Trấn Yêu Cung

Chương 22



Tiêu Hạc Vân là đại phu nên hiểu rõ sức khỏe mình hơn ai hết, hiện tại trông y khỏe mạnh bình thường nhưng nội tạng đã bị hao mòn theo từng lần độc phát. Vậy mà y mãi vẫn chẳng điều chế được loại thuốc giải cho mình. Thời gian sống của chỉ còn tính từng ngày, do đó không muốn vương vấn với bất kỳ ai tránh cho đối phương đau lòng nếu mình chết đi.

Sơ ngộ chỉ là thương hại mới ra tay giúp đỡ. Sau rồi vì tò mò muốn xem cô sống sót qua năm năm huấn luyện của Si Cuồng thế nào vì thế y mới hay xuất hiện bên cạnh Cố Tịch Lam.

Mấy ngày đầu vào trại huấn luyện hầu như đêm nào Cố Tịch Lam cũng vừa lau rửa vết thương vừa khóc thút thít như con mèo nhỏ, nhưng qua vài tháng thì cô đã dần mạnh mẽ lên cho dù đau đớn chảy máu thế nào cũng không hề rơi một giọt nước mắt. Đến năm thứ ba thì mọi người trong trại bắt đầu chia thành từng đôi bên nhau, đa số là nam nữ trở thành tình nhân vừa cùng huấn luyện thuận tiện giúp nhau chống chọi lại những người khác đánh lén sau lưng.

Thật ra chẳng có mấy kẻ mang ý nghĩ hèn hạ như thế, nhưng có vài trường hợp đi một mình rồi mất tích nên vô tình hình thành tính cảnh giác, vì không biết rằng trong những gương mặt tươi cười này ai chính là hung thủ ra tay phía sau.

Cố Tịch Lam lúc này đã trở thành mỹ nhân xinh đẹp nhất, do đó thu hút được rất nhiều ánh mắt cũng như lời mời chào của nam nhân. Nhưng cô đều có chung một câu trả lời là cự tuyệt tất cả. Kể cả trưởng lão Si Cuồng cũng đưa ra điều kiện nếu Cố Tịch Lam đồng ý trở thành nữ nhân bên cạnh lão thì cô sẽ được lão giúp đỡ để dễ dàng trở thành hộ pháp.

Khi đó may mắn Đồng Ấn nghe được lời từ chối thẳng thừng của Cố Tịch Lam, lo rằng lão sẽ dùng vũ lực ép buộc cô nên y đã canh chừng ở phòng Cố Tịch Lam suốt đêm. Sáng hôm sau còn ra lệnh cho Phục Hy gọi Si Cuồng đến gặp mình.

Si Cuồng nào biết chuyện gì vừa mới quỳ xuống hành lễ thì đã bị Đồng Ấn không một tiếng động vung tay đánh cho hộc máu.

"Bổn tọa nghe nói ngươi muốn dùng địa vị trưởng lão của mình để ép thuộc hạ trở thành nữ nhân bên gối. Có chuyện này hay không?"

Si Cuồng lồm cồm bò dậy không kịp lau máu bên khóe môi lập tức quỳ phục giải thích.

"Bẩm cung.. chủ thuộc hạ chưa bao giờ có ý định đó."

"Tốt nhất là không, nếu bổn tọa còn nghe đến loại chuyện như thế nữa thì."

Si Cuồng gắng gượng quỳ gối nói như đinh đóng cột.

"Thuộc hạ tuyệt đối không dám làm chuyện bại hoại như vậy!"

Vì thế Cố Tịch Lam mới an ổn mà qua được năm năm, sau này Tiêu Hạc Vân không thèm âm thầm quan sát nữa mà để nguyên thân phận thần y của mình giả vờ lẻn vào trại để thăm Cố Tịch Lam. Cho dù nói chuyện thân thiết như huynh muội nhưng tuyệt nhiên Cố Tịch Lam chẳng bao giờ than phiền kể khổ với y chuyện mình ở nơi này. Vì thế nội tâm Tiêu Hạc Vân bắt đầu phục Cố Tịch Lam. Nữ nhân này vừa thông minh vừa mạnh mẽ biết y ở nơi này với thân phận khách quý vẫn không hề có ý muốn dựa dẫm vì thế càng để tâm đến Cố Tịch Lam nhiều hơn.

