Trẫm Không Dám Nữa

Chương 34



Dù sao đi nữa thì cũng đã ở cùng với Dung Xu kia hơn một năm, là thật hay giả, nàng làm sao có thể không phân biệt được. Người trước mắt này, tuy rằng quần áo dáng vóc, hoàn toàn giống hệt với Dung Xu. Nhưng tuyệt đối không phải là hắn.

Hoàng cung Đại Chiêu Quốc từ bao giờ đã trở nên lỏng lẻo như chỗ không người? Tất cả các thị vệ trong cung đều chỉ biết ăn thôi sao? Cẩm Họa khóe miệng hơi hơi run rẩy, mặt đầy phẫn nộ.

Nam tử buông con mèo trong tay ra, con mèo lười biếng kêu một tiếng, sau đó chạy sang một góc bắt đầu nghỉ ngơi.

“Phá thân rồi, quả nhiên là có khác biệt...” Nam tử không kiêng nể gì đánh giá nữ tử trước mắt, khóe miệng cười cười.

Cẩm Họa: “……” Biến, thái!

“Trước kia ta không biết vì sao hắn lại thích ngươi như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại ánh mắt vị sư đệ kia của ta quả thật không tệ.” Nam tử duỗi tay xoa cằm nàng, Cẩm Họa muốn tránh, rồi lại phát hiện thân thể mình không thể nhúc nhích được, nàng hơi hé miệng cũng không phát ra được bất cứ âm thanh gì.

Không xong, không biết cái tên khốn kiếp này đã sử dụng yêu thuật gì, thật là đáng chết!

Lòng bàn tay hắn đặt lên mặt nàng, da thịt trơn bóng mịn màng giống như chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái là có thể nhỏ ra nước. Hắn bỗng nhiên cúi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.

Cẩm Họa bị nhìn đến sởn cả tóc gáy, những chỗ bị hắn sờ qua đều nổi da gà, một trận lạnh lẽo kinh tởm.

Đôi môi lạnh băng đột nhiên áp xuống, lưu luyến trên má nàng. Cẩm Họa nhịn không được nhắm hai mắt lại, trong lòng mắng to: Khốn kiếp! Khốn kiếp!!!

“Thật là thơm…” Nam tử mỉm cười dịu dàng nói.

“!!!”Cẩm Họa muốn làm thịt hắn.

“Bệ hạ đang sợ hãi à? Không cần sợ, ta làm sao lại nỡ làm thương tổn người được?” Hắn cắn cắn lên vành tai trắng nõn non mịn của nàng, giọng nói vừa dịu dàng vừa đáng sợ, “… Nếu làm người bị thương vị sư đệ kia của ta không phải sẽ đau lòng đến chết hay sao?”

Lại nghe được tiếng bước chân rất nhỏ đang đến, nam tử khóe môi nhếch lên một cái.

Lúc Quốc Sư đại nhân tiến vào, rơi vào trong mắt hắn là một hình ảnh chướng mắt, hắn luôn luôn lạnh nhạt giờ phút này cũng rốt cuộc không bình tĩnh được. Hắn bước đến trước mặt người kia, duỗi tay ôm Cẩm Họa vào lòng.

Nhìn tư thái độc quyền chiếm hữu này, nam tử cười khẽ một tiếng, một chút cũng không hề sợ hãi.

Cẩm Họa lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực Dung Xu.

Dung Xu dìu nàng ra mép giường, duỗi tay xoa xoa đầu nàng, “Ngoan ngoãn chờ ta một lát, nhé?”

Nghe Dung Xu nói, Cẩm Họa đột nhiên phát hiện mình đã có thể cử động, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Nghĩ đến Dung Xu quen biết người này, Cẩm Họa tuy không thích nam tử này, nhưng xem ở mặt mũi hắn nên cũng không nói gì.

Chờ khi Dung Xu quay lại lần nữa, Cẩm Họa đã sớm dựa nệm giường thiếp đi rồi. Quốc Sư đại nhân nhìn thấy lại dở khóc dở cười, hắn khom lưng bế bổng nàng lên.

