Trẫm Không Dám Nữa

Chương 24



Cẩm Họa có chút thụ sủng nhược kinh, thần sắc đờ đẫn nhìn nam tử trước mắt, “Trẫm…… Trẫm không có việc gì.”

Đột nhiên ôn nhu như vậy, thật là làm nàng khó có thể chống đỡ.

Quốc Sư đại nhân cằm căng chặt, sau đó không biết từ nơi nào lấy ra một cái bình sứ nhỏ, bắt đầu thoa thuốc cho nàng.

Lòng bàn tay ấm áp dịu dàng xoa cằm nàng, Cẩm Họa cảm giác mặt có chút nóng lên, cắn môi dưới, không nói chuyện nữa.

“Sư huynh hắn xưa nay tính tình không kềm chế, vi thần thay hắn thỉnh tội với bệ hạ.” Quốc Sư đại nhân biểu tình ngưng trọng nói, trên tay động tác cũng không dừng.

Ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng vỗ về cằm nàng, làn da mịn màng tinh tế khiến hắn yêu thích không buông tay.

Quốc Sư đại nhân ánh mắt như nước, có một số việc, nàng không nên biết đến vẫn hơn.

Có lẽ là khoảng cách thân cận quá, nàng gần như có thể thấy được hình bóng mình trong mắt hắn, Cẩm Họa hấp hấp môi, ngữ khí châm chước nói: “Sư huynh ngươi… không phải là người lương thiện.”

Nàng tuy rằng có chút trì độn, nhưng từ ánh mắt đầu tiên khi nàng nhìn thấy hắn, thì nàng đã hiểu rõ.

Hơn nữa…… người nọ đối với Dung Xu, có mang hận ý.

Nếu không sao lại hỏi mình có muốn diệt trừ hắn hay không.

Quốc Sư đại nhân sắc mặt căng ra thoáng giảm, thuốc thoa đã tạm xong, hắn liền buông bình sứ trong tay ra, nhìn nàng đôi mắt ngập nước, khẽ cười nói: “Bệ hạ đang lo lắng cho vi thần sao?”

Cẩm Họa nhất thời nghẹn lời, lỗ tai bất giác đỏ lên.

Nàng đã sớm nên nghĩ đến, Dung Xu này sao có thể không biết ý đồ của tên sư huynh kia chứ…

Ôi…… Sớm biết vậy nàng đã không nói.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, Quốc Sư đại nhân tâm tình lập tức vui vẻ, duỗi tay xoa xoa đầu nàng, lại cười nói: “Được rồi, những việc này, vi thần sẽ xử lý.”

Cẩm Họa gật gật đầu, sau đó nhớ ra cái gì, nháy mắt vệt đỏ trên mặt đột nhiên thối lui. Nàng nhìn nam tử trước mắt, không biết có nên nói hay không.

Nàng gặp được Sở Diễn.

“Ừ, chúng ta hồi cung đi.” Lần này ra ngoài thật sự là một quyết định sai lầm, nàng vẫn nên ngoan ngoãn ở trong cung thì tốt hơn.

Quốc Sư đại nhân gật gật đầu, sau đó làm như nghĩ tới cái gì, “Vậy còn Sở Nhất, bệ hạ còn muốn tìm hắn không?”

Cẩm Họa sửng sốt, đôi tay đột nhiên nắm chặt, thanh âm thấp nhỏ nói: “Không cần.” Cứ để hắn tiếp tục đi theo Sở Diễn đi, dù sao…… Bọn họ là huynh đệ ruột thịt, Sở Diễn cũng sẽ không tổn thương hắn.

Tuy rằng cũng có chút thương tiếc con cún cưng của mình, nhưng sự tình giữa lợi và hại, nàng vẫn phải phân rõ.

Cho dù Sở Nhất có bán đứng nàng hay không, thì hoàng cung Đại Chiêu Quốc, cũng đã không dung hắn được nữa.

Ít nhất Dung Xu sẽ không để hắn tiếp tục ở bên cạnh nàng nữa.

Hắn thông minh như vậy, có một số việc, hẳn là đã sớm nghĩ tới.

Không đúng…… hình như nàng đã quên mất chuyện gì đó.

Cẩm Họa nhíu nhíu mày, lại không nghĩ ra được gì.

“Làm sao vậy?”. Truyện Dị Năng

Cẩm Họa lắc lắc đầu, “Không…… Không có.”

Cảm thấy nàng không ổn, Quốc Sư đại nhân hơi hơi híp mi, duỗi tay ôm nàng vào lồng ngực, hắn chống cằm lên vầng trán trơn bóng của nàng, hai mắt lẳng lặng nhìn.

Cẩm Họa cảm giác được không khí có chút kỳ lạ.

