Trẫm Mang Theo Mười Vạn Tử Sĩ Xuyên Trở Về

Chương 14: Người làm công hồn làm công



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù sao cũng là giúp trường học cũ quay phim chụp hy tuyên truyền, địa điểm tất nhiên là trường trung học phổ thông thực nghiệm số 1 Lâm thị, vốn trường trung học phổ thông thực nghiệm bên này phong cảnh cũng không tệ, hơn nữa bọn nhỏ đều đã nghỉ, lúc này nếu là tiến hành lấy cảnh trong trường không còn gì tốt hơn.

Tần Uyên sớm đã đi tới trường học, đại khái là tám giờ, còn đặc biệt mặc bộ cổ phục của mình từ Nam Tấn mang về, nói thật, hắn cũng không nghĩ tới bộ quần áo này còn có thể trở thành công cụ giúp hắn kiếm tiền, quay chụp tuyên truyền là có năm vạn khối rồi.

"A Uyên em đến rồi à, mau vào đi, đoàn chụp ảnh đã đến rồi, nhưng họ nói muốn quay phim tuyên truyền cần trang điểm, em không cần để ý."

Mạnh lão sư vừa thấy dáng vẻ Tần Uyên mặc một bộ cẩm tú hồng bào cũng rất sững sờ, tuy trước kia Tần Uyên luôn mặc đồng phục học sinh nhưng thật ra vẫn là một đứa trẻ đẹp trai, bây giờ mặc bộ trang phục cổ trang này ngược lại không thua những nam minh tinh trong phim truyền hình kia.

Tần Uyên mặc màu đỏ đặc biệt đẹp mắt, là loại đứng ở nơi đó có thể hấp dẫn ánh mắt người ta, không nữ tính một chút.

"Vâng, em sẽ không để ý."

Làm công nha~cũng không thể chọn lựa chọn lựa, mấy ngày nay Tần Uyên cũng nhớ tới giấc mộng ban đầu trước khi xuyên việt đến Nam Tấn của mình, kỳ thật giấc mộng của Tần Uyên chính là thi vào đại học Thượng Kinh, sau đó học tài chính kinh tế, tốt nghiệp thì đi ra ngoài tự mình gây dựng sự nghiệp.

Chỉ là không nghĩ tới, vừa mở mắt ra người đã đến Nam Tấn, giấc mộng này bây giờ ngược lại làm Tần Uyên không còn bao nhiêu hứng thú.

Mạnh lão sư một bên dẫn Tần Uyên đi đến nơi làm việc đã thu dọn xong, một bên dặn dò: "Hôm nay tới đây chụp ảnh cho em không phải là đoàn thể bình thường, mà là đoàn thể nhiếp ảnh nổi tiếng trong làng giải trí, nhưng cô đoán em cũng không biết, người chụp ảnh của đoàn thể nhiếp ảnh này là học trưởng của em, tên là Phú Dụ Sâm, anh ấy học đại học ở Học Viện Điện Ảnh Và Truyền Hình thành phố Thượng Kinh, phong cách cá nhân đặc biệt mãnh liệt, vẫn là hiệu trưởng nhờ vả quan hệ để cho người ta tới."

Bằng không cũng sẽ không đợi thời gian một tuần, chính là vì chờ người này quay phim cho Tần Uyên.

Tần Uyên ngoan ngoãn gật đầu, chiều cao 1m80 làm cho Mạnh lão sư đứng bên cạnh càng linh lung xinh xắn.

Hai người từ phía dưới đi tới, lúc này nam nhân đang hút thuốc trên lan can lầu năm trường học cũng nhìn qua, thiếu niên lang quân mặc bộ đồ màu đỏ kia hấp dẫn sự chú ý của nam nhân này, trong nháy mắt khi hắn nhìn qua, Tần Uyên cảm giác được cảm giác bị người nhìn chăm chú liền ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người xa xôi đối diện, sau đó lại chuyển hướng.

Chỉ là một cái nhìn bình thường, Tần Uyên sau khi nhận ra người đàn ông không hề có ác ý thì thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Mạnh lão sư bên cạnh.

Trên lầu năm, Phú Dụ Sâm mặc áo sơ mi đen nhíu mày, cũng không nghĩ tới có thể ở trường học cũ gặp được một mầm non tốt như vậy, vừa mới liếc mắt nhìn nhau khi nãy Phú Dụ Sâm liền cảm thấy Tần Uyên vượt qua không ít nam minh tinh trong giới giải trí.

Đầu năm nay nam minh tinh còn đang lưu hành phong cách màu mè, một đám trang điểm tinh xảo giống như tiểu cô nương, không giống như đứa nhỏ vừa rồi, một bộ hồng bào vốn sẽ làm nổi bật sự mềm mại của nam hài tử, thế nhưng bạn học phía dưới lại là thân cao 1m80, cứng rắn đem màu đỏ đè ép.

