Trấn Yêu Cung

Chương 20



Sáng hôm sau Cố Tịch Lam vào trong đường hầm. Lúc này đã có sự chuẩn bị không như bảy năm về trước cô cầm theo ngọn đuốc từng bước đi sâu vào bên trong.

Mấy năm ở Trấn Yêu Cung khi lần đầu tiên quang minh chính đại đi làm nhiệm vụ Cố Tịch Lam cũng từng muốn đến nơi này. Chỉ là khi đó vẫn lo được mất. Vì không biết võ công của tên chuột chũi cao hay thấp nếu lỡ may cô thất thủ thì không ai có thể cứu được đệ đệ của mình. Vì thế liền tạm thời quên đi.

Bây giờ sau một đêm ngon giấc vừa ra ngoài liền phát hiện có một cỗ hơi thở nội lực khá cao đang ở phía sau mình. Có lẽ là hộ vệ của Thanh Vân Cốc, đã theo Cố Tịch Lam đến đây ắt hẳn không có ý đồ xấu vì thế cô cũng muốn mượn gã yểm trợ để tiêu diệt mầm họa này.

Khi trước lọt vào nơi đây xung quanh tối đen như mực chỉ dựa vào cảm giác bàn tay mà lần đường đi. Bây giờ có ánh đuốc sáng rỡ Cố Tịch Lam có thể nhìn rõ ràng mọi thứ. Đường hầm này rất cao xung quanh được áp một lớp gạch đỏ. Cứ cách một khoảng trên tường lại có một đám lá cây màu xanh. Giống như là có người trồng chứ không phải do tự nhiên sinh trưởng. Sở dĩ cô đoán như vậy vì lá mọc thành cụm gọn gàng như được cắt tỉa. Vả lại nhìn độ phát triển thì đồng đều nhau.

Cố Tịch Lam ngắt một chiếc lá dùng mắt kiểm tra. Mỗi chiếc lá chính là ba lá nhỏ ghép thành. Chúng có một màu xanh đậm vì quanh năm không thấy ánh mặt trời. Cô không hề có ấn tượng gì với loại cây này. Nhưng cũng chẳng tìm hiểu thêm dù sao cô đâu phải là đại phu. Cỏ với thuốc chẳng phân biệt được loại nào. Vì vậy Cố Tịch Lam bỏ qua cầm đuốc đi vào sâu bên trong.

Nhưng khi đến tận dưới miệng giếng mà Cố Tịch Lam lọt xuống cô vẫn chẳng tìm thấy tên chuột chũi đó đâu. Cố Tịch Lam tiếp tục tìm thêm vài lần vẫn không thấy gì bèn quay trở về lấy ra chiếc lá mình hái được trong đường hầm cho Tố Tâm xem. Cô nàng vừa nhìn thấy đã mỉm cười. Hình như người này rất thích cười, trên mặt lúc nào cũng là nụ cười dịu dàng chuẩn mực.

"Là lá cây Linh Lăng, vậy ra Cố tiểu thư đã đi đến đường hầm trong núi rồi."

Cũng chẳng có gì phải dấu Cố Tịch Lam gật đầu.

"Lúc sáng ta đi dạo vô tình phát hiện ra đường hầm kia nên vào bên trong xem thử."

"Cây này không phải tự nhiên mà do cốc chủ trồng. Linh Lăng không chịu được ánh sáng mặt trời, chịu ẩm không chịu nóng. Vì thế mỗi ngày ta đều phải đến đó tưới nước cho chúng."

Cố Tịch Lam xoay xoay chiếc lá trong tay mình.

"Cốc chủ trồng nó bao lâu?"

Tố Tâm chìm vào suy tư một lúc sau đó mới trả lời.

"Hình như là hơn hai năm rồi, loại cây này sinh trưởng rất chậm. Khi ta được cốc chủ ra lệnh chăm sóc thì nó đã như thế này."

