Trăm Năm Hạnh Phúc, Trọn Đời Bình An

Chương 18: Ngoại truyện Trần Nhược Lan



Người ta thường nói, một người con gái sẽ phải lòng một người thế nào, ít nhiều gì cũng đều bị ảnh hưởng bởi trưởng bối trong nhà.

Tổ phụ và phụ thân của Trần Nhược Lan đều là những tướng quân oai phong lẫm liệt, vì vậy nàng cũng muốn rằng sau này mình có thể gả cho một vị tướng quân trẻ tuổi.

Lúc đó Trần Nhược Lan còn nhỏ tuổi, nàng rất thân thiết với Nghi Thanh công chúa - vị công chúa tài hoa xuất chúng nhưng vì sức khỏe không tốt nên từ nhỏ đã được nuôi dưỡng tại quê cũ của Trần gia. Trần Nhược Lan đã đem chuyện này nói với Nghi Thanh. Nghi Thanh chỉ lớn hơn nàng một tuổi nhưng suy nghĩ thì trưởng thành hơn nhiều. Nghe xong lời nàng nói, Nghi Thanh cười: “Nam nhân tốt trong thiên hạ, phải đến ba phần là ở kinh thành. Hay là muội quay về kinh thành mà tìm một vị tướng quân nào mà mình vừa ý đi.”

Trần Nhược Lan rất háo hức, nhưng nàng lại cũng muốn ở lại bên cạnh Nghi Thanh, sợ rằng Nghi Thanh ở đây một mình sẽ thấy cô đơn.

“Ở đây có cảnh đẹp, có sách có thơ làm bạn, sao có thể cô đơn được. Muội là tiểu thư của Trần gia, cứ ở đây mãi cũng chẳng ra thể thống gì.”

Ngày Trần Nhược Lan trở về kinh thành, trong phủ có khách đến thăm, là Phùng phu nhân cùng công tử Phùng gia. Tổ tiên hai nhà họ Phùng và họ Trần vốn tình như thủ túc, Trần Nhược Lan lúc nhỏ cũng từng gặp Phùng Hựu nhưng không có nhiều ấn tượng lắm.

Nhưng lần gặp mặt này lại khiến cho Trần Nhược Lan đem cái tên Phùng Hựu khắc sâu vào trong tim. Bởi vì trong mắt nàng, Phùng Hựu chính là hình mẫu lý tưởng mà nàng tưởng tượng suốt bấy lâu nay. Lúc đó Phùng Hựu vẫn chưa phải là tướng quân, hắn chỉ đi theo cha mình đến rèn luyện trong quân đội mà thôi.

Trần phu nhân kéo tay Phùng Hựu, giọng nói dịu dàng thân thiết: “Thật là một đứa trẻ giỏi giang. Nhược Lan, mau qua đây chào hỏi nào.”

Phùng Hựu từng gặp Trần Nhược Lan lúc còn nhỏ, lúc đó nàng chỉ là một đứa bé miệng còn hơi sữa. Giờ đây đứng trước mặt hắn là một cô nương yêu kiều diễm lệ, xinh đẹp tựa một đóa hoa.

Trần Nhược Lan cuối cùng cũng hiểu được tại sao Nghi Thanh tỷ tỷ lại muốn mình trở về kinh thành. Nơi này cũng là nhìn đâu cũng thấy người tài. Về kinh thành được một thời gian, Trần Nhược Lan cũng kết giao được không ít bạn bè.

Nhưng Cố Nghi An lại là ngoại lệ.

Người như Trần Nhược Lan rất ngưỡng mộ những cô gái có tính cách mạnh mẽ, độc lập như Nghi Thanh. Nàng không thể không thừa nhận, so với Nghi Thanh, Cố Nghi An không hề kém cạnh chút nào.