Lúc này Cẩm Họa chợt tỉnh lại, nhìn Dung Xu gần trong gang tấc, nàng mơ mơ màng màng hỏi: “Người vừa rồi…”

“Là sư huynh của ta.” Quốc Sư đại nhân cúi người xuống, hôn hôn lên trán nàng, dịu dàng nói, “Nàng sợ lắm sao?”

Cẩm Họa cắn môi lắc lắc đầu, nàng vốn là tức giận, nhưng thấy thái độ Dung Xu, nghĩ hắn che chở cho sư huynh. Vì thế, Cẩm Họa trong lòng có chút không thoải mái, nghiêng đầu giận dỗi không muốn nhìn hắn.

Nhìn dáng vẻ này của nàng, hắn đã biết được nàng đích thực là đã quên hết mọi thứ. Quốc Sư đại nhân bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, sau đó ngập ngừng: “Sư huynh ta hắn…thôi bỏ đi...”

Thấy hắn ấp úng, Cẩm Họa không vui bĩu môi, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “ Vừa rồi hắn sàm sỡ trẫm...”

Quốc Sư đại nhân tay run lên, hai tròng mắt âm trầm lại càng đen nhánh như mực, ngữ khí trấn an nói: “Từ đây về sau, sẽ không có bất cứ một nam tử nào khác có thể chạm vào nàng nữa.…”

Cẩm Họa giận dữ, vội giãy giụa khỏi lòng ngực hắn, nhảy xuống giường, Quốc Sư đại nhân hoảng sợ, sợ nàng té ngã, vội duỗi tay đỡ nàng, Cẩm Họa lui về phía sau mấy bước cũng không cho hắn chạm vào.

“Bệ hạ……”

Cẩm Họa sắc mặt lạnh băng, “Trẫm chán ghét sư huynh ngươi…” Nàng lại nhìn mặt hắn, “Trẫm cũng chán ghét ngươi.”

Bởi vì người đó là sư huynh của hắn, cho nên thấy mình bị sàm sỡ, hắn cũng không quan tâm sao?.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Nàng biết hắn rất lợi hại, sư huynh kia của hắn tự nhiên là cũng không yếu. Nhưng lúc nãy nàng bị người ta ức hiếp đến thế, bây giờ chỉ có một câu “ Sau này sẽ không...” là muốn coi như không có gì à?

Tuy rằng trong đầu cũng có một chút ấn tượng mơ hồ, hơn nữa Sơ Vân cũng đã nói bản thân mình thật sự thích Dung Xu, Dung Xu đối với nàng cũng rất tốt. Nhưng chuyện diễn ra hôm nay thật sự làm cho nàng khó mà tin được.

Không có một người nam nhân nào lại cho phép một nam tử khác sàm sỡ nữ tử mình yêu thương được, cho dù người đó có là sư huynh của mình.

Hắn bao che cho sư huynh của mình như vậy, có nghĩa là không để nàng trong lòng.

Vậy mà nàng còn lựa chọn tin tưởng hắn.

Cẩm Họa trong lòng âm thầm cười khổ, chỉ cảm thấy vừa chua vừa chát.

Quốc Sư đại nhân lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn Cẩm Họa tức giận chạy khỏi long sàng.

Có lẽ là tức giận lắm. Hắn than một tiếng, rồi cũng đi qua.

Nhìn đệm chăn hơi phồng lên, nàng đã mang cả người mình bọc trong đó, quay lưng về phía hắn. Quốc Sư đại nhân cong môi cười cười, đúng là tính tình trẻ con bây giờ lại càng thêm nũng nịu.

Tâm trí thay đổi, tính tình cũng thay đổi.

Cẩm Họa chỉ cảm thấy uất ức, vốn dĩ nàng không nhớ rõ, cũng cảm thấy nếu những chuyện này là sự thật thì mình rất có lỗi với hắn, dù sao đi nữa quên mất người mình thích, quả thật là không nên.

“Đừng giận nữa, được không?” Hắn từ phía sau duỗi tay ôm lấy nàng, cách đệm chăn cũng bao lấy nàng vào lòng.

Giọng điệu quá mức ôn hòa khiến cho Cẩm Họa có chút thất thần, nhưng vẫn cảm thấy tức giận, liền cứng rắn im lặng không lên tiếng, không để ý tới hắn.

