Trẫm Mang Theo Mười Vạn Tử Sĩ Xuyên Trở Về

Chương 11: Nữ quan Chân Lan Sơ



Nữ tử cung trang vẫn quỳ trên mặt đất không phải người ngoài, chính là nữ quan hiếm hoi ở Nam Tấn mà Tần Uyên đặc cách phong vào thời điểm giữa và cuối triều đại hắn cai trị - nữ quan ngự tiền hành tẩu Chân Lan Sơ trong cung.

Chân Lan Sơ vốn tên là Chân Liên, là thứ nữ của Tam phòng Chân gia, mẫu thân là đệ nhất tuyệt sắc vũ cơ, sau khi sinh hạ nàng liền qua đời, để lại một mình Chân Liên đáng thương sinh hoạt trong loại đại gia tộc này.

Mẫu thân nàng là loại thân phận này, tự nhiên là bị trưởng bối tiểu bối trong nhà chướng mắt, hơn nữa mẫu thân lại là vũ cơ, Chân Liên được di truyền từ mẫu thân, lại là dung mạo tốt từ nhỏ, khuôn mặt mềm mại động lòng người, cũng là dáng người lung linh, chọc cho nam nhân đều dời không rời mắt.

Vốn Chân gia nuôi nàng chính là muốn thông qua Chân Liên lôi kéo các quan lớn đại thần, cho nên từ nhỏ nàng được bồi dưỡng cầm kỳ thư họa, càng không gì không làm được, bọn họ trông cậy vào Chân Liên trở thành vũ khí của Chân gia, cũng chưa từng nghĩ, vũ khí này chung quy là một lưỡi dao độc, đả thương người cũng tổn thương mình.

Tần Uyên lúc ấy hơn hai mươi tuổi, đang định động thủ với thế gia trong triều, liền làm một đợt cải trang vi hành, lặng lẽ dẫn người tới Chân gia 'chơi đùa', kết quả khiến cho Chân gia một đầu hai đuôi không nói, lại vừa vặn gặp Chân Liên bị thân thích Chân gia khinh nhục, như vậy, tự nhiên là anh hùng cứu mỹ nhân, mang người về cung.

Về sau người trong triều nhắc tới chuyện này còn luôn nói Chân Lan Sơ may mắn, được bệ hạ hảo tâm mới có thể thoát khỏi nơi nước sôi lửa bỏng như Chân gia.

Nhưng hoàn toàn không biết, Chân Liên được Chân gia bồi dưỡng mấy năm, đã sớm biết mẫu thân nàng không phải vì sinh nàng ra mà chết, mà là sau khi sinh không bao lâu, bị phụ thân ruột thịt của nàng dùng để đãi khách cuối cùng bị khách nhân lúc đó đùa bỡn đến chết.

Tần Uyên cải trang vi hành kỳ thật cũng không có bao nhiêu che giấu, Chân Liên từ trong miệng hạ nhân biết được việc này liền tính kế một tên họ hàng háo sắc trong thân thích Chân gia, cố ý dùng hương thơm trên người chọc cho đối phương mất lý trí, vừa vặn ở trước mặt Tần Uyên thiếu chút nữa bị khi dễ.

Đến lúc này... Anh hùng cứu mỹ nhân này mới tính là trình diễn.

Tần Uyên cố ý làm tan rã nội bộ Chân gia, Chân Liên dựa vào sự thông minh tài trí của mình biết không ít chuyện của Chân gia, cuối cùng không quá hai năm, Chân Liên đổi tên thành Chân Lan Sơ, cũng tự tay thiêu rụi Chân gia đã giết chết mẫu thân nàng.

Chân gia cửu tộc trên dưới hơn 970 người, toàn bộ chết sạch sẽ.

Sau đó Chân Lan Sơ vì Tần Uyên làm không ít chuyện bẩn thỉu, hơn nữa nàng trong chuyện tiền bạc lại có thiên phú dị bẩm, vì thế liền làm túi tiền di động của Tần Uyên, tiền kiếm được đều không liên quan đến quốc khố, đều cho Tần Uyên tự dùng, đại bộ phận đều được Tần Uyên dùng để bồi dưỡng tử sĩ còn có trợ cấp cho thân nhân của các thân tín bên người.