Theo lý mà nói, Trần Nhược Lan phải rất muốn làm bạn với Cố Nghi An, nhưng mỗi lần đối diện với Cố Nghi An nàng lại không kiềm chế được địch ý trong lòng. Nguyên do của chuyện này phải nói đến Phùng Hựu.

Ngày thường Phùng Hựu luôn giữ dáng vẻ trầm lặng đoan chính, nhưng mỗi lần ở cùng với Cố Nghi An, hắn lại như biến thành một người khác, vui vẻ cười nói hết chuyện này đến chuyện kia. Có người con gái nào mà cảm thấy vui khi nhìn thấy người mình thích thân thiết với nữ nhân khác được?

Vậy nên mỗi lần Cố Nghi An nói chuyện với Phùng Hựu, nàng chỉ cần liếc sang bên cạnh là sẽ thấy ánh mắt khó chịu của Trần Nhược Lan đang hướng về phía mình. Cố Nghi An không hiểu lý do gì, còn tưởng rằng bản thân trong lúc giả nam lại gây “họa phong lưu” với người ta.

Trần Nhược Lan cũng cảm thấy thái độ của bản thân không đúng, Cố Nghi An chẳng chọc ghẹo gì nàng, hơn nữa người mà nàng ta thích lại là Ninh vương, tự dưng lại thù ghét người ta làm gì. Thế nên Trần Nhược Lan muốn tìm một cơ hội nói xin lỗi với Cố Nghi An.

Đáng tiếc, Trần Nhược Lan còn chưa kịp xin lỗi thì lại xảy ra một chuyện khiến nàng căm ghét Cố Nghi An suốt một thời gian dài. Cố Nghi An cưỡi ngựa đạp lên chân Phùng Hựu khiến hắn gãy cả chân. Nếu như không phải vì thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, tự trách bản thân mình thì Trần Nhược Lan chắc chắn đã xông đến cho nàng ta một trận.

Trần Nhược Lan viết thư kể chuyện này với Nghi Thanh. Nghi Thanh không tỏ thái độ gì, chỉ hồi âm lại rằng bản thân cũng sắp quay về kinh thành.

Trong thời gian Phùng Hự dưỡng thương tại phủ, Trần Nhược Lan từng lén lút đến thăm hắn. Thực ra nàng hoàn toàn có thể quang minh chính đại theo mẫu thân đến Phùng gia. Nhưng nàng cũng không biết bản thân đang sợ điều gì, hoặc là nàng muốn nhnf thấy dáng vẻ của Phùng Hựu khi không ở trước mặt người khác. Thế là nàng trèo tường vào tiểu viện của Phùng Hựu, nấp sau tảng đá len lén nhìn hắn đang ngồi đọc sách.

Dáng vẻ tĩnh lặng như nước của Phùng Hựu khiến Trần Nhược Lan không thể rời mắt.

“Đẹp không?”

“Đẹp…hả?”

Cố Nghi An cầm hộp quà trong tay, đứng dưới ngọn núi giả, ngẩng đầu cười với nàng:

“Trùng hợp thật.”

“?!” Trần Nhược Lan bị làm cho giật mình, chân bước hụt về phía sau, ngã thẳng xuống dưới. Nàng đưa tay lên bịt miệng để khiến bản thân không phát ra tiếng động.

Cố Nghi An thấy thế vội ném hộp quà trong tay đi, đỡ lấy eo Trần Nhược Lan: “Đừng sợ, không sao rồi.”

Gặp phải người mình ghét trong hoàn cảnh này, Trần Nhược Lan vội nhỏ giọng uy hiếp: “Không được phép nói chuyện này ra ngoài, nếu không…”

Cố Nghi An chẳng thèm để ý, xua xua tay: “Yên tâm, ta cũng từng làm chuyện thế này rồi.”

Trần Nhược Lan lườm Cố Nghi An một cái, trong lòng nghĩ bụng, người như cô mà còn phải lén lút đến gặp Ninh vương à?