“Ngoan một chút, đừng giận nữa mấy ngày sau sẽ mang nàng ra ngoài chơi, có được không?” Con mèo con của hắn vẫn luôn thích ra ngoài chơi mà.

Cẩm Họa bỗng nhiên xoay người lại, bình tĩnh nhìn nam tử trước mắt gần trong gang tấc, tức giận nói: “Cút đi!”

Quốc Sư đại nhân sắc mặt âm u, hắn ngẩn người, xoa xoa nàng đầu, thanh âm ôn hòa nói: “ Không được nói những chữ này nữa.”

Cẩm Họa thân thể co rụt lại, trực tiếp dịch vào bên trong, thanh âm lạnh băng nói: “ Tại sao lại không được chứ? Dung Xu, trẫm không sợ đâu, bây giờ trẫm không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”

Nghe vậy, Quốc Sư đại nhân im lặng một lát, sau đó thong dong đứng dậy khỏi giường, ngôn ngữ cung kính nói: “Nếu vậy bệ hạ nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Cẩm Họa xoay đầu, không thèm nhìn tới hắn.

Quốc Sư đại nhân nhìn cụm bông nho nhỏ trên giường kia, sắc mặt có chút ảm đạm, lẳng lặng đứng một lát, liền đi khỏi tẩm điện.

Bên ngoài điện,

“Quốc sư, bệ hạ nàng…” Minh Xảo vừa mới chạy đến đã nghe thấy trong giọng nói của bệ hạ nhà mình, ngôn ngữ hàm chứa sự tức giận vô cùng, nghĩ thầm có lẽ là đã cãi nhau với Quốc sư đại nhân rồi. Bây giờ thấy thần sắc Quốc sư đại nhân như vậy càng là chắc chắn không cần phải nghi ngờ gì nữa.

“Chăm sóc nàng cho tốt. Nếu có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta.” Quốc Sư đại nhân ngữ khí vẫn bình đạm nhẹ nhàng.

Minh Xảo gật đầu, thưa vâng.

***

Nhưng mấy ngày sau, Cẩm Họa vẫn chưa hết giận.

Trong mấy ngày này, ngày nào nàng cũng chạy đến Giáng Đào Các. Ít nhất lúc ở bên cạnh Sơ Vân tâm trạng của nàng cũng tốt hơn một chút. Nhưng thông minh như Sơ Vân tự nhiên là liếc mắt một cái đã nhìn ra được sự khác thường. Dưới sự dò hỏi của nàng ấy, cuối cùng Cẩm Họa cũng kể hết mọi chuyện.

Dù sao Sơ Vân cũng không phải là người ngoài, nàng ấy là người mình tín nhiệm nhất không có gì phải giấu diếm.

“Làm tốt lắm!”

Cẩm Họa: “?” Vẻ mặt mờ mịt.

Sơ Vân cong cong môi, cười quyến rũ nhìn Cẩm Họa bên cạnh, “Kêu hắn cút đi, thật hả giận.”

Cẩm Họa: “……”

“Đừng nói là sư huynh, cho dù là thân huynh trưởng cũng không được, mặc kệ quốc sư kia có nỗi khổ gì, nhưng nếu để nữ nhân của mình chịu uất ức thì một bổn quận chúa khinh thường!”

Cẩm Họa giương mắt, thần sắc uể oải phản bác: “ Trẫm không phải là nữ nhân của hắn.”

Dù sao nàng cái gì cũng không nhớ rõ, dứt khoát cứ như vậy thì được rồi, hơn nữa…… Hắn cũng không quan tâm mình như tưởng tượng.

Nhưng vì sao lại cảm thấy khó chịu như thế? Rõ ràng là mình không thích hắn mà?

Sơ Vân đương nhiên là hiểu nàng, cũng không rõ tại sao chỉ xuất cung một chuyến mà cả con người lại mơ hồ như vậy… Nhưng dù gì thì cũng có chút cảm giác.

“Được rồi. Mấy ngày này không cần để ý đến hắn nữa. Nếu hắn dám ức hiếp ngươi thì cứ đến chỗ ta mà ở.”

