Trẫm Không Dám Nữa

Chương 38



Giáng Đào Các

“Ý của ngươi là…muốn làm mai cho ta sao?” Sơ Vân nhoẻn miệng cười, liếc xéo Cẩm Họa bên cạnh.

Cẩm Họa cười vui tươi hớn hở, nói: “Cũng không phải, dù sao đi nữa chuyện này cũng không thể miễn cưỡng, ngươi cứ gặp thử xem sao.”

Cố Dữ Chi tướng mạo và phẩm hạnh đều không tệ, nàng nhìn cũng cảm thấy rất hài lòng.

Tuy rằng chưa từng tiếp xúc nhiều, nhưng Cố Dữ Chi nàng đã âm thầm cho người dò xét, biết được rằng Cố Dữ Chi năm nay 22 tuổi chưa hề có hôn phối, cũng không có người trong lòng.

Điều này quả thật là rất tốt.

Sơ Vân thở dài một tiếng, tiện thể nhìn bên ngoài nói: “Ta chỉ tùy tiện nhắc tới thôi, ngươi không cần phải để trong lòng.”

Cẩm Họa gục khuôn mặt nhỏ xuống, thái độ hận rèn sắt không thành thép “Đừng nói với ta, ngươi vẫn còn nhớ tới Sở Hằng Viễn?”

Sơ Vân cười, gương mặt vốn dĩ đã rất xinh đẹp lại càng kiều diễm, một đôi mắt đẹp như phiếm xuân thủy, đầu ngón tay xanh miết xoa xoa ấn đường “Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được, nhưng ít nhất bây giờ cũng không còn khó chịu như lúc trước nữa, có lẽ đại khái là … sẽ quên được nhanh thôi.”

Lời này nghe vào tai thì ai có thể tin được chứ, Cẩm Họa tuy trì độn, nhưng tình cảm mà Sơ Vân dành cho cho Sở Hằng Viễn nàng làm sao lại không biết. Bây giờ Sở Hằng Viễn đã cưới vợ, nàng ấy đương nhiên là phải bỏ ý định nhưng mà sẽ không thể quên nhanh như vậy.

Trong chuyện tình cảm nam nhân luôn luôn có thể dễ dàng buông bỏ hơn nữ nhân.

Có một số việc chỉ cần trong lòng hiểu rõ mà không cần phải nói ra, Cẩm Họa vì thế cũng không hỏi nhiều.

Chỉ mong nàng ấy có thể sớm quên đi.

***

Quốc Sư đại nhân đặc biệt đến Hồng Minh Các, nghe nói là muốn lĩnh giáo kỳ nghệ…của Tây Hành Quốc sứ thần.

Quả nhiên không ai nghi ngờ cái cớ vụng về này của Quốc sư đại nhân cả.Tây Hành Quốc sứ thần cũng là quân tử nhẹ nhận hiếm có, có thể hợp ý với Quốc sư cũng là chuyện không bất ngờ gì.

Chung trà xanh đặt trong tay, có một lá trà gợn trên mặt nước, trôi nổi dập dờn, mùi hương thanh nhã lượn lờ cùng với khói trắng phiêu bạt.

Nam tử mặc áo bào trắng cúi đầu hớp một ngụm nhỏ, môi chứa nụ cười, nhìn nam tử đối diện nói: “Trà này đúng là không tệ.”

Quốc Sư đại nhân dung sắc nhàn nhạt, ngữ khí khiêm tốn hữu lễ, “Sứ thần thích thì tốt rồi.”

Cố Dữ Chi buông chung trà trong tay ra “Quốc sư khách khí, gia huynh vẫn thường xuyên nhắc tới với tại hạ rằng Quốc sư đại nhân là người huynh ấy khâm phục không thôi. ”

Nhắc tới huynh trưởng của Cố Dữ Chi, Quốc Sư đại nhân cười nhẹ, không còn xa cách như vừa rồi “Không biết Ngật Chi huynh thời gian gần đây có tốt không?”

Cố Dữ Chi xưa nay luôn tự hào về huynh trưởng nhà mình, nhưng bây giờ nhắc tới lại thổn thức không thôi, “Tốt nhưng mà cũng không tốt, chẳng qua bây giờ tẩu tẩu có thai, vị huynh trưởng kia của ta vốn đã xem tẩu ấy là chí bảo trong lòng, bây giờ lại càng sâu hơn một tầng nữa.”

Vị huynh trưởng kia của hắn chính là sủng thê như mệnh.

Chuyện của Cố Ngật Chi và thê tử hắn, Dung Xu cũng có biết, nghĩ tới gì đó lại sắc mặt nhu hòa, “Như thế cũng tốt, thay ta vấn an Ngật Chi huynh.”

Cố Dữ Chi mỉm cười gật đầu, “Quốc sư hôm nay tới có phải là vì… con mèo của người không?”

Con ngươi đen nhánh như mực đột nhiên trở nên hơi âm u, Quốc Sư đại nhân có chút không vui giọng nói trầm thấp: “… không biết có biện pháp gì không?”

Người này am hiểu y thuật như vậy, may mắn bây giờ lại đang ở Đại Chiêu. Có lẽ là ý trời.