Nhìn bóng lưng của Trần Nhược Lan xa dần, Cố Nghi An nhặt lấy hộp quà trên mặt đất, phủi phủi bụi trên đó, đoạn bước đến chỗ Phùng Hựu đang ngồi, nhét vào tay hắn: “Tiểu quận chúa đến thăm kìa, vui không?”

Phùng Hựu gấp sách lại, cười nhẹ: “Ta phát hiện ra từ lúc nàng ấy trèo tường vào rồi.”

Cố Nghi An ngồi xuống cạnh hắn: “Nói rõ với người ta đi, cứ để người ta tưởng rằng mình đơn phương thế à?”

Ánh mắt Phùng Hựu hơi trầm xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình: “Vẫn chưa phải lúc.”

Phùng Hựu cùng mẫu thân đến thăm Trần phủ, đúng lúc Trần Nhược Lan đang chơi xích đu vô cùng vui vẻ. Thấy Phùng Hựu bước vào, nàng luống cuống muốn trèo xuống. Phùng Hựu sợ nàng bị ngã, vươn tay ra đỡ lấy nàng, giọng dịu dàng:

“Nhược Lan muội muội, ta đến để mời muội và Nghi Thanh công chúa cùng dùng bữa.”

Trần Nhược Lan đỏ mặt, cố tỏ ra thật bình tĩnh: “Được…để ta đi gọi Nghi Thanh tỷ.” Nói xong liền vội vàng chạy biến đi.

Nghi Thanh ngồi trong phòng lắc đầu nhìn dáng vẻ hớt ha hớt hải của Trần Nhược Lan. Nghi Thanh nói: “Thích một người thì phải ngày ngày lượn qua lượn lại trước mặt người đó. Cho dù người đó không thích muội thì ít ra cũng sẽ nhớ kỹ muội, giữa đám đông sẽ không tự chủ mà nhìn muội đầu tiên. Dần dần, khi hắn phát hiện ra điểm tốt của muội, nói không chừng sẽ thích muội đấy.”

Trần Nhược Lan bán tín bán nghi, trong lòng nghĩ bụng, người không thích ai như tỷ thì sao mà hiểu được.

Ngày hôm sau, Nghi Thanh cho người dán cáo thị khắp kinh thành để tìm một vị công tử. Lúc Trần Nhược Lan nhìn thấy tấm cáo thị trong tay một nha đầu thì kinh ngạc đến mức phun cả trà trong miệng vào mặt Trần Nhược Tân: “Đây…đây không phải là Cố Nghi An đấy chứ?”

Trần Nhược Lan vội vàng vào cung để nói rõ chuyện này, ai mà ngờ được, vừa vào đến cửa đã thấy Nghi Thanh nói với Cố Nghi An: “Mẫu thân ta nói rằng nữ nhân cũng có thể ở bên nhau.”

Cố Nghi An hoảng sợ bỏ chạy.

Trần Nhược Lan chần chừ bước vào: “Nghi Thanh tỷ, tỷ nói thật đấy à?”

Nghi Thanh cầm bức họa chân dung trong tay, nhướng mày: “Nếu không thì sao?”

Trần Nhược Lan ủ rũ đáp lời: “Nhưng mà tỷ phải biết là Cố Nghi An với Ninh vương…”

Nghi Thanh cười: “Người xưa có một câu rất hay, trúc mã không thắng được thiên tướng.”

Trần Nhược Lan nghĩ thầm, bản thân còn may mắn hơn Nghi Thanh nhiều, ít ra bên cạnh Phùng Hựu còn không có thanh mai trúc mã. Nghĩ đến đây, Trần Nhược Lan như được cổ vũ lòng tin, cho nên ngày càng tỏ rõ thái độ, không lâu sau, chuyện nàng thích Phùng Hựu đã lan truyền khắp kinh thành.