Cẩm Họa ôm cánh tay Sơ Vân cong môi cười cười, “Ừ.”

“Tuyệt đối không được để bản thân mình chịu uất ức, thiệt thòi có biết không?”

Cẩm Họa gật gật đầu, “Ngươi cũng vậy.”

Mãi mãi cũng không được tự mình làm khổ bản thân mình.

***

Tuy rằng nàng cố ý tránh Dung Xu, nhưng có một số việc vẫn là không thể tránh khỏi, ví dụ như lúc lâm triều mỗi ngày và phê duyệt tấu chương. Thực ra bây giờ cũng đã tiêu tan cơn giận rất nhiều. Nhưng trong lòng vẫn giống như có thứ gì đó chặn lại.

Khó chịu lắm.

Bây giờ bên ngoài tẩm điện đã có trọng binh canh giữ ngay cả một con muỗi cũng không bay lọt. Cẩm Họa có thể hoàn toàn yên tâm.

Mấy ngày này trôi qua yên ổn, Cẩm Họa tâm trạng cũng khá hơn nhiều.

Sở Hằng Viễn đã định ngày thành hôn, Sơ Vân tuy không nói gì thêm, nhưng là nàng vẫn nhìn ra được. Trước nay, vẫn luôn là Sơ Vân chỉ đường cho nàng, nhưng nàng lại chưa hề giúp nàng ấy việc gì, Cẩm Họa cảm thấy người làm khuê mật như nàng thật quá vô dụng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Cẩm Họa cuối cùng cảm thấy mang rượu cùng uống với Sơ Vân một trận thật xứng đáng mới là lựa chọn tốt nhất.

Kết quả là, hai khuê mật tương thân tương ái liền ở sân viện Giáng Đào Các ngắm trăng uống rượu, thời gian trôi qua rất nhanh.

Cẩm Họa bất nhã nấc một cái đầy hơi rượu, hai má đã ửng hồng cười ngâm ngâm nhìn Sơ Vân bên cạnh. Sơ Vân khuôn mặt mỹ diễm nhìn qua có chút mơ mơ hồ hồ. Cẩm Họa lắc lắc đầu, trước mắt chỉ một người lại biến thành nhiều người, trùng trùng điệp điệp.

Sơ Vân ưu nhã nhấp một hớp chất lỏng trong ly, nhìn Cẩm Họa đang say khướt, cảm thấy thật bất đắc dĩ.

Còn nói là muốn uống rượu với mình, hóa ra, chỉ là vì bản thân muốn uống mà thôi.

“Rầm” một tiếng, Cẩm Họa uống say như chết, vừa bất cẩn té ngã xuống đất, Sơ Vân âm thầm đỡ trán, vội buông ly rượu trong tay xuống, định đỡ người trên mặt đất dậy.

Nhưng mà có người động tác còn nhanh hơn nàng.

Sơ Vân bừng tỉnh ngẩng đầu, nhìn Quốc sư đại nhân một thân áo bào trắng thong dong ôm thiếu nữ say khướt vào lồng ngực. Cẩm Họa vừa rồi mới ngã xuống đất, trên váy áo còn dính một chút bùn đất bây giờ cũng đã lây nhiễm vào tấm áo choàng trắng như tuyết của hắn.

Chỉ là Quốc Sư vốn có thói ở sạch này, ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái.

Sơ Vân cười cười, âm thầm mắng một câu: chỉ giỏi giả vờ. Sau đó nghiêm trang nói: “Ngươi thật sự cho rằng Cẩm Họa nhà ta là một con mèo con à? Chỉ cần dỗ dành một chút là hết chuyện sao?”

Quốc Sư đại nhân nhìn thiếu nữ hai má hồng hồng trong lòng mình, đang cố tìm một vị trí thoải mái để dựa vào, ánh mắt lập tức dịu dàng hơn, nhẹ giọng nói: “Vi thần vẫn luôn cho rằng quận chúa là người thông minh.”

Bạch Ngọc Diện cụ thanh lãnh dưới ánh trăng ôn nhuận, chiếc cằm đẹp hơi căng chặt, nhưng hai tay ôm thiếu nữ trong lòng lại dịu dàng hết sức, chỉ sợ hơi chặt một chút sẽ làm nàng đau.