Vào giai đoạn giữa và cuối khi Tần Uyên cầm quyền, Chân Lan Sơ cũng không lập gia đình, từ nhỏ cô được dạy nhiều nhất là chuyện lấy lòng nam nhân, tất nhiên cũng chán ghét nam nhân nhất, sau khi theo Tần Uyên, chỉ có ở trước mặt Tần Uyên mới mặc váy còn ở trước mặt người ngoài thì luôn mặc trang phục nam nhân, mãi cho đến khi Tần Uyên tuổi già rồi, Chân Lan Sơ cũng già, tuổi thọ của nàng lúc đấy đã là rất dài, sau khi Tần Uyên băng hà hai năm nàng mới chết.

Kết quả nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, chính mình vừa buông xuôi chết đi, rồi lại một lần nữa sống lại, thậm chí còn gặp được bệ hạ vốn đã chết.

"Thần... Chân Lan Sơ bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an."

Sau khi kích động ngắn ngủi nàng lập tức hai tay phủ phục trên mặt đất, hành lễ với người đã từng đứng đầu Nam Tấn.

Nhìn thấy Nhũ mẫu sống lại, Tần Uyên lúc này vẫn đang cao hứng đây, dù sao cũng đã 50 năm không gặp, lúc này bỗng nhiên nghe được âm thanh của Chân Lan Sơ, lúc này mới đem ánh mắt nhìn qua nữ tử đang quỳ trên mặt đất.

Cung trang màu hồng nhạt trong suốt, phác họa thân hình xinh đẹp của nàng vô cùng nhuần nhuyễn, đây là váy áo ngực Đường triều, là Tần Uyên bỗng nhiên có ý nghĩ kỳ lạ nói cung trang như vậy xinh đẹp, cung nữ trong Hậu cung Nam Tấn liền thay đổi cung trang thành như vậy.

Cung nữ cấp thấp cơ bản đều là váy áo vàng nhạt, chỉ có cũng nữ cao đẳng mới có thể mặc váy áo màu đậm, cấp bậc càng cao, màu sắc càng đậm.

"Lan Sơ?"

Lại nói tiếp, cái tên này là Tần Uyên đặt cho, không ít người Nam Tấn đều lấy chuyện đế vương ban cho họ tên làm chuyện may mắn, giờ này khắc này nhìn thấy Chân Lan Sơ, nói thật, Tần Uyên cảm thấy rất cao hứng.

Hắn còn đang vì càng ngày càng nhiều người đi tới đời này mà lo lắng, không nghĩ tới túi tiền của hắn liền cũng tới rồi!

"Có thần."

Chân Lan Sơ lúc này mới dám ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoàng đế bệ hạ đã trở về dáng vẻ thời niên thiếu, không chỉ bệ hạ, còn có nữ tử bên cạnh bệ hạ, cũng chính là Nhũ mẫu Vạn Quỳnh Lan.

Nàng lúc trước được ban thưởng chữ Lan trong tên, cũng là vì vị Vạn Quỳnh Lan này có quan hệ với bệ hạ.

Năm đó những thế gia kia khi dễ bệ hạ nhỏ yếu, uy hiếp thiên tử nắm quyền thiên hạ, thậm chí sau khi bệ hạ trưởng thành còn muốn hại chết bệ hạ, đều nhờ vị Nhũ mẫu này bảo hộ ở bên cạnh mới để bệ hạ có thể bình yên sống sót, Chân Lan Sơ biết, tổ tiên Vạn Quỳnh Lan hành nghề y, trước khi trở thành Nhũ mẫu của Bệ hạ bản thân nàng là một Linh Y, nếu không một nữ tử nhu nhược làm sao bảo vệ tiểu Hoàng đế chứ.

Một thân y thuật của Vạn Quỳnh Lan chỉ sợ so với ngự y trong cung còn tinh diệu hơn vài phần.

"Đứng dậy đi, trẫm đã sớm nói rồi, trọng thần trong triều thấy trẫm không cần quỳ lễ."

Trong đôi mắt đen của Tần Uyên hiện ra ý cười, Vạn Quỳnh Lan bên cạnh cũng cảm giác được sự vui sướng của hắn, mặt mày cũng mang theo vài phần hưng phấn nhìn về phía nữ tử từ trên mặt đất đứng lên, ngược lại nhớ tới nữ tử này là ai.