Cố Tịch Lam không hỏi thêm gì nữa nhưng đến trưa khi Tố Tâm lấy nước từ suối đổ đầy hai chum lớn thì Cố Tịch Lam xuất hiện giúp cô mang giúp. Bước chân nhẹ nhàng theo Tố Tâm đi vào đường hầm.

"Tiêu huynh trông như vậy ta còn tưởng y không chịu được mấy việc như trồng cây thế này chứ! Hóa ra còn biết tự tay nuôi dưỡng thảo dược."

Tố Tâm múc từng gáo nước tỉ mỉ tưới cho những khóm Linh Lăng trên tường giọng nói vô cùng dịu dàng khi nhắc đến Tiêu Hạc Vân.

"Quả thật cốc chủ rất kỹ tính, xưa nay đồ vật của người không thích ai chạm vào. Ta cũng không hiểu sao người lại quý cây này đến vậy."

Cố Tịch Lam học theo Tố Tâm cũng tưới cho khóm Linh Lăng gần mình một ít nước.

"Cô có biết công dụng của nó không?"

Tố Tâm lắc đầu.

"Cái này thì ta hoàn toàn không biết. Tuy ta cũng hay đọc sách nhưng không thấy nói đến loài cây này. Tố Tâm lần đầu thấy nó không biết sẽ ra hoa màu gì nữa."

Tưới xong tất cả các khóm Linh Lăng trên tường hai người trở về Thanh Vân Cốc ai làm chuyện nấy.

Tối hôm đó bỗng dưng Cố Tịch Lam có một giấc mơ mà cũng không tính là mơ bởi vì đó chính là ký ức thật khi còn ở Trấn Yêu Cung.

Lúc đó Cố Tịch Lam vừa mới làm hộ pháp được một thời gian còn chưa quen đường lối trong Tiêu Dao Cư nơi ở của Đồng Ấn. Hôm ấy trưởng lão Si Cuồng phái cô đi tìm Đồng Ấn báo cho y biết chuyện võ lâm minh chủ mời đến dự tiệc vào tháng sau.

Vốn định vào thư phòng của Đồng Ấn nhưng không biết đi thế nào Cố Tịch Lam lại lạc vào khu vườn thảo dược của y. Lúc đó Cố Tịch Lam còn ngờ ngợ đâu biết nơi này của ai nhìn thấy khắp nơi toàn là hoa thơm cỏ lạ cho dù không còn là thiếu nữ ngây thơ mười lăm mười sáu tuổi nhưng Cố Tịch Lam cũng không khống chế được nội tâm của mình. Cô ngây người ngắm những bông hoa đầy sắc màu rực rỡ. Đến khi ánh mắt dừng đến chiếc mặt nạ màu đen hướng về phía mình Cố Tịch Lam mới hoảng hồn nhớ ra. Thì ra đây chính là nơi lúc trước cô từng nhảy tường vào nhầm.

Vốn muốn hành lễ như mọi khi nhưng Đồng Ấn đã nhanh chóng ngăn lại.

"Qua đây!"

Cố Tịch Lam nhẹ nhàng đi tới cũng học bộ dáng ngồi xổm của Đồng Ấn.

"Cung chủ có gì phân phó thuộc hạ."

Còn chưa nói xong Đồng Ấn đã chen lời.

"Giúp ta đặt thứ đó xuống chỗ này!"

Cố Tịch Lam im lặng làm theo nhẹ nhàng nâng niu một cây con nhỏ đặt xuống hố trước mặt. Trong lòng cô đang cầu nguyện để nó không gãy giữa chừng lúc đó không biết Đồng Ấn sẽ làm gì mình nữa. Trông thấy cánh tay hơi run của Cố Tịch Lam khiến cho Đồng Ấn phì cười, giọng cười trầm thấp tản vào tai làm cho má Cố Tịch Lam bỗng dưng hơi đỏ.

"Run cái gì, loại cây này không quý hiếm đâu!"