Cố Dữ Chi đạm nhiên lặng yên không nói, sau khi chậm rãi hớp một ngụm trà xanh mới hơi hơi giương mắt: “Quốc sư vì sao lại không tìm người hạ cổ, theo suy đoán của tại hạ, người này chắc chắn là phải có quen biết với Quốc sư ngài mới đúng.

Quốc Sư đại nhân hơi khựng lại, nghĩ đến vị sư huynh xưa nay phóng túng không kiềm chế của mình thì lại vạn phần đau đầu … Nếu không phải vì chuyện lúc trước thì hắn cũng sẽ không nhường nhịn như thế.

Thấy nam tử trước mắt khuôn mặt âm trầm, Cố Dữ Chi chỉ nhè nhẹ mỉm cười trêu chọc nói: “Trước giờ vẫn luôn nghe huynh trưởng nói Quốc Sư là người thanh tâm quả dục, không ngờ khi gặp được tình yêu đích thực lại si tình đến thế.”

Với tính tình của hắn mà có thể ôn tồn lễ độ cho đến bây giờ thật là hiếm có.

Ôi…

Không hiểu sao đầu năm nay cứ luôn gặp phải những người nam nhân si tình như thế nhỉ? Cố Dữ Chi nhăn mày.

Nhớ tới con mèo nhỏ nhà mình Quốc sư đại nhân tâm tình đột nhiên tốt hơn rất nhiều, ngay cả giọng nói cũng mang theo sự dịu dàng hiếm có, “Mèo con bướng bỉnh, cho nên cần phải cưng chiều.”

Cố Dữ Chi cười khẽ, mặt mày nhu hòa, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của hắn lại càng rạng rỡ “Một khi đã như vậy, tại hạ nhất định dốc hết toàn lực.”

Quốc Sư đại nhân môi mỏng khẽ mở “… Đa tạ.”

***

Lúc Quốc sư đại nhân trở về, con mèo nhỏ không có lương tâm của hắn đã sớm ngủ ngon lành.

Toàn bộ thân thể đều quấn trong chăn đệm thật dày, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ tròn tròn, hắn thấy cũng rất yêu thích.

Cung tì thấy vậy rất là thức thời lui ra, tẩm điện to như vậy chỉ còn dư lại hai người bọn họ.

Quốc Sư đại nhân ngồi vào mép long sàng, lẳng lặng nhìn thiếu nữ đang ngủ say.

Có lẽ vì ánh mắt kia quá nóng bỏng, Cẩm Họa mơ mơ màng màng liền mở mắt, nhìn thấy nam tử ngồi bên cạnh, nhỏ giọng dịu dàng gọi một tiếng “Chàng về rồi sao?”

Thấy con mèo nhỏ nhà mình đã tỉnh, Quốc Sư đại nhân duỗi tay phủ lên mặt nàng, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. Vừa định mở miệng nói thêm mấy câu, thì thấy cặp mắt mênh mông sương mù ngấn nước kia chậm rãi khép lại.

Ngón tay thon dài cứng đờ, vốn lòng bàn tay đang ấm áp lại trở nên tái nhợt, khựng lại hồi lâu, mới khẽ cười một tiếng.

Bé con không có lương tâm này.

Quốc Sư đại nhân vươn ngón tay ra chọc chọc khuôn mặt trắng nõn của mèo con nhà mình, khóe môi tươi cười như ngàn đóa bạch liên đang lặng yên nở rộ, dịu dàng ôn hòa.

“Ưm…” mèo nhỏ rất không vui nhăn mày lại. Đừng quấy rối, nàng buồn ngủ lắm.

Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn này của nàng, Quốc Sư đại nhân thật sự nhịn không được, cúi người xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn.

Thật là thơm.

Môi lại hạ xuống, hôn hôn lên môi nàng, không ngờ con mèo nhỏ này lại vươn chiếc lưỡi non nớt thơm mềm ra liếm liếm, khiến hắn tức khắc không thể khống chế, hung hăng hôn xuống.

Con mèo con cuối cùng cũng không thể ngủ yên được, đôi mắt nức nở, đôi môi bị người ta ngậm trong miệng, hơi thở ấm áp khiến đầu óc nàng có chút mơ mơ hồ hồ.

Còn có mùi rượu nồng đậm.

Hắn uống rượu sao? Đôi mắt to tròn xoe xoay chuyển

Bị hôn quá mãnh liệt, Cẩm Họa gương mặt đỏ ửng, giống như bôi một lớp phấn thật dày, nàng thở dốc từng cơn phì phò, sau đó mở to đôi mắt ngấn nước ngây ngốc nhìn nam tử trước mặt.

Nhưng chỉ trong giây lát, nam tử trên người kia lại bắt đầu hôn nàng, bàn tay to cố định đầu nàng, ngón tay thon dài cắm vào mái tóc đen mượt mà như vẫy mực của nàng, rồi như thực tủy biết vị mút lấy môi lưỡi nàng, giống như muốn nuốt cả người nàng vào bụng.