Nữ nhân nhu nhược này một tay hủy diệt cả Chân gia, túi tiền di động của Bệ hạ, Chân Lan Sơ.

Sau khi Chân Lan Sơ đứng dậy, đứng ở nơi đó trông thướt tha mềm mại, khiến người ta thương tiếc.

Tương phản, đôi đồng hổ phách lúc này như chiếu sáng rạng rỡ sùng bái nhìn bệ hạ trước mắt, nghĩ đến những lời đồn dân gian đều nói bệ hạ là tiên quan trên trời, nàng cùng Vạn cô cô có phải đã đi theo bệ hạ đến nơi tiên gia này?

"Nhũ mẫu, Lan Sơ, trẫm cũng không nghĩ tới vậy mà còn có thể gặp lại các ngươi, trẫm nhớ rõ lần cuối cùng gặp Nhũ mẫu ở Nam Tấn đã là 40 tuổi rồi, khi đó thân thể Nhũ mẫu không khỏe lắm, trẫm cũng phái ngự y đi qua, Nhũ mẫu lại nói thân thể của mình tự mình biết, sau đó liền..."

Không cần nhiều lời, Vạn Quỳnh Lan nhìn thiếu niên trước mắt giống như con mình mà hiền lành cười rộ lên.

"Bệ hạ không cần cảm hoài khi đó, lão nô là thầy thuốc, đương nhiên là tự hiểu rõ thân thể của mình, hôm nay có thể mở mắt ra nhìn thấy được bệ hạ thời niên thiếu, lão nô đã cảm thấy mỹ mãn, trước kia bệ hạ luôn nói hoàng lương nhất mộng, xem ra này lão thiên gia cũng là nhớ nhung lão nô, cho lão nô cũng tới hoàng lương nhất mộng, để cho lão nô còn có thể gặp lại bệ hạ..."

Lúc trí nhớ còn đang hấp hối, Vạn Quỳnh Lan chỉ cảm thấy đây chính là mộng cảnh của mình.

Trước kia bệ hạ lúc còn nhỏ, Vạn Quỳnh Lan cùng bệ hạ tán gẫu, từng nghe qua bệ hạ nói thời điểm khi người ta chết, kí ức khi còn sống cùng người quan tâm nhất và các sự kiện quan trọng sẽ không ngừng ở trong đầu qua lại, cuối cùng khi không nhìn thấy nữa, người cũng sẽ chết.

Nàng còn tưởng rằng, mình đang ở trong mộng cảnh trước khi chết.

Nhìn Nhũ mẫu còn tưởng rằng đây là hoàng lương nhất mộng Tần Uyên cũng không biết nên sầu não hay là cao hứng, dù sao Nhũ mẫu vẫn là giống như lúc trước mà quan tâm hắn nhất, nay đi tới hiện thế, Nhũ mẫu hẳn là cũng sẽ vui vẻ một chút đi?

Nghĩ như vậy, Tần Uyên thần sắc liền trở nên mềm mại, đôi mắt đen càng ôn nhu nhìn nữ tử phong vận trước mắt.

Nhũ mẫu vẫn như hình dáng trong trí nhớ khi hắn vừa xuyên qua không bao lâu.

"Nhũ mẫu, đây không phải mộng, đây là thế giới trẫm từng nói với ngươi, trẫm đã không còn ở Nam Tấn, nơi này cũng không phải là Nam Tấn, là một thế giới khác..."

Hắn không biết như thế nào đem Nam Tấn cùng thế giới hiện đại tách ra, muốn nói rõ ràng lại cảm thấy có quá nhiều chuyện cũng không thể nói rõ.

Vạn Quỳnh Lan nghe nói như thế, kinh ngạc vô cùng: "Ý bệ hạ là, lão nô đi theo bệ hạ đến một thế giới khác?"

Nàng vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, nghĩ tới việc người từ già biến về thiếu niên, cũng chỉ có một khả năng.

Chân Lan Sơ ở một bên đôi mắt lúc này đang tỏa sáng, không để ý mạo phạm bệ hạ nguy hiểm mở miệng.