Đến khi được phép buông tay ra Cố Tịch Lam mới thở một hơi nhìn xung quanh thấy có chum nước và một cái gáo nhỏ. Cô tự giác múc gáo nước đem đến hiểu ý cô Đồng Ấn đưa hai tay hứng nước từ chiếc gáo liên tục đổ xuống làm sạch đất bùn. Vừa xối nước Cố Tịch Lam mới có dịp nhìn kỹ bàn tay của Đồng Ấn.

Đồng Ấn có đôi bàn tay thon dài từng khớp xương rõ ràng, trên ngón giữa của bàn tay trái còn có một nốt ruồi màu đỏ đậm. Từ lúc đó đến sau này mỗi lần đứng phía sau Đồng Ấn, cô đều len lén nhìn bàn tay đẹp đẽ khi thì chống cằm, khi thì gõ lên thành ghế của y. Đợi Đồng Ấn rửa tay xong đứng lên Cố Tịch Lam mới thông báo về việc trưởng lão Si Cuồng giao cho mình.

"Không đi!"

Câu trả lời của y cũng nằm trong dự liệu của Cố Tịch Lam. Tuy chỉ mới đến đây nhưng Cố Tịch Lam thuộc gần hết mọi thói quen của vị cung chủ này. Biết sao được muốn ăn trộm đồ của người ta điều đầu tiên phải làm là tìm hiểu chi tiết về chủ nhân món đồ đó. Cái y ghét nhất chính là ồn ào náo nhiệt. Vì thế trong điện của Đồng Ấn chỉ khi gọi chúng thuộc hạ mới xuất hiện, còn lại đều tự giác tản ra không để y thấy mặt mình.

Cố Tịch Lam vừa quay lưng đi báo kết quả với Si Cuồng thì bỗng dưng bên tai hơi cấn kèm theo đó là một mùi hương nhẹ nhàng xông vào khoang mũi.

"Thưởng cho ngươi!"

Một bông hoa đã được Đồng Ấn vô thanh vô thức cài vào mái tóc đen nhánh của Cố Tịch Lam. Bình thường mỗi lần vào điện Cố Tịch Lam đều cột tóc lên cao bằng một dải lụa gọn gàng vừa tiện hành động.

Hôm nay Cố Tịch Lam đang ở viện của mình thì trưởng lão Si Cuồng đến lúc này cô vừa mới tắm xong tóc đen xõa dài vẫn còn hơi ướt. Thiết nghĩ chỉ là vào điện truyền tin cho Đồng Ấn chứ chẳng phải đi chấp hành nhiệm vụ nên Cố Tịch Lam không cột tóc lên. Cứ để như thế mà vào gặp Đồng Ấn. Ai ngờ y cài hoa lên mái tóc mình.

Bỗng nhớ đến cách đây khá lâu người này cũng từng để cô dựa trong ngực, sau đó bóp cằm cô đổ một chén thuốc vào. Dù chỉ là quá khứ nhưng mỗi khi nghĩ đến tim Cố Tịch Lam lại không nhịn được liền nẩy lên từng nhịp, ngay khi cô còn chưa bình ổn tâm trạng thì Đồng Ấn đã ở phía xa vẫy tay với cô.

"Dẫn ngươi xem thứ này!"

Kẻ trước người sau đến khi tấm lưng cao thẳng ở phía trước dừng lại rồi dạt về một bên. Lúc này Cố Tịch Lam mới trông thấy thứ Đồng Ấn muốn cho cô xem là gì.

Ập vào tầm mắt là màu xanh mướt mát, một rừng trúc bạt ngàn. Thân cây cao thẳng tít tắp, phía trên là từng tầng nhánh đan xen. Trúc mọc thẳng hàng thẳng lối, ở giữa có một con đường rải sỏi trắng không biết là dẫn tới nơi nào.