Có vẻ như y đã phỏng đoán vu vơ bởi vì với bản tính rạch ròi của Cố Tịch Lam thì không thể nào có chuyện đem Đồng Ấn đặt trong lòng.

Như thế cũng tốt!

Tiêu Hạc Vân vừa về phòng thì Tố Tâm gõ cửa mang thức ăn vào. Trên khay là một chén nước hầm nghi ngút khói.

"Cốc chủ người đã mệt mỏi rồi, nước hầm này là Tố Tâm tự nấu mất rất nhiều thời gian. Người dùng ngay kẻo nguội!"

Tiêu Hạc Vân khoanh tay lạnh lùng nói với Tố Tâm.

"Ngươi đã ở đây nhiều năm rồi, cũng nên về nơi của mình thôi."

Tố Tâm không ngốc, khi nãy cô hằn học với Cố Tịch Lam đã chạm phải ánh mắt của Tiêu Hạc Vân. Bây giờ nghe y nói thế nước mắt liền tuôn rơi.

"Ta ở bên người bao nhiêu năm tại sao người nỡ đối với ta như thế?"

Nước mắt nữ nhân chính là thứ Tiêu Hạc Vân ghét nhất, bởi vì ngoài phiền phức thì nó chẳng hề có tí tác dụng gì với y. Có chăng, chính là hiệu quả ngược lại.

"Lý do ngươi vào Thanh Vân Cốc chẳng phải là làm nha hoàn để báo ơn sao? Ta chỉ trị bệnh cho ngươi mười ngày, ngươi ở nơi này gần bảy năm. Tấm lòng ngươi thế nào ta đã cảm nhận rõ. Ngươi nên về báo hiếu với song thân phụ mẫu của mình đi."

Tố Tâm nghe thế thì bộc phát tức giận không thèm giả vờ nữa bàn tay vò lấy gấu áo của mình.

"Tiêu Hạc Vân huynh thật là tàn nhẫn vô tình, tại sao huynh có thể quên huynh chính là người nhìn thấy thân thể của ta. Ta là cô nương chưa xuất giá nếu huynh là nam nhân thì hãy chịu trách nhiệm đi."

Kềm nén bao lâu cuối cùng Tố Tâm đành phải mặt dày lấy việc Tiêu Hạc Vân mỗi ngày đến châm cứu cho mình để làm cái cớ, dù sao cô sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này.

Đã đến thế rồi thì Tiêu Hạc Vân chẳng còn nể tình gì nữa sát khí bắt đầu bộc phát, cứ chăm chăm nhìn Tố Tâm đến nỗi cô nàng sợ hãi ngã ngồi lên chiếc ghế giữa phòng.

"Gọi Thanh Y đến đây!"

Sau khi Tiêu Hạc Vân nói ra trong phòng chỉ có hai người, nhưng lát sau Thanh Y đã vội vàng chạy tới. Hắn chỉ khoác áo ngoài, đầu tóc vừa bới lên một cách cẩu thả. Như thế đủ để biết Thanh Y đã bị Hắc Vô Thường lôi dậy trong cơn ngủ say sưa.

"Cốc chủ! Có việc gì sao?"

Tiêu Hạc Vân hất cằm về phía Tố Tâm.

"Nói cho cô ta biết ai mới là người nhìn thấy thân thể cô ta?"

Nghe thế Thanh Y liền mắc nghẹn một ngụm nước bọt, phải vuốt ngực để bình ổn tâm thần rồi mới quay sang phân trần với Tô Tâm khi này đã như hóa đá.

"Tố Tâm cô nương! Khi xưa ta châm cứu cho cô chính là trị bệnh cứu người. Tại hạ thật sự chưa từng có chút suy nghĩ lệch lạc nào. Nếu cô vẫn không yên tâm thì khi nào cô xuất giá ta sẽ trực tiếp nói với trượng phu của cô. Thanh Y bảo đảm không làm ra bất cứ hành vi đê tiện nào xâm hại đến cô nương!"

