Trầm Mê Thẻ Bài Biến Thành Ác Ma

Chương 20: Lông Vũ



*Đã Beta

*Mặc dù đã beta nhưng tránh khỏi sai chính tả cũng như câu từ không hợp lí. Mong mọi người góp ý.

Giáo viên ác ma đánh giá Văn Ánh, Văn Ánh sửng sốt, không hiểu tại sao ở Ma giới, cậu lại có cảm giác sợ hãi bị giáo viên tức giận nhìn chằm chằm.

Myers bị giáo viên nắm lỗ tai, lại không hề có cảm giác căng thẳng, tương phản quá lớn, giáo viên ác ma không khỏi tức giận hét lên: "Myers, ngươi ra ngoài đứng và nhận hành phạt ngay cho ta."

"Thật sự là em không phóng lửa." Myers vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài, Văn Ánh thậm chí còn nghe được giọng nói hắn có vẻ dung túng, "Được rồi được rồi, em đi ra ngoài chịu phạt, Phong Ma đại nhận, khi nào thì vấn đề tính khí nóng nảy có thể được chữa khỏi..."

Myers bị giáo viên ác ma đá từ tấm kính ra hành lang.

"Tiếng xì xì……"

Ánh mắt của giáo viên ác ma quay lại nhìn Văn Ánh, Văn Ánh vô thức đứng thẳng dậy, vẻ mặt bất an.

Phong La liếc nhìn cục đá Văn Ánh đặt trên bàn, bình tĩnh nói: "Nếu em đã vi phạm nội quy của trường, em cũng sẽ bị trừng phạt đứng, và cả ngươi nữa Boros."

Boros người đang xem kịch: "???"

Con chim ác và có kẻ yếu ớt, tại sao hắn lại phải bắt đứng ra chịu trừng phạt?

Boros không nói gì, im lặng dùng ánh mắt đối diện với Phong La, ma lực của song phương âm thầm công kích lẫn nhau, cuối cùng, Boros hừ một tiếng, như bị tổn thương, đứng dậy đi ra ngoài mà không nói một lời.

Văn Ánh có chút hoảng sợ, Boros hoàn toàn vô tội trong chuyện này, cậu không hiểu tại sao giáo viên ác ma với Boros lại tấn công với nhau, bản thân vừa định nói thì đã bị ánh mắt của giáo viên ác ma ghim tại chỗ.

Tốt, thật đáng sợ. Văn Ánh cảm thấy lạnh toàn thân, dù muốn cử động ngón tay cũng không thể cử động. Áp lực khổng lồ giống như một ngọn núi, và gió thổi xung quanh cậu không thể giải thích được giống như gió Nam Cực, khiến mọi người cảm thấy như họ đang rơi vào một hầm băng.

"Ra ngoài."

Myers hả hê muốn cười vài câu nhưng áp lực của giáo viên ác ma khiến anh không thể nói được.

Sau đó chính mình phải làm gì đó để xin lỗi Boros, Văn Ánh đổ mồ hôi lạnh đi ra ngoài, không biết chuyện này là sao, vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy tên ác ma cánh xanh tím đang cười đùa, Văn Ánh với lấy chiếc túi đeo chéo mà Aruda đưa cho cậu và chuyển động đôi mắt.

“Này, ra đây." Myers mỉm cười giơ tay chào hỏi, “Đừng sợ giáo viên ác ma đó, hắn chỉ là bề ngoài cứng rắn thôi, à, trong nóng ngoài lạnh. Có vẻ không phải vậy, để tôi nghĩ ra một tính từ chính xác hơn nhỉ...."

Boros đã sớm đi ra, đứng ở bên tường, nhìn chằm chằm Văn Ánh từ phía sau đi ra, ánh mắt như muốn chém Văn Ánh ra thành trăm mảnh.