Cố Tịch Lam lưỡng lự rồi từng bước tiến vào, chân bước lạo xạo trên con đường đầy sỏi. Gió thổi vi vu làm cho thân trúc vang lên những tiếng kẽo kẹt vui tai.

Con đường khá nhỏ nên khi hai người đi song song thì ống tay áo rộng của Đồng Ấn thỉnh thoảng khẽ chạm vào bàn tay đang vịn chuôi kiếm bên hông của Cố Tịch Lam.

Có lẽ là do phong cảnh quá êm đềm nên Cố Tịch Lam nói chuyện nhiều hơn. T𝐫u𝓎ệ𝒏 chí𝒏h ở -- T𝖱uMT𝖱UYE𝖭.𝐕𝖭 --

"Ở quê của thuộc hạ loại trúc này còn được dùng để làm ra vải. Loại vải này có tên là: Nhuyễn Ty mềm mịn mùa hè mặc vào rất mát."

Đồng Ấn vương tay kéo một sợi mảnh trên thân cây trúc vừa lẩm bẩm.

"Tơ trúc này trong y dược có tính hàn nên thường được dùng cho người bị khô nóng. Lớp thịt mềm bên trong rất ngọt, khi Phục Hy còn nhỏ rất ngốc. Hắn còn tưởng là mía nên cứ lén bẻ ăn. Mỗi lần ta tìm được đều là một miệng cắn đến xước da."

Nhắc tới đây Đồng Ấn bật cười.

Tiếng cười trầm ấm quanh quẩn làm cho Cố Tịch Lam giật mình tỉnh giấc, vô thức chạm vào bên vành tai, cô còn nghe thoang thoảng mùi hương hoa thơm ngát.

Ngày đó hai người nói rất nhiều chuyện, điểm tận cùng của rừng trúc chính là thông ra ngoài Tiêu Dao Cư đến thẳng một thung lũng mênh mông. Cố Tịch Lam không biết mình đang ở nơi nào, tầm mắt là một biển hoa tím bạt ngàn. Từng bông hoa đang xòe cánh bung nở rung rinh dưới ánh mặt trời vàng ấm.

Đồng Ấn khoanh tay toàn thân hắc y đứng đó, hình ảnh lạ lẫm vậy mà Cố Tịch Lam lại liên tưởng đến một chú mèo đen đang thư thái tận hưởng ánh mặt trời liền làm cho cô không nhịn được cười.

Bông hoa được Đồng Ấn cài cho dù qua bao nhiêu cơn gió thổi tới vẫn vững vàng bên vành tai Cố Tịch Lam. Cô không biết nó là loại gì nhưng có một mùi thơm dịu nhẹ giống như mùi của lá cây sau cơn mưa. Đó chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng cô vẫn ghi sâu trong lòng thậm chí còn không nỡ vứt đi.

Thanh Vân Cốc cách đây vài năm xây dựng một dãy phòng chuyên phục vụ khám chữa bệnh cho dân chúng. Đứng đầu nơi này ngoài Tiêu Hạc Vân là một người tên Thanh Y.

Cố Tịch Lam chỉ vừa gặp Thanh Y sáng nay khi đi ngang vườn thuốc.

Bởi vì mình là khách nên Cố Tịch Lam lập tức chào hỏi xã giao. Được cái Thanh Y rất hòa nhã hiền lành, nói chuyện chừng mực nhưng không làm cho người khác cảm thấy xa lạ.

Thanh Y lớn hơn Phục Hy một tuổi, là được phụ mẫu gửi tới nơi này. Mới đầu Tiêu Hạc Vân không nhận, nhưng Thanh Y thích y thuật từ nhỏ. Người hắn sùng bái nhất chính là Tiêu Hạc Vân. Cho nên tìm đủ mọi cách xuất hiện trước mắt y.

Tiêu Hạc Vân không thích liên đới quá nhiều với kẻ khác, nhưng Thanh Y này có thiên phú về y thuật. Vả lại còn hiền lành ngoan ngoãn nên Tiêu Hạc Vân mới phá lệ nhận người.