Nhưng Phùng Hựu đối xử với nàng ngày càng khách sáo, tuy rằng cũng có nhiều lúc, hành động của hắn khiến nàng nghi ngờ rằng, liệu có phải hắn cũng có tình cảm với nàng không?

Nghi Thanh vừa ăn nho vừa đọc sách: “Không phải nghi ngờ, hắn có ý với muội đấy. Nghe lời ta, tiếp tục kiên trì.”

Trần Nhược Lan nghe xong thì vô cùng vui vẻ, nhìn cuốn sách trong tay Nghi Thanh, nàng hơi nhíu mày: “Nghi Thanh tỷ ít xem mấy thứ tiểu thuyết này đi.”

Nghi Thanh chỉ tay về hướng một chồng sách cao ngất trên giá: “Muội muốn xem không? Đặc sắc lắm đấy.”



Trần Nhược Lan không kìm được sự tò mò nên đã đọc thử. Ai mà ngờ, càng đọc càng nghiện.

Lúc đó, tiểu thuyết về Nghi Thanh và Cố Nghi An đã lan truyền khắp trời nam đất bắc. Thậm chí Trần Nhược Lan còn phát hiện dưới gối của mẫu thân cũng giấu một cuốn.

Người viết tiểu thuyết rất nhiều, phong cách cũng vô cùng đa dạng. Có cuốn thì đầy ám muội, có cuốn thì ngọt ngào vui tươi, có cuốn lại ngược luyến tàn tâm.

Đọc đến những cảnh ám muội, Trần Nhược Lan sẽ đỏ mặt mỗi khi gặp Cố Nghi An. Đọc đến đoạn yêu đương ngọt ngào thì sẽ vui vẻ mỗi khi gặp Cố Nghi An. Đọc đến đoạn ngược luyến tàn tâm thì chỉ cần thấy Cố Nghi An là sẽ sầu não không thôi.

Cố Nghi An thấy rất khó hiểu: “Sao ta cứ cảm thấy Trần Nhược Lan đang coi ta là Phùng Hựu thế nhỉ?”

Nghi Hoa cũng tán đồng: “Nếu không phải biết nàng ta thích Phùng Hựu, ta còn tưởng tỷ lại gây họa phong lưu nữa rồi cơ.”

Khi bản thân đem lòng thích một người nhưng người đó lại tỏ ra lúc gần lúc xa, không có lấy một chút hồi âm thì cho dù ý chí có kiên định đến đâu cũng sẽ có lúc cảm thấy lực bất tòng tâm.

Hội săn bắt mùa xuân tháng ba, Trần Nhược Lan quyết định sẽ đưa ra lựa chọn. Nếu kết quả hai người họ được phân cùng một đội, nàng sẽ tiếp tục thích Phùng Hưu. Còn nếu không, nàng…sẽ từ bỏ tình cảm này.

Kết quả, nàng và Phùng Hự được phân vào cùng một đội.

Trần Nhược Lan nhìn người đang đi phía trước mình, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ ông trời cũng đang cổ vũ cho mình.

Cảm nhận được ánh mắt của người phía sau, Phùng Hựu quay đầu: “Sao thế? Mỏi chân rồi à?”

Trần Nhược Lan nắm chặt tay, lấy hết dũng khí chạy đến chỗ hắn, kiễng chân vòng tay qua cổ hắn, hôn chụt một cái.

Phùng Hựu bị hành động bất ngờ này của nàng làm cho sững người, nhưng Trần Nhược Lan cảm nhận được tay hắn dường như đang đỡ lấy eo mình.

Bỗng dưng tiếng bước chân của ai đó vang lên, Trần Nhược Lan hoảng sợ đẩy Phùng Hựu ra, luống cuống nhìn về phía phát ra tiếng động.

Cố Nghi An và Nghi Hoa đang cầm một quả táo trong tay, há hốc miệng nhìn hai bọn họ.