Nghĩ đến hai người sắp đi lên, Phú Dụ Sâm quay đầu lại dập tắt thuốc lá của mình, sau đó đi vào nơi trường học chuẩn bị quay chụp cho bọn họ.

Nơi quay phim đầu tiên là trong lớp.

Bất quá lúc này đây hiệu trưởng Trịnh dự định kiếm tẩu thiên phong, không quay chụp dáng vẻ Tần Uyên mặc đồng phục học sinh, cho nên bọn họ đều ở lầu năm phòng học, bên này từ phòng học nhìn ra bên ngoài vừa vặn có thể nhìn thấy phong cảnh tốt nhất ở trường học.

Rất thích hợp để chụp ảnh.

Tần Uyên theo Mạnh lão sư đi lên lầu năm cũng không cảm thấy nóng, cùng Mạnh lão sư nói chuyện phiếm một hai, nhưng mà tóm lại là người được quan tâm, sau khi hai người lên tới lầu năm thì thấy được không ít nhân viên công tác, bọn họ đang sửa sang lại máy móc hoặc là những thứ khác, thỉnh thoảng ngẩng đầu, một khắc nhìn thấy Tần Uyên liền lộ ra ánh mắt kinh diễm.

Hiệu trưởng Trịnh đang đứng ở hành lang nói chuyện với Phú Dụ Sâm, lúc này Tần Uyên mới nhìn thấy người đàn ông vừa mới nhìn mình, người đàn ông kia cao hơn 1m70 một chút, mặc áo sơ mi màu đen, quần màu đen, để lại đầu đinh, nhìn rất gọn gàng, hẳn là Phú Dụ Sâm trong lời cô Mạnh nói.

Hai người đi tới, hiệu trưởng Trịnh lập tức cười rộ lên.

"A Sâm, mau nhìn xem cậu học đệ này, có phải là một đại soái ca hay không?"

Hắn thích cùng học sinh nói giỡn, Phú Dụ Sâm cũng nhìn qua, nhướng mày.

"Đúng là rất đẹp trai."

Mùi thuốc lá trên người hắn vẫn chưa tan ra khiến Tần Uyên dù có chút không thích cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài trước mặt người xa lạ.

"Chào học đệ, tôi là Phú Dụ Sâm, cũng tốt nghiệp năm nhất coi như học trưởng của cậu."

Phú Quý Sâm mở miệng chào hỏi trước, âm thanh của hắn cường tráng giống như người khác, lúc nói chuyện thập phần có từ tính, là loại tồn tại khiến người ta tín nhiệm.

"Chào học trưởng, tôi là Tần Uyên, xin chỉ giáo nhiều."

Tần Uyên cũng nghiêm túc chào hỏi đối phương, cảm giác được ánh mắt Phú Quý Sâm đã đem toàn thân hắn từ trên xuống dưới đảo qua một lần, lông mày bất giác nhíu lại.

Ở Nam Tấn cũng không ai dám nhìn hắn như vậy.

Bất quá Phú Dụ Sâm rất nhanh thu liễm lại ánh mắt, hướng về một bên vẩy tay gọi người.

"Mau đến xem cần trang điểm gì!"

Rất nhanh, bên kia chạy tới hai người, nhìn thấy Tần Uyên soái ca này hai mắt tỏa sáng, sau đó dựa theo Phú Dụ Sâm yêu cầu, để Tần Uyên ngồi ở bàn trang điểm đặt bên ngoài phòng học.

Trên bàn đặt tất cả đều là đồ trang điểm, đầy đủ mọi thứ, mười phần chuyên nghiệp.

"Nếu như không thoải mái thì nói cho chị biết."

Thợ trang điểm là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, giọng nói rất dịu dàng, nhìn Tần Uyên không khác gì nhìn đứa bé.

Tần Uyên ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó chụp ảnh, hiệu trưởng Trịnh nói chuyện một bên thấy Phú Dụ Sâm tựa hồ có chút hứng thú với Tần Uyên, tức giận vỗ vỗ hắn nói.

"Người ta cũng không phải là ăn cơm trong giới giải trí mấy người, đứa nhỏ này học tập tốt, sau này muốn đến học ở đại học Thượng Kinh, đến lúc đó trở nên nổi bật cũng không thành vấn đề, cậu đừng dùng những tâm tư đường ngang lối tắt kia đi!"