Sơ Vân mày hơi cau lại, “Cẩm Nhi rốt cuộc là bị làm sao vậy?” Đột nhiên mất trí nhớ là chuyện vô cùng kỳ quặc, hơn nữa là chỉ quên những chuyện mới phát sinh gần đây.

“Nàng sẽ không sao, quận chúa không cần lo lắng.” Hắn ngẩng đầu nhìn Sơ Vân, tiếp tục nói, “ Nhưng còn chuyện của quận chúa người… tại hạ cũng nguyện ý hỗ trợ.”

Sơ Vân cong môi, hai mắt mị nhãn như tơ, khẽ cười nói: “Được, không phải là muốn nhờ cậy ta hay sao? Những người bên cạnh Cẩm Nhi, có ai mà không phải là người của ngươi chứ không cần phải kéo ta vào cuộc…” Nàng nhìn Cẩm Họa ngủ say, ý cười càng sâu, “Bổn quận chúa không phải dễ thu mua như vậy đâu, huống hồ…ta căn bản là không cần ngươi hỗ trợ.”

Nếu thằng nhãi này cũng nói là không có việc gì, thì nàng cũng không cần phải lo lắng nữa. Nàng sẽ không nhìn lầm người, thật lòng hay giả ý, liếc mắt một cái là nhìn ra được, nếu Dung Xu xem Cẩm Họa là bảo bối, thì đương nhiên sẽ không để nàng ấy chịu uất ức.

“Nếu đã vậy, ta đưa nàng ấy về.”

Sơ Vân gật gật đầu, dặn dò thêm: “Nếu ngươi thích nàng ấy như vậy thì đừng để nàng ấy phải khổ sở nữa, kỳ thật Cẩm Nhi rất dễ dỗ dành.” Vốn rất mềm lòng, không hề cố chấp, bây giờ lại còn thêm vào một chi tiết: rất mau quên.

Quốc Sư đại nhân gật gật đầu, khom lưng ôm ngang bế thiếu nữ trong lòng lên.

Sơ Vân Nhìn bóng người đi càng lúc càng xa, trong lòng có chút phiền muộn, liền cầm lấy chén rượu trên bàn đá lên uống một hơi cạn sạch.

Bỏ đi, cứ như vậy cũng tốt.

Sau này cũng không có gì mà không yên tâm.

Còn hắn ta...thì mình cũng nên quên đi rồi.

Không có bất cứ ai trên đời này là không bỏ xuống được.

***

Tẩm điện,

“A… Đừng chạm vào trẫm.” Thiếu nữ trong lồng ngực không hề an phận, cứ múa may cánh tay hung hăng đánh mấy quyền lên người nam nhân.

Chỉ là sức lực của nàng quá yếu, có đánh cũng không đau, Quốc Sư đại nhân mỉm cười, nhẹ nhàng trấn an: “Nghe lời đi, ngoan ngoãn đi tắm một chút.”

Dù sao cũng đã làm chuyện thân mật nhất rồi, hắn cũng rất hưởng thụ cảm giác được hầu hạ nàng. Cho nên Quốc sư đại nhân tôn quý vô song, giờ phút này giống y như một lão ma ma thay bệ hạ không có sức lực tắm gội một phen.

Đối mặt với người mình yêu thương, dĩ nhiên là hắn không thể làm được đến mức ngồi trong lòng mà không loạn, Nhưng đương nhiên, Quốc Sư Đại Nhân vẫn nghĩ bản thân mình không thể cầm thú như vậy được, cho nên vẫn an phận, thay nàng tắm rửa, mặc quần áo thật chỉnh tề.

Đặc biệt là lúc mặc quần áo cho nàng, nhìn thấy thân thể thiếu nữ mềm mại trơn bóng hiện ra trước mắt, nếu như vậy mà cũng không có phản ứng...thì hắn không phải là nam nhân.

Hiển nhiên, Quốc Sư đại nhân chúng ta là nam nhân vô cùng.