Cố Nghi An lúc này mới định thần lại, vội vàng kéo tay Nghi Hoa muốn chuồn khỏi nơi này, trước khi đi còn nói với bọn họ: “Ngại quá, làm phiền rồi, hai người cứ tiếp tục.”

Thấy Trần Nhược Lan im lặng không nói gì, Cố Nghi An chợt dừng bước, quay người nói với nàng: “Đừng lo, chuyện này ta cũng từng làm rồi.”

Trần Nhược Lan nghiến răng: “Cảm ơn nhé.”

Nhìn bóng dáng hai người kia rời khỏi, Trần Nhược Lan thầm nghĩ nên làm cách nào để diệt khẩu.

Quãng đường sau đó, trong lòng Trần Nhược Lan đầy tâm sự. Nàng nhìn Phùng Hựu đang nướng thịt thỏ ở bên cạnh, ủ rũ nghĩ thầm: đến bao giờ mới có cơ hội được ở cùng nhau như thế này nữa. Đi bộ suốt cả ngày trời khiến Trần Nhược Lan mệt mỏi rã rời, mí mắt cứ rũ xuống, cuối cùng tựa người lên thân cây ngủ thiếp đi.

Phùng Hựu nướng xong thịt thỏ, định quay sang gọi Trần Nhược Lan thì đã thấy nàng ngủ say từ lúc nào. Ánh lửa bập bùng chiếu lên gương mặt nàng, giữa đôi lông mày còn vương nét sầu não.

“Nhũ mẫu…” Một cơn gió lạnh thổi qua, Trần Nhược Lan nhỏ giọng nói mớ: “Ta lạnh quá…”

Phùng Hựụ đang định cởi áo đắp lên người nàng thì mới nhớ ra mình đang mặc đồ đi săn, cởi ra thì còn trông ra thể thống gì. Hắn do dự một lát, sau đó đốt lửa lớn hơn, bản thân cũng ngồi dịch về phía Trần Nhược Lan, để nàng tựa vào lòng hắn.

Trần Nhược Lan dụi dụi đầu vào lòng hắn, nhỏ giọng nói gì đó khiến Phùng Hựu nghe xong thì đỏ hồng cả tai. Hắn cúi đầu nhìn cô nương trong lòng mình, trầm mặc một lúc lâu, nhẹ giọng đáp: “Ta cũng vậy.”



Hôm đó Trần Nhược Lan đến tìm Nghi Thanh, cung nữ lại nói Nghi Thanh công chúa đã đến Nội Học Đường. Lúc này Nội Học Đường có lẽ cũng tan học rồi, Trần Nhược Lan nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định đến đó một chuyến.

Vừa bước chân vào Nội Học Đường, Trần Nhược Lan đã vội giơ tay ra hiệu cho thị nữ đằng sau dừng lại.

Bên trong Nội Học Đường, Cố Nghi An đang sửa bài tập cho các công chúa, tay cầm bút ngủ gục trên mặt bàn. Nghi Thanh cúi đầu chỉnh lại tóc cho Cố Nghi An, trầm mặc nhìn nàng ta một lúc lâu, lâu đến nỗi Trần Nhược Lan do dự không biết có nên rời khỏi hay không. Đúng lúc này, Nghi Thanh chầm chậm cúi người, hôn nhẹ lên má Cố Nghi An. Bầu không khí trong chốc lát như ngưng đọng lại.

Lúc Nghi Thanh bước ra ngoài, tâm trạng rất tốt, còn quay sang vỗ vai Trần Nhược Lan: “Cố Nghi An nợ ta một ân tình, ta chỉ đến đòi nợ thôi.”

Trần Nhược Lan bị cảnh tượng vừa rồi làm cho mụ mẫm đầu óc, cũng chẳng nghĩ đến việc hỏi rõ đó là ân tình gì.

Hôm học bắn cung ở sân tập, Trần Nhược Lan cũng tự thấy hành động của mình hơi quá đáng. Nhưng một người kiêu ngạo như nàng không biết phải làm sao để mở miệng xin lỗi Cố Nghi An.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, là Phùng Hựu.