Học sinh nhà mình là ai, hiệu trưởng Trịnh thấy rõ, Phú Dụ Sâm là đạo diễn, là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp gặp qua mỹ nữ soái ca nhiều không đếm xuể, động một chút là muốn kéo người ta vào giới giải trí, cũng không nhìn người ta rốt cuộc có phải muốn ăn chén cơm này hay không.

Gần đây Phú Dụ Sâm mở một phòng làm việc, dự định ký hợp đồng với một số nghệ sĩ của mình, hiệu trưởng Trịnh vẫn biết.

"Ai u~ hiệu trưởng tốt của tôi a, tôi nào dám ở trước mặt ngài đào chân tường chứ, người ta đến Thượng Kinh học đại học, về sau chính là rường cột xã hội, nào để mắt người trong giới giải trí chúng tôi chứ~"

Phú Dụ Sâm sau khi bị cảnh cáo cũng vui tươi hớn hở cười rộ lên trong lòng lại nói hiệu trưởng a, ngài nói không cho tôi động thủ, ngài ngược lại nhìn xem trên người đứa nhỏ này mặc cái gì!

Trước khi đến Phú Dụ Sâm biết, trang phục chụp ảnh là quần áo của con người ta, kết quả sau khi người ta đi lên, không chỉ là nhan sắc của Tần Uyên làm cho Phú Dụ Sâm cảm thấy tò mò, đặc biệt là quần áo trên người Tần Uyên, càng làm cho Phú Dụ Sâm cảm thấy đứa nhỏ này không đơn giản.

Khi hai người đối mặt, Phú Dụ Sâm đã nhìn ra hồng bào trên người Tần Uyên được chế tác hoàn mỹ, so với trang phục cổ trang của đoàn làm phim bọn họ còn tinh xảo hơn vài phần, đặc biệt là Ngũ Trảo Kim Long phía trên được chiếu sáng lại càng thêm rạng rỡ, vừa nhìn đã biết là kim tuyến phác họa mà thành, dù sao kim tuyến giả bình thường không thể khúc xạ ra loại màu sắc này.

Không nói đến bộ quần áo này giá bao nhiêu, chỉ nói trên người Tần Uyên đeo dây ngọc bội màu xanh đậm, chỉ riêng màu sắc này, chế tác này, chỉ sợ là không có mấy trăm vạn sợ là không được.

Dưới tình huống Phú Dụ Sâm không biết Phỉ Thúy, hắn hôm nay dốc sức làm việc trong giới giải trí, hơn nữa trong nhà mấy năm nay có tiền, kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái liền nhìn ra, bạn học nhỏ Tần Uyên này, làm sao có thể đến giới giải trí lăn lộn?

Nếu mình trông mong mời người ta, phỏng chừng người ta chướng mắt!

Sau một phen cảnh cáo của hiệu trưởng Trịnh, Tần Uyên đã trang điểm xong.

Khuôn mặt vốn đẹp trai, lúc này sau khi trải qua trang điểm làm góc cạnh càng thêm rõ ràng, mang theo khí thế rụt rè nói không nên lời, chỉ cần đứng ở nơi đó liền làm cho người ta cảm thấy long chương phượng tư, cao quý không thể tả.

Nhân viên công tác đều lặng lẽ nhìn lén Tần Uyên, còn có người định sau đó hỏi xem có thể chụp hai tấm ảnh chung hay không, dù sao Tần Uyên thật sự rất đẹp trai.

Khác với nghệ sĩ mỹ nam tinh xảo đương thời, Tần Uyên cho dù là một bộ hồng bào, cũng làm cho người ta có một loại thiếu niên xem hoa rụt rè tao nhã chứ không phải ẻo lả như con gái.

Trang điểm xong, quay phim cũng lập tức bắt đầu tiến hành.

"Cậu không cần nhìn ống kính, cứ tùy ý làm một số việc, tôi quay phim là được."

Đây không phải là tình huống quay phim của nghệ sĩ, nếu để cho người ta tìm ống kính, những thứ quay ra cũng không thể xem, Phú Dụ Sâm vừa điều khiển máy quay, vừa nói chuyện với Tần Uyên.

Trong phòng học vì để tiến hành quay phim, ngược lại thu dọn rất sạch sẽ, duy chỉ có chỗ trên bàn Tần Uyên có giấy bút, hơn nữa vì phối hợp với quần áo hôm nay của Tần Uyên thậm chí còn chuẩn bị bút lông.

Lần này Tần Uyên lại hăng hái, hắn cầm lấy bút lông đã chuẩn bị xong, viết chữ lên giấy Tuyên Thành trải ngang trên bàn.

Ống kính lập tức bắt đầu tập trung, người thiếu niên kia góc cạnh rõ ràng ngón tay giống như bạch ngọc bình thường, lúc này dù cầm cái bút lông rẻ nhất lại có một cảm giác như đang dùng loại bút lông cao cấp.