"Bệ hạ, thần là sau khi ngài băng hà 2 năm thân thể liền không được, bây giờ có thể sống lại là do bệ hạ ban ân?"

Như vậy, Vạn Quỳnh Lan cũng đã hiểu rõ tình huống nơi đây, chớp mắt nhìn về phía Tần Uyên càng đau lòng không thôi, môi run rẩy cũng không biết nên nói ra lời gì.

"Đúng thế, các ngươi đều một lần nữa sống lại ở thế giới mới."

Tần Uyên gật đầu, biết mình nói những điều này hai người thông minh này cũng sẽ rất nhanh hiểu được tất cả.

Vạn Quỳnh Lan cùng Chân Lan Sơ liếc nhau, Vạn Quỳnh Lan mở miệng trước: "Bệ hạ, lão nô có vài lời muốn hỏi Chân nữ quan, mong bệ hạ cho phép."

Làm Nhũ mẫu được Tần Uyên tôn trọng, vì thế Vạn Quỳnh Lan cùng Chân Lan Sơ liền đổi sang một phòng khác nói chuyện trong phòng khách chỉ còn một mình Tần Uyên.

Hắn ở trong phòng khách đi tới đi lui mấy lần, sau đó mới trầm thấp nở nụ cười, trong tiếng cười có sự sung sướng hiếm có.

Hắn ở hiện đại ngoại trừ mấy người Dư bá bá là thân nhân ra thì coi như là một thân một mình, hiện giờ những người ở Nam Tấn quan tâm mình, nguyện ý làm bạn bên cạnh hắn đều đến, chẳng phải là một chuyện khiến tinh thần người ta sảng khoái sao?

Kết quả là lúc Nhạc Văn mang theo Vương ngự trù trở về liền thấy được bệ hạ đứng trong phòng khách tựa hồ rất vui vẻ.

"Bệ hạ vạn an..."

Hai người lập tức hành lễ vấn an, đương nhiên, Vương Ngự Trù còn mang theo thức ăn buổi tối muốn chuẩn bị cho Tần Uyên.

"Ừ." Giọng nói Tần Uyên vui vẻ, ngay cả Vương Ngự Trù cũng có thể cảm giác được.

"Vương ngự trù, hôm nay chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, bữa tối có năm người dùng bữa."

Tần Uyên dặn dò một câu, Vương ngự trù lập tức đáp ứng, sau đó liền cầm đồ vật đi vào phòng bếp chuẩn bị, gian bếp nhỏ này quả thực là ảnh hưởng hắn phát huy, bất quá nghĩ đến Cửu Thiên Tuế từng nói, chờ hiểu rõ tình huống hiện tại, tất nhiên là phải xây lại cho bệ hạ một cung điện, Vương ngự trù liền yên tâm hơn nhiều.

Tần Nhạc Văn muốn hỏi bệ hạ vì sao vui vẻ như thế, kết quả gian phòng vốn không người bên kia thoáng cái mở ra, người từ bên trong đi ra khiến ánh mắt Tần Nhạc Văn dừng lại, sau đó hành lễ với người tới.

"Tham kiến Vạn cô cô."

Về phần Chân Lan Sơ bên người Vạn Quỳnh Lan, là không có cơ hội được Cửu Thiên Tuế hành lễ.

"Cửu Thiên Tuế."

Chân Lan Sơ thì lại hành lễ với Tần Nhạc Văn.

Bốn người ở trong phòng khách, dường như không khí đều trở nên khẩn trương nhưng Tần Uyên vẫn rất vui vẻ.

"Nhũ mẫu, Nhạc Văn cùng Vương Ngự Trù cũng theo trẫm tới đời này, sau này các ngươi có thể chiếu cố lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau."

Lúc này Tần Uyên không cảm giác được không khí cấp bách sắp nổ tung, Tần Nhạc Văn lại bị hai người phụ nữ nhìn chằm chằm, cười đến càng thêm kiều diễm như hoa.

Vạn Quỳnh Lan quét mắt nhìn Tần Nhạc Văn ăn mặc lẳng lơ, mặt mày lạnh lẽo.

"Bệ hạ yên tâm, lão nô sẽ cùng Cửu Thiên Tuế ở chung thật tốt."