Trần Nhược Lan thở dài, bản thân đã thích Phùng Hựu đến mức chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng có thể đoán được là hắn.

Người phía sau trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Nhược Lan, muội…đừng làm vậy nữa.”

Trần Nhược Lan vừa ấm ức vừa tức giận: “Ta không được như vậy, còn huynh thì được à? Phùng Hựu, huynh tưởng huynh là ai? Dựa vào đâu mà chỉ tay năm ngón với ta, dựa vào đâu mà đối xử với ta lúc nóng lúc lạnh? Ta có làm gì có lỗi với huynh mà huynh cứ muốn chơi đùa với ta như vậy?”

Trần Nhược Lan nói xong lại thấy mình thật nực cười, người ta cũng đâu cần đến tình cảm cảm của nàng.

Phùng Hựu im lặng nhìn nàng, trong mắt hiện lên nét đau lòng. Trần Nhược Lan cũng không muốn tiếp tục nói, xua xua tay: “Thôi được rồi, huynh để ta yên tĩnh một lát.”

Phùng Hựu nhìn bóng lưng nàng rời đi, cố gắng áp chế mong muốn trong lòng mình, nhỏ giọng thì thầm: “Đợi thêm một chút, một chút nữa thôi, được không?”

Khoảng thời gian sau đó, Trần Nhược Lan rất ít ra khỏi cửa. Hôm đó, nàng đang nhàn rỗi ngồi đọc mấy cuốn tiểu thuyết mà Nghi Thanh đưa.

Trong tiểu thuyết có một đoạn viết, Nghi Thanh công chúa dùng pháo hoa để bày tỏ tâm ý với Cố Nghi An. Dòng chữ “Ta yêu Cố khanh” rực sáng giữa trời khiến Cố Nghi An trọn đời không quên.

Trần Nhược Lan nghĩ ngợi, nếu mình cũng làm như vậy, cho dù sau này nàng không thể ở bên Phùng Hựu thì hắn cũng sẽ nhớ đến nàng cả đời.

Nói là làm. Đêm Thất tịch đó, Trần Nhược Lan ngắm nhìn kiệt tác của mình giữa bầu trời, trong lòng vô cùng vui vẻ. Nàng chắp tay cầu nguyện: Mong được cùng người trong lòng trăm năm hạnh phúc.

Sau đó, chuyện tổ phụ và phụ thân âm mưu tạo phản khiến nàng chịu đả kích quá lớn mà ngã bệnh.

Nghi Thanh đến thăm nàng, trông dáng vẻ vô cùng bình tĩnh. Nói thật lòng, Trần Nhược Lan rất ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của Nghi Thanh.

Nghi Thanh thổi từng thìa thuốc, bón cho nàng: “Nhược Lan, là con cháu họ Trần thì phải kinh qua được phong ba bão táp. Đây là lựa chọn của bọn họ, không phải của muội. Việc họ làm hôm nay cũng không thể phủi sạch những chiến tích trước đây của họ Trần. Muội vẫn là muội, vẫn là một Trần Nhược Lan ngạo nghễ. Đừng vì những gì người khác làm mà đánh mất bản thân.”

Sau một thời gian dưỡng bệnh, Trần Nhược Lan cuối cùng cũng thông suốt. Sau khi từ biệt với bạn bè ở kinh thành, Trần Nhược Lan khởi hành về Hàng Châu bắt đầu một cuộc sống mới.

Nghi Thanh hài lòng nhìn nàng: “Không hổ là muội muội của ta.”

Trần Nhược Lan cũng nhìn Nghi Thanh cười: “Sau khi muội đi, tỷ nhớ bảo trọng.”