Trên người hắn vốn có mùi trà hương nhàn nhạt, bây giờ đã bị nồng đậm của rượu che lấp, nụ hôn lửa nóng triền miên khiến thân thể nàng trở nên mềm mại, cả người đều không còn sức lực.

Cánh tay nhỏ kia vốn để trên ngực hắn không biết khi nào đã ôm lấy cổ hắn, cánh tay trắng nõn như ngó sen lộ ra ngoài, mịn màng trong suốt đến mức có thể véo ra nước.

Ưm…

Nàng thật sự sắp chịu không nổi.

Cẩm Họa mơ mơ hồ hồ, nhịn không được nức nở vài tiếng.

Quốc Sư đại nhân lưu luyến hôn hôn lên mắt nàng, giọng khàn khàn: “Còn buồn ngủ không?”

Cẩm Họa: “!!!”

Có nghĩa là hắn cố tình muốn đánh thức nàng sao?!

Con mèo con khuôn mặt tức giận ửng hồng, Quốc Sư đại nhân thấy cảnh đẹp ý vui, lại hôn lên mặt nàng như có như không, âm sắc trầm trầm mà lại vui vẻ: “Con mèo hoang này…”

Cẩm Họa: “…”

Nhìn thấy bộ dạng hờn dỗi của mèo con nhà mình, Quốc Sư đại nhân vui mừng phơi phới, thuận tay gỡ mặt nạ trên mặt xuống, cọ cọ vào mặt mèo con.

Á… thật là nhõng nhẽo. Cẩm Họa nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.

Trong lúc Cẩm Họa đang vạn phần ghét bỏ, thì Quốc sư đại nhân đã đè cả người lên người nàng, chôn đầu vào chiếc cổ trắng mịn như ngọc của nàng, nụ hôn nóng rực như lửa thiêu, ấm áp mút từng chút lên da thịt trên cổ, có lẽ vì hôn quá dùng sức, nên có chút đau.

Cẩm Họa trên mặt càng lúc càng nóng, thân thể cũng bắt đầu như có lửa thiêu, á… sao lại có cảm giác không ổn nhỉ?

“A!” Cẩm Họa kinh hô một tiếng, cảm giác được trên người đột ngột lạnh lẽo, áo lót đã bị người kia hung hăng kéo xuống, cái yếm hồng xinh đẹp cũng lộ ra ngoài.

Cẩm Họa sợ ngây người. Vội vàng dựa vào người hắn, thân thể có chút run rẩy, khủng hoảng nói: “Dung…… Dung Xu?”

Quốc Sư đại nhân thở hổn hển, hôn lên da thịt mềm mại thiếu nữ, nụ hôn hơi ươn ướt dừng trên ấn đường nàng, giọng nói đã khàn khàn đến mức không nghe rõ, “Cho ta… Được không?”

Cẩm Họa đương nhiên là hiểu hắn muốn gì, thân thể nàng nóng rực và căng thẳng, giống như biết chắc chắn nếu nàng gật đầu, hắn sẽ lập tức một hơi ăn sạch nàng vậy.

Cẩm Họa rụt rụt đầu, có chút sợ hãi.

“Ngoan, hửm?”

Hắn hôn lên hai mắt đã ướt đẫm của nàng, sau đó bắt đầu cởi yếm nàng xuống…

Cẩm Họa: “……” Nàng còn chưa đồng ý mà!!!

Hắn bắt đầu ôm lấy thân thể nàng.

“Ưm……” Cẩm Họa không thể khống chế được tiếng rên rỉ yêu kiều của mình, toàn bộ thân thể đều cong lên. Hắn… Hắn, hắn, hắn thế mà lại bắt đầu gặm bầu ngực nàng!!!

Cẩm Họa vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng thân thể đã không còn khống chế được nữa, mềm mại như một vũng nước. Cho đến khi toàn bộ quần áo trên người đều bị rút sạch, cả cái quần lót cuối cùng cũng không giữ lại được.

Nàng như một con cá đang ở kề bên vực tử vong, nụ hôn ẩm ướt đặt lên mỗi một tấc da thịt trên người nàng, cho đến khi chỗ giữa hai chân truyền đến một hồi tê dại khác thường, nàng mới thoáng khôi phục một chút ý thức.

“Đừng… Đừng hôn…” Đừng hôn chỗ đó mà… Cẩm Họa bị chọc muốn khóc.

Hu hu hu… Hắn đây là làm sao vậy?

Nhưng rất nhanh, toàn bộ cảm giác đều bị sự sung sướng thay thế, loại khoái cảm này, khiến nàng nhịn không được thân thể căng thẳng, ngay cả đầu ngón chân cũng cuộn lại. Chỗ kia hình như có gì đó ướt át ứa ra, rồi sau đó lại bị lật người lại, một thân thể cực nóng đè nàng xuống dưới thân, sau đó tiếp tục vừa hôn vừa gặm lưng nàng…

Cẩm Họa dựa vào đệm chăn mềm mại, thấp giọng nức nở, đôi tay nắm chặt đệm chăn, trán chảy ra mồ hôi tinh mịn.

Có phải là hắn… đã quá nhiệt tình rồi không?!

Đây là đang liếm nàng!!!