Một khắc tiếp theo, khi nàng còn chưa kịp tự hỏi, thì cánh môi đã bị một vật mềm mại đè lên.

Hắn…… Hắn có phải hôn đến nghiện rồi không?!

Hắn đưa tay nâng đầu nàng, bắt đầu chậm rãi mút môi nàng vào, hai cánh môi mọng căng, non tơ ngậm trong miệng dường như chỉ cần khẽ cắn một cái là sẽ tuông ra nước, hương thơm, vị ngọt ngào khiến hắn nhịn không được muốn càng nhiều hơn.

“Ưm……” Đầu lưỡi ướt mềm đột nhiên tham lam gia nhập, làm Cẩm Họa không khỏi ưm một tiếng, chỉ là hắn càng ôm chặt nàng hơn, cơ hồ khiến nàng không thở nổi.

Nàng không thể khống chế nhắm mắt lại, đôi tay đặt trên ngực hắn, còn có thể nghe được rõ ràng tiếng tim mình đập càng ngày càng kịch liệt, tiếng thở dốc bên tai cũng càng ái muội mê hoặc hơn.

Giống như một trận hỏa hoạn, gần như thiêu cháy.

Rồi đột nhiên thân thể nàng bị nhấc lên, Cẩm Họa kinh ngạc “A” một tiếng, lại càng đưa nụ hôn mãnh liệt hơn của hắn. Hắn thả nàng lên trên nệm giường nệm, bản thân lại ép xuống đè chặt lấy nàng.

Cảm giác thực sự không ổn…

Cẩm Họa nháy mắt ý thức được nguy cơ, lập tức hung hăng cắn lên môi hắn. Chỉ là Quốc Sư đại nhân làm như không có cảm giác, tiếp tục chuyên chú, vùi đầu hôn nàng.

Hu hu hu... cái tên cầm thú này! Cẩm Họa trong lòng âm thầm mắng, vừa mới thay đổi cách nhìn đối với hắn một chút, thì thằng nhãi này lại lộ nguyên hình.

Cho đến khi hôn đủ, Quốc Sư đại nhân mặt mày tươi cười, xuân phong đắc ý, tâm tình nhộn nhạo nhìn người ngọc khả ái bên dưới. Nhìn nàng sắc mặt như thoa phấn hồng, đôi mắt mơ màng, rồi dường như còn mang theo giận dỗi.

Hắn cúi người xuống hôn nhẹ lên mi mắt nàng, giọng nói khàn khàn: “Về sau bệ hạ có chuyện, không được gạt vi thần.”

Cẩm Họa: “……” Còn biết tự xưng vi thần sao? Có loại thần tử nào lại đem bệ hạ tôn quý đè xuống dưới người, rồi gặm qua gặm lại như gặm một cái đùi gà vậy không?!

Khốn kiếp! Cầm thú!

Cẩm Họa phẫn nộ nhìn lên người mình, sau đó phát hiện vị Quốc Sư đại nhân này, chỗ cằm bị dính một ít dịch trăng trắng, có lẽ vừa rồi khi hắn hôn nàng, không cẩn thận dính thuốc mỡ.

Nhìn Quốc Sư đại nhân như trích tiên ngày thường bây giờ xấu hổ như vậy, Cẩm Họa không phúc hậu cười “khanh khách” ra tiếng.

Lúm đồng tiền nở ra như đóa hoa khiến Quốc Sư đại nhân tâm tình thật tốt, khóe môi khẽ cong cong, chậm rãi nhả ra một chữ: “…ngốc.”

Cẩm Họa: “……”

***

Cẩm Họa trăm triệu lần cũng không ngờ rằng, nàng chỉ xuất cung mấy ngày mà thôi, trong cung lại xảy ra chuyện lớn như thế.

Minh Xảo vừa vỗ về bệ hạ nhà mình, vừa quan tâm nói: “Bệ hạ, bình tĩnh một chút...”

Đúng rồi, nàng phải bình tĩnh.

Nhưng mà… chuyện này khiến nàng làm sao bình tĩnh được đây?!

Sơ Vân dám làm ra sự việc hoang đường như thế thật sao?!

Bên trong Giáng Đào Các, đột nhiên công khai nuôi mười nam sủng.

Sơ Vân điên rồi sao?!

Cẩm Họa rốt cuộc không biết nói sao, vừa về đến hoàng cung, liền đi thẳng đến Giáng Đào Các chỗ Sơ Vân. Nàng biết Sơ Vân tính tình phóng khoáng, nhưng tuyệt đối sẽ không hoang đường đến nông nỗi như thế, nàng ấy luôn luôn giữ mình trong sạch, hoàn toàn không có thói xấu thường gặp của nữ nhân trong hoàng tộc.

Nhưng chuyện này thực ra là thế nào, Sơ Vân đến cùng là đã bị chuyện gì kích thích?