Nghi Thanh bước đến ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lên lưng nàng: “Muội phải chăm sóc bản thân cho tốt. Trời cao biển rộng, muội cứ làm những gì mình muốn, có ta ở đây, không cần phải sợ gì hết. Đợi khi nào có thời gian, ta sẽ đến Hàng Châu thăm muội.”

Lúc sắp lên xe ngựa, nàng quay đầu nói với Nghi Thanh: “Nghi Thanh tỷ, thiên hạ này không chỉ có một mình Cố Nghi An. Tỷ…nhất định sẽ gặp được người tốt hơn.”

Nghi Thanh cười: “Không cần để ý đến ta, ta nghĩ thoáng lắm. Ngược lại là muội đấy, muội tự hỏi mình xem, bản thân có thật sự muốn từ bỏ hay không?”

Trần Nhược Lan ngẩn người. Nhưng cho dù không muốn thì sao chứ? Nàng không thể cứ mặt dày bám theo hắn mãi được. Tuy rằng ngoài mặt hắn tỏ ra không có gì nhưng ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy phiền phức.

Cổng thành.

Trần Nhược Lan bình tĩnh lên tiếng: “Huynh đến để cản ta?”

Phùng Hựu nhìn nàng chăm chú: “Không phải.”

“Vậy thì được”, nàng cười: “Ta cũng muốn gặp huynh để nói lời cảm ơn. Thời gian vừa qua, ta biết huynh cũng sai người âm thầm giúp đỡ cho ta. Thật lòng cảm ơn huynh.”

Phùng Hựu không đáp lời nàng, chỉ nhìn nàng chăm chú: “Nhược Lan, ta có vài lời muốn nói với nàng.”

Trần Nhược Lan gật đầu: “Huynh nói đi.”

Phùng Hựu hơi căng thẳng, im lặng một lúc mới chầm chậm lên tiếng: “Những chuyện mà nàng làm cho ta, ta đều ghi nhớ trong lòng. Ta…đúng là rất thích nàng. Có được tình cảm của nàng chính là may mắn của ta.”

Trần Nhược Lan cười gật đầu: “Ta biết. Từ lúc thấy huynh đứng ở cổng thành thì ta đã biết rồi.”

“Không.” Phùng Hựu bước đến gần: “Ta nghĩ trong lòng nàng vẫn còn khúc mắc, rằng nếu như đã thích, tại sao ta lại không cho nàng một câu trả lời rõ ràng.”

Trong lòng Trần Nhược Lan bình lặng như mặt hồ không một gợn sóng, nàng cúi đầu cười giễu cợt: “Có lẽ là…không muốn bị liên lụy.”

“Đúng.”

Câu trả lời thẳng thắn đó khiến Trần Nhược Lan ngẩn người nhìn hắn.

Phùng Hựu nghiêm túc giải thích: “Ta không sợ mình bị liên lụy, mà là sợ nàng bị liên lụy. Ván bài của Trần gia, nếu thành thì vinh quang vô hạn, nếu bại thì Hoàng thượng cũng sẽ niệm tình cũ, không làm khó dễ những người không liên quan như nàng. Nhưng còn ván bài mà ta đánh cược thì không giống vậy. Nếu thắng, ta có thể bảo vệ được Phùng gia, còn nếu thua…chắc chắn vạn kiếp bất phục.”

Trần Nhược Lan vẫn ngẩn người nhìn hắn.

Phùng Hựu vươn tay ra, động tác bỗng dưng khựng lại, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà ôm lấy Trần Nhược Lan: “Xin lỗi, thời gian qua đã khiến nàng phải chịu đựng quá nhiều. Cũng cảm ơn nàng đã không từ bỏ suốt thời gian qua. Sự kiên trì của nàng khiến ta vực dậy mỗi lần lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Những ngày qua ta rất lo sơ, ta thà rằng nàng hận ta cũng không muốn nàng ân đoạn nghĩa tuyệt. Nhược Lan, ta rất thích pháo hoa của nàng. Nàng…có còn cần ta nữa không?”