Văn Ánh thầm nhủ trong lòng, tất cả đều không phải lỗi của tôi, cậu suy nghĩ một chút, tạm thời không nói gì với Boros, đứng cạnh Myers hỏi: "Viên đá đó là gì?”

Boros ở một bên khịt mũi, khoanh tay chế nhạo: "Đó chỉ là một viên đá sợ hãi bình thường. Tôi không biết cậu đã nhìn thấy gì. Đó là Ngọn lửa bùng cháy của tôi. Ý thức chiến đấu và lòng dũng cảm của cậu thật yếu ớt. Tôi chưa bao giờ thấy một kẻ vô dụng như cậu. Viên đó ở trong mọi lớp, và tôi chưa thấy ai phản ứng lớn như vậy."

Văn Ánh: “…” Bản thân cảm thấy xấu hổ không thể phản bác, không, cậu đành phải trút giận lên Myers.

"Cậu thuộc chủng tộc nào?"

Myers nhếch môi, cười rạng rỡ: "Để tôi tự giới thiệu. Tôi tên là Myers · Lavie. Tôi là một Cực Ác Điểu sắp trưởng thành."

Cái tên chủng tộc này nghe rất đáng ghét, Văn Ánh nhịn không được hỏi: "Cậu đã từng bị đánh chưa?"

Myers chỉ vào Boros: “Có lần tôi suýt bị tên đó đánh chết, nhưng mệnh tôi gặp may.”

Boros lạnh lùng phớt lờ bọn họ, hắn không hề cảm thấy ủy khuất, trong Ma Giới, kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh ăn thịt và tôn trọng kẻ mạnh, hắn tự hỏi liệu mình có nên rèn luyện chăm chỉ hơn và vượt qua những ác ma trưởng thành nổi tiếng đó càng sớm càng tốt hay không.

Nhưng Văn Ánh cảm thấy Boros bị oan, hắn sợ giáo viên ác ma đáng sợ, nhưng Myers lại có thể làm được, vì vậy Văn Ánh hỏi: “Cậu thích chơi khăm sao?”

Myers gật đầu, xòe tay: "Không nhịn được, đó là bản chất của chủng tộc. Chơi khăm khiến tôi rất vui vẻ biết không? Chỉ là cảm giác như tâm hồn thăng hoa, sảng khoái vô cùng!"

Văn Ánh muốn đánh người liền nói: "Vậy cậu phải bồi thường cho tôi, ngày đầu tiên bị giáo viên gọi ra ngoài, bắt đứng, thật xấu hổ."

Myers suy nghĩ một chút, Văn Ánh cho hắn xem một màn hay, liền hào phóng nói: “Tôi có thể bồi thường cho cậu, cậu muốn thế nào?”

Anh thực sự rất tò mò về việc tên Ma Kính ác ma này sẽ yêu cầu anh làm những gì, tên Hổ Phách kia nói rằng tên trộm Ma Kính ác ma này đến từ vùng nông thôn này thật đáng thương, và đầu ốc của cậu ta đã bị Aruda làm hư.

Boros cũng có chút tò mò, Ma Kính ác ma tuy yếu đuối nhưng lại rất hiếm.

"Tôi muốn lông vũ của cậu. Sáng nay bà cố nói rằng bà thiếu ít nguyên liệu lông vũ."

Nghe đến tên Aruda, đôi cánh của Myers trong tiềm thức run rẩy, mấy chữ đầu tiên nói ra cũng run rẩy: "Không, không thành vấn đề, cậu muốn bao nhiêu?"

Vừa nói xong, Myers lại lắc đầu nói: "Quên đi, tôi thấy cậu thật đáng thương, cậu lấy được mấy cái tôi đều cho cậu mấy cái đó" Nói xong, hắn ngây thơ cười, tựa như chính mình thực sự tội lỗi mà bồi thường Văn Ánh.

Giá như đôi cánh của hắn không lóe lên những tia điện màu tím.