Lúc Cẩm Họa đến Giáng Đào Các, Sơ Vân đang ngã vào lòng ngực một nam tử mặc thanh bào, bên cạnh còn có hai nam tử khác vô cùng ngoan ngoãn, một người đưa rượu một người dâng thức ăn.

Đủ loại nam tử tuấn mỹ đều vây quanh người, nàng ấy thì mặc áo màu vàng nhạt ngồi ở giữa, thật sự là chói mắt...Sơ Vân vốn đã là một nữ tử xinh đẹp quyến rũ, bây giờ lại thêm trang điểm tinh xảo khéo léo và phong tình, khiến người ta bị mê hoặc không tự chủ được.

Cẩm Họa mạnh mẽ siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi.

Đang muốn nhấc chân đi vào, trong lúc vô tình lại thoáng nhìn thấy một thân ảnh màu lam, khiến cho toàn bộ thân hình của nàng đều bị khựng lại.

Nam tử mặc áo gấm màu lam kia phong thái nho nhã, dung mạo anh tuấn, bộ dáng thanh quý bức người không ai không nhận thấy.

Cũng đúng thôi, Sở Hằng Viễn danh mãn đế đô, tự nhiên là phong hoa vô hạn.

Hắn ngồi ngay ngắn trong bữa tiệc, chưa từng đưa mắt nhìn sang hình ảnh hoang đường phía đối diện.

Khoảng cách gần như vậy, nhưng hắn làm như không thấy, vẫn nhàn nhã uống rượu ngắm hoa, tựa như đang ngồi trong chính hoa viên nhà mình.

Cẩm Họa không thể bình tĩnh được nữa.

Nàng nổi giận đùng đùng đi tới, những người bên trong rốt cuộc cũng trông thấy nàng, sôi nổi quỳ xuống, tức khắc trong điện lặng ngắt như tờ. Sơ Vân ngưng cười, đôi mắt đẹp hơi say sưa nhìn về phía nàng.

Cẩm Họa vọt tới bên cạnh Sở Hằng Viễn, Sở Hằng Viễn chậm rãi ưu nhã đứng dậy, từ tốn đứng dậy hành lễ…

Cánh tay nhỏ trắng trẻo của nàng nhanh chóng lướt qua vạt áo hắn, sau đó hung hăng tát hắn một cái.

Những người trong điện đều kinh hoàng, chỉ có nữ tử quyến rũ yêu mị vừa rồi uống rượu thật vui kia, ánh lên sự đau lòng trong đáy mắt.

“Vì sao không ngăn cản nàng ấy! Sơ Vân điên rồi thì thôi, ngươi cũng điên theo nàng ấy à!”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Sở gia công tử hiện lên đầy đủ năm dấu tay rõ ràng dễ thấy, sau đó không nhanh không chậm nhếch môi, khẽ cười cười với bệ hạ còn đang tức giận.

Cẩm Họa: “……” Lúc này mà còn cười, không phải điên rồi…thì là ngốc rồi?!

“Bệ hạ, xin thứ cho vi thần đắc tội.” Hắn hành lễ thêm một lần với bệ hạ, sau đó đi nhanh về hướng Sơ Vân đối diện.

Sơ Vân được chúng mỹ nam vây quanh giống như đóa hoa tươi đẹp giữa những nhánh lá xanh, có lẽ uống quá nhiều rượu, trên mặt hồng hồng, thoạt nhìn càng thêm quyến rũ mơ màng.

Sơ Vân ngạo mạn liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Sở Hằng Viễn cười ôn hòa, sau đó thoáng cúi người đến bên tai nàng nói khẽ.

Giọng hắn quá nhẹ nhàng, Cẩm Họa căn bản không nghe được, chỉ thấy Sơ Vân gương mặt hồng nhạt nháy mắt liền đỏ bừng, gắt gao cắn môi không nói chuyện nữa.

Cẩm Họa bị một màn này làm cho sửng sốt, hắn ta… Hắn ta rốt cuộc đã nói gì?

Cẩm Họa chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó, Sở gia công tử này lại làm ra thêm một chuyện khiến nàng chấn động.

Hắn.. hắn hắn hắn... đột ngột khom người khiêng Sơ Vân lên vai, sau đó…Thoải mái hào phóng đi ra khỏi sân viện.

Bộ dạng nhàn nhã này, sao nhìn qua lại giống như đang tản bộ trong viện nhà mình vậy?!

Cẩm Họa sợ ngây người!

Sau một lúc kinh hãi, Cẩm Họa đứng khựng tại chỗ.

Lòng bàn tay ẩn ẩn có chút đau đớn, trong lòng âm thầm khen ngợi: Quả thật là con trai tốt của Sở tướng!