Trần Nhược Lan bỗng dưng cảm thấy rất tủi thân.

Không phải chưa từng thấy tủi thân, chỉ là lúc này nàng thấy ấm ức hơn bao giờ hết.

Nàng rất muốn oán trách, nhưng lại không biết nên trách ai.

Trần Nhược Lan nghẹn ngào: “Phùng Hựu, huynh đúng là tên khốn. Huynh còn muốn ra vẻ với ai? Huynh cho ta một chút hồi âm thì sẽ chết chắc?”

Phùng Hựu cúi đầu tự trách: “Xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu đáo.”



Vài ngày sau, tại Hàng Châu.

Trần Nhược Lan nhìn người đàn ông đang mài mực bên cạnh, thúc giục: “Mau quay về kinh thành đi. Bây giờ huynh đã là tướng quân rồi, cứ ở đây mãi thì còn ra thể thống gì.”

Phùng Hựu vẫn chăm chú mài mực, nghiêm túc đáp: “Ta nói rồi, ta muốn ở cạnh nàng.”

Trần Nhược Lan bó tay với sự cố chấp của hắn, chỉ đành dốc lòng khuyên nhủ: “Phùng Hựu, giữa thời buổi loạn ly tranh giành quyền lực, vẫn có những người ôm trong lòng hoài bão, chí tại non sông. Giờ lại là lúc triều đình đang cần người tài, quân thần hòa hợp, huynh không thể để tài năng của mình bị chôn vùi ở nơi này. Quay về đi, trở thành một tướng quân xứng đáng với sự kỳ vọng của mọi người.”

Phùng Hựu cười, quay sang nhìn nàng: “Mọi người đều nói phải thành gia lập nghiệp, tướng quân như ta đây vẫn đang thiếu một vị phu nhân đấy.”

Trần Nhược Lan nghe xong thì bối rối quay đi: “Thân phận hiện giờ của ta không thể giúp gì được cho huynh đâu.”

“Nhưng mà, tim của ta đánh rơi ở chỗ nàng rồi. Có nàng ở nhà ngóng đợi thì lúc ta xuất chinh mới trông mong ngày trở về.”

Trần Nhược Lan lấy tay xoa xoa hai bên má đã đỏ hồng: “Huynh đừng có nói mấy lời sến súa đó được không, ta chịu không nổi.”

Phùng Hựu bật cười, nắm tay nàng: “Có muốn biết ta thích nàng từ khi nào không?”

Trần Nhược Lan bày ta vẻ mặt chờ đợi: “Mau nói đi.”

Năm đó, Phùng Hựu vẫn còn là một đứa trẻ, theo mẹ đến thăm Trần phủ. Trần phu nhân trêu chọc hắn: “Sau này có muốn Lan Lan làm tướng quân phu nhân của con không nào?”

Nhìn cô bé còn đang khóc oa oa trong lòng Trần phu nhân, Phùng Hựu ngại ngùng không nói nên lời.

Mấy năm sau đó, Phùng Hựu lại cùng mẫu thân đến thăm Trần phủ, nhìn thấy Trần Nhược Lan trở về kinh thành sau bao năm xa cách, trong lòng hắn hiện lên một đáp án kiên định: “Muốn.”. Đam Mỹ Cổ Đại

“Nhược Lan.” Phùng Hựu trịnh trọng lên tiếng: “Cùng ta trở về đi. Còn về những đứa trẻ ở đây, ta sẽ đích thân mời người đến dạy dỗ chúng. Nếu nàng không nỡ, năm nào ta cũng sẽ đưa nàng về đây thăm chúng. Đợi chúng lớn lên rồi, ta sẽ giúp chúng có được một cuộc sống tốt hơn.”

Gió xuân thổi qua, Trần Nhược Lan hốc mắt đỏ hồng: “Được.”

Từ nay về sau, trời cao biển rộng, trăm năm hạnh phúc