Văn Ánh nhìn đôi cánh của Myers, vừa rồi không có, nhưng giờ đây, những dòng điện trên đôi cánh lớn gần như chạm đất này không bao giờ dừng lại.

Myers quay lưng lại với Văn Ánh, xoay người nói: "Được rồi, tôi đã chuẩn bị xong, không cần lo lắng có đau hay không."

Tại sao loài Cực Ác Điểu, một chủng tộc có bản chất xấu xa lại không bị các loài ác ma khác đẩy đến tuyệt chủng? Văn Ánh buồn bực nghĩ.

Nhưng nếu Myers làm ra chuyện này, vậy thì đừng trách cậu tàn nhẫn như vậy!

Văn Ánh đưa tay ra, giả vờ lo lắng: “Liệu dòng điện trên cánh của cậu có khiến ngón tay của tôi trở nên tê liệt không?”

"Làm sao có thể?" Myers quay người, an ủi vuốt ve đôi cánh của mình, "Nhìn xem, không sao đâu."

"Vậy quay người đi."

Myers quay lại, toàn bộ lưng của cậu ta lộ ra trước mặt Văn Ánh.

Một lúc sau, Myers cảm thấy đôi cánh của mình tê dại, nghi ngờ hỏi: “Cậu đã bắt đầu nhổ lông vũ chưa?”

"Vẫn chưa, tôi đang xem nên rút cái nào ra."

Myers nhếch môi nói: "Nếu Aruda đại nhân muốn nó, bà ấy nhất định muốn nó có nhiều ma lực hơn, cậu có thể chọn ra những cái màu tím đậm. Lông càng tím, điện càng mạnh."

Một lúc sau, Myers vẫn không có cảm giác gì với đôi cánh, hắn bối rối muốn quay đầu lại, nhưng Văn Ánh lại giơ tay ra hiệu quay người lại.

"Đừng cử động, tôi kéo nó ra."

Kỳ lạ, sao mình không cảm nhận được? Myers nghi hoặc, cẩn thận sờ nắn lưng mình, nhưng hắn không có cảm giác như lông chim bị rút ra, cũng không có cảm giác như bị điện giật.

Myers ánh mắt tùy ý di chuyển, hắn phát hiện ánh mắt Boros có chút kỳ quái, hắn đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt như người thiểu năng.

Thái độ của Boros đối với mọi người ngồi đây một ngày hai ngày không thay đổi, Myers cũng không để ý trong lòng, một lúc sau cuối cùng mất kiên nhẫn quay lại hỏi: "Các ngươi không sao chứ?"

"Được, được." Văn Ánh nói, trước khi Myers quay người lại, cậu đã nhanh chóng nhét một chùm lông vũ màu xanh tím vào trong túi đeo chéo của mình, chiếc túi đeo chéo phẳng bị nhét đến mức phồng lên——Phải biết rằng lông vũ có cấu tạo nhẹ và mềm.

Myers vừa quay người lại, lưng đã hướng về phía Boros, Boros nhìn vào mảnh trần trụi trên đôi cánh xinh đẹp của đối phương, không khỏi bật cười.

Myers nghe thấy tiếng cười ngắn ngủi của Boros, nhảy dựng lên như nhìn thấy quỷ, kinh hãi quay lại nhìn Boros, mở miệng nói: "Ngươi không sao chứ?!" Boros, tên này muốn cười là cười nhạo, cười dữ tợn, cười ác ý. Nhưng lần này hắn cười một cách bình thường

Một nụ cười bình thường trên khuôn mặt Boros sẽ trở thành một việc kinh khủng.

Boros thâm ý nói: “Người gặp rắc rối không phải là ta.” Quả nhiên, chai lọ do Aruda chế tạo không dễ gì đến gần, ngay cả Ma Kính ác ma yếu đuối cũng trở nên có chút năng lực gây rắc rối.

_____________________________________________

*Bản Edit thuộc về WP: cangoikekho

*Xong chương 20

___Người Edit: Hồng Đào Thích H Văn.