Sau đó mọi người liền thấy được Tần Uyên đứng ở nơi đó, ở trên giấy Tuyên Thành bút đi du long, bất quá trong chốc lát, một bài thơ đã hiện lên trên giấy.

Phú Dụ Sâm đẩy mạnh ống kính về sau đem chữ trên mặt giấy và bút lông thu vào trong ống kính, không phải cái gì khác, chính là bây giờ thích hợp nhất với người thiếu niên này là bài thơ --《 Đăng Khoa Hậu 》 (của Mạnh Giao)



Sau hôm thi tốt nghiệp trung học thiếu niên lang mười bảy tuổi này liền muốn tiến thêm một bước trời cao biển rộng, cũng coi như là 'Xuân phong đắc ý móng ngựa tật'~

Phú Dụ Sâm càng cảm thấy gia cảnh thiếu niên này không tệ, chỉ riêng bài thơ viết bằng bút lông này cũng đã có phong phạm quý phái, so với những giáo viên chuyên nghiệp trong đoàn làm phim tìm còn đẹp hơn vài phần, vì thế liền càng thêm tận tâm quay phim.

Sau đó quay phim bất luận là trong phòng học hay là ở khuôn viên nhỏ của trường học đều quay rất thuận lợi, Tần Uyên chỉ cần làm một ít chuyện mình muốn làm, Phú Dụ Sâm có thể dùng ngôn ngữ ống kính ghi lại hết thảy.

Bất quá cứ như vậy chụp xuống, cũng dùng hết thời gian cả ngày đến sắc trời đều tối.

Từ trường trung học thực nghiệm số 1 đi ra, Phú Dụ Sâm chủ động nói với hiệu trưởng Trịnh muốn đưa Tần Uyên về nhà, ông lái xe, Tần Uyên ngồi ở phía sau nghỉ ngơi, cũng không lâu sau liền đưa người đến dưới lầu nhà Tần Uyên.

"Cảm ơn học trưởng."

Cho dù đối phương đã gần bốn mươi tuổi, Tần Uyên vẫn nghe hiệu trưởng Trịnh gọi học trưởng.

Bóng đêm nặng nề, ánh đèn mờ nhạt đánh vào khuôn mặt trắng ngọc của thiếu niên trước mắt, quả thực rất có khí chất cổ nhân, Phú Dụ Sâm vẫn không nhịn được, len lén cầm lấy cuốc, đào góc tường trường học nhà mình.

"Cái kia...... bạn học Tần, cậu cũng biết học trưởng tôi đây làm việc ở giới giải trí có chút phát triển đấy, không biết cậu có muốn tiến vào giới giải trí hay không?"

Anh đứng bên cửa sổ xe, nghĩ đến gương mặt Tần Uyên tùy tiện lấy ra cũng có thể làm một lưu lượng đấy chứ? Thật sự là rất thích hợp với ống kính!

Tần Uyên đứng trong bóng đêm, còn chưa mở miệng đã nghe thấy tiếng Nhạc Văn.

"Bệ hạ, là ngài sao?"

Tần Nhạc Văn từ phòng bảo vệ phía sau đi tới, hôm nay hắn vẫn mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, lúc này tóc dài rủ ở đầu vai, có vài phần vẻ đẹp lười biếng ở bên trong, nhìn thấy Tần Uyên tức khắc hai tròng mắt lóe sáng bước nhanh tới, khuôn mặt này đập thẳng vào trong mắt Phú Dụ Sâm, làm cho ánh mắt hắn lập tức đều thẳng tắp, cứ như vậy lăng lăng nhìn Tần Nhạc Văn, ngây dại.

Cũng không biết là ánh trăng tối nay quá đẹp, hay là bởi vì người trước mắt đứng dưới ánh trăng mông lung kinh tâm động phách, Phú Dụ Sâm nhìn Tần Nhạc Văn từng bước một đi tới, khuôn mặt có thể ỷ đẹp mà hành hung kia cứ như vậy tiếp cận hắn, làm cho tim Phú Dụ Sâm không khống chế được đập thình thịch điên cuồng, cơ hồ là muốn từ lồng ngực xuyên thủng cổ họng nhảy ra.

Tần Uyên còn chưa kịp nói gì, thanh âm kích động của Phú Dụ đã vang lên một lần nữa.

"Tiểu cô nương, em muốn làm đại minh tinh không? Có thể kiếm thật nhiều tiền!"

_____

Kiếm tẩu thiên phong: Không theo thói thường, tìm một biện pháp mới, khác với trước kia để giải quyết vấn đề, để thắng lợi nhờ vào bất ngờ.