Nam nhân có phản ứng tỏ vẻ vô cùng thống khổ, chỉ có thể hôn bệ hạ thích lộn xộn này mấy cái cho đỡ nhớ. Sau đó bế nàng lên long sàng, thay nàng đắp chăn cẩn thận.

“Ưm… nóng quá.” Bệ hạ uống rượu say vẫn còn chưa thanh tỉnh, cho nên vô cùng bất mãn xốc đệm chăn trên người lên. Quốc Sư đại nhân hết sức bất đắc dĩ, lại một lần nữa đắp chăn lại cho nàng.

Bệ hạ không vui, bắt đầu kéo quần áo mình, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.

Quốc Sư đại nhân nhìn cảnh đẹp ý vui, khi cánh tay trắng như ngó sen kia từ đệm chăn vươn ra ngoài thì hắn không bình tĩnh được nữa, vừa định bỏ cánh tay nàng vào lại trong chăn, thì bệ hạ duỗi chân một cái, đá văng tấm chăn ra ngoài.

Quần áo vừa mới bị lôi kéo, vốn rất lỏng lẻo, giờ phút này càng thêm phô bày, cảnh xuân hiện ra. Để hạ đang say khướt, hoàn toàn không ý thức được bản thân mình lúc này có bao nhiêu quyến rũ.

Đã nhiều ngày chiến tranh lạnh, Quốc Sư đại nhân vốn đã cơ khát khó nhịn, vừa rồi một phen trêu chọc, hắn sớm đã nỏ mạnh hết đà, bây giờ lại thêm một phen “quyến rũ” như vậy, đương nhiên là nhịn không được hôn xuống.

Hắn ngậm lấy cánh môi thiếu nữ thơm ngọt, nhẹ nhàng mút vào, có hương thơm rượu ngon, khiến cho người có tửu lượng cực tốt như hắn cũng cảm thấy có chút say.

“Ưm..ưm..ưm..” bệ hạ vô cùng bất mãn kêu lên vài câu, tỏ vẻ mình hiện tại rất không thích.

Nhưng thời điểm này đã không còn chấp nhận được việc nàng thích thú hay không, Quốc Sư đại nhân cảm thấy, mình đã bị vắng vẻ rất nhiều ngày rồi, không thể cứ tiếp tục như vậy được.

Suy đi nghĩ lại một lúc lâu, hắn quyết định cầm thú một lần.

Quốc Sư đại nhân rốt cuộc cũng lấy hết can đảm, cầm thú thì cầm thú.

Đầu tiên là hôn má nàng, mặt mày, sống mũi, đôi mắt… Còn có cánh môi, một đường đi xuống, bây giờ, bệ hạ đang uống say cảm thấy chơi rất vui, nàng vươn cánh tay ngó sen trắng nõn, ôm lấy cổ người kia, vươn lưỡi nhỏ ra liếm liếm.

Thật là ngoan. Quốc Sư đại nhân rất hưởng thụ, rất vừa lòng, ngậm lấy cái lưỡi nghịch ngợm kia, cười như xuân ý dạt dào.

Bàn tay thon dài dọc theo vòng eo lả lướt một đường đi xuống, muốn đem quần lót của thiếu nữ dưới thân cởi ra, rõ ràng là một hành động dâm tà đáng khinh bỉ, nhưng hắn làm lại hết sức ưu nhã thong dong.

Giống như là một con sói hung ác đang cực kỳ hưởng thụ, chậm rãi thưởng thức quá trình ăn thịt thỏ con.

Lúc Quốc Sư đại nhân đang cúi đầu ngắm nghía cảnh đẹp dưới thân, đột nhiên khóe môi run rẩy, gương mặt suy sụp trong nháy mắt, ngón tay thon dài trắng như bạch ngọc đều đang run rẩy.

Bên dưới, một dòng chảy đỏ bừng như hồng mai nở rộ trên mặt tuyết mùa đông, rất là đáng chú ý.

Ôi...

Tính toán ngày tháng, hôm nay đúng là thời điểm nguyệt sự của nàng, Quốc Sư đại nhân âm thầm nghĩ.

Sắc mặt hắn cũng giảm bớt căng thẳng, nhu hòa hôn thiếu nữ dưới thân mấy cái...

Thôi, hôm nay đành làm quân tử một lần vậy...