Mỗi tháng Thanh Vân Cốc sẽ mở cửa trị bệnh miễn phí trong vòng ba ngày, không quan tâm đến địa vị, tiền tài, xuất thân. Những bệnh nhân này do Thanh Y trực tiếp chẩn bệnh kê đơn. Tiêu Hạc Vân hầu như không bao giờ ra mặt. Nên người trên giang hồ rất ít ai biết được vị thần y trong truyền thuyết tròn méo ra sao.

Nơi ở của Cố Tịch Lam ở là trong dãy viện của Tiêu Hạc Vân, vô cùng yên tĩnh không khí trong mát an lành. Mỗi sáng Cố Tịch Lam đều có thói quen dậy sớm luyện công hai canh giờ. Bởi vì cô biết với thời gian năm năm thì cho dù là thần đồng cũng không thể trở thành cao thủ, huống hồ Cố Tịch Lam chỉ là một cô nương bình thường. Nên cô chỉ có thể chăm chỉ tập luyện, không hy vọng mình có danh tiếng chỉ muốn đủ khả năng bảo vệ những người bên cạnh mình.

Luyện công xong Cố Tịch Lam thay y phục sạch sẽ, sau đó định tản bộ ra sau núi nơi mà Tố Tâm từng bảo Tiêu Hạc Vân bế quan để xem y có động tĩnh gì hay không.

Vừa đi ngang nơi khám bệnh thì thấy Yến Linh Nhi đang xếp hàng trong đoàn người. Cô nương một thân áo lụa nhìn là biết tiểu thư nhà giàu đang giương đôi mắt tò mò nhìn ngó khắp nơi. Ánh mắt hai người chạm nhau Yến Linh Nhi hò reo nhảy ra khỏi hàng.

"Tỷ tỷ! Cuối cùng ta cũng tìm thấy tỷ rồi!"

Nghe giọng nói tràn đầy vẻ vui mừng của cô nàng bèn nhìn sang áo lụa lấm lem bùn đất mới biết mấy ngày qua Yến Linh Nhi sống không dễ dàng Cố Tịch Lam giãn chân mày mỉm cười.

"Tìm thấy ta thì đã sao? Ta sẽ không mang ngươi theo."

Yến Linh Nhi ôm bụng.

"Cái đó từ từ nói, bây giờ có thể cho muội ăn chút gì không? Ba ngày nay muội toàn ăn trái cây dại. No không thấy chỉ thấy miệng toàn vị chua."

"Đợi ta một lúc!"

Cố Tịch Lam vén màn đi thẳng vào nơi khám bệnh của Thanh Y làm cho mọi người tưởng cô chen hàng liền la lối om sòm. Chưa kịp nói gì thì phụ tá của Thanh Y đã ra ngoài giải vây.

"Mọi người an tĩnh chút! Đây là người của Thanh Vân Cốc!"

Thanh Y vừa nghe Cố Tịch Lam mở lời xin cho Yến Linh Nhi ở tạm trong cốc thì lập tức đồng ý, còn nhiệt tình đến nỗi gọi Tố Tâm đến dặn dò.

Bởi vì trước khi bế quan Tiêu Hạc Vân đã phân phó nên Cố Tịch Lam mới được vào ở trong viện của y. Nhưng Yến Linh Nhi thì khác, không có lời của Tiêu Hạc Vân cho dù là Thanh Y cũng chẳng dám tự quyết đưa cô nàng vào viện của cốc chủ.

Vì thế Tố Tâm an bài cho Yến Linh Nhi ở một gian phòng ngoài dành cho khách, cách xa nơi ở của Cố Tịch Lam.

Vậy là Yến Linh Nhi cũng trở thành khách của Thanh Vân Cốc. Mỗi ngày đều vui vẻ dậy sớm đi tìm Cố Tịch Lam líu ríu không ngừng.