Tiêu Hạc Vân bồi thêm một câu.

"Ta chỉ chẩn bệnh kê đơn, còn việc châm cứu mỗi ngày cho ngươi đều là do Thanh Y thực hành. Nếu ngươi vẫn không tin hãy trở về hỏi mẫu thân của ngươi."

Tố Tâm che lại hai tai của mình gào lên.

"Các ngươi nói dối, Tiêu Hạc Vân uổng cho ngươi mang danh thần y mà lại đê tiện dám làm không dám nhận. Nếu ngươi đuổi ta đi ta sẽ nói với Cố Tịch Lam ngươi chính là tên hèn hạ hại đời của ta."

Nhắc đến cái tên này đôi mắt Tiêu Hạc Vân lập tức sẫm màu. Trong phòng không có mưa nhưng Thanh Y cảm giác khí lạnh liên tục ập tới.

Môi mỏng của Tiêu Hạc Vân giãn ra, y nhếch mép cười đi tới cầm lấy bát nước hầm đã nguội vẫn còn đặt ngay ngắn trên khay.

"Ta thế nào thì phải xem trong chén cháo này có gì?"

Nói xong thì ngoắc tay, Thanh Y vừa sợ vừa chầm chậm đi tới.

"Cho cô ta uống!"

Trông thấy Thanh Y cầm bát cháo đến gần mình Tố Tâm càng thụt lùi đến khi đập mạnh lưng vào vách đôi mắt ánh lên nét hoảng sợ.

"Ta không uống!"

Thanh Y trông thấy vẻ mặt hung tợn của Tố Tâm thì tim đập như trống quay sang cầu tình giúp Tố Tâm.

"Sư phụ! Hãy thả cô ta về thôi!"

Đến mức gọi Tiêu Hạc Vân là sư phụ thì hẳn là Thanh Y đã hết cách rồi. Bởi vì xuất thân của Thanh Y nên từ khi nhận hắn làm đệ tử chân truyền Tiêu Hạc Vân đã dặn dò cứ theo mọi người gọi y là cốc chủ.

Thanh Y cũng biết điều đó nên ngoài những lần mè nheo đòi hỏi thứ gì mới gọi Tiêu Hạc Vân như vậy. Giống như học trò nhỏ dựa dẫm vào sư phụ. Đa phần đều là Tiêu Hạc Vân mềm lòng hắn muốn gì thì cho đó.

Nhưng Tố Tâm giống như đã bị điên vừa nghe thế liền gào to.

"Ta không về! Tiêu Hạc Vân ngươi phải chịu trách nhiệm với ta."

Tiêu Hạc Vân chỉ có mỗi một đồ đệ là Thanh Y. Tuy có thiên phú về y dược nhưng nội tâm rất mềm yếu, kiểu này Tiêu Hạc Vân không biết khi mình chết rồi liệu Thanh Y có đảm đương nổi việc trông coi Thanh Vân Cốc hay không.

Tiêu Hạc Vân chẳng thể nhìn nổi dáng vẻ của Tố Tâm, y sợ mình nhịn không được sẽ bẻ cổ cô nàng. Chuyện này đáng dùng để tôi luyện Thanh Y một phen. Vì thế không hề thu hồi lại dáng vẻ âm u của mình giọng nói tựa như băng sơn âm trầm đến đáng sợ.

"Chuyện này ta giao cho ngươi xử lý!"

Nói xong thì bỏ đi thẳng để lại một mình Thanh Y cùng với Tố Tâm đang muốn chạy theo Tiêu Hạc Vân.

Thanh Y có võ công, tuy không cao như bọn Phục Hy nhưng đối phó với người như Tố Tâm rất đơn giản. Tuy hắn chưa từng gặp nữ nhân lật mặt thế này bao giờ, nhưng cũng chẳng thể để cô ta cứ theo gây phiền cho sư phụ của mình.

Vì thế hai bước kéo Tố Tâm lại gần như là năn nỉ.

"Cô đừng như vậy mà, làm ơn về nhà giùm ta có được không?"

Trước đây Thanh Y đối xử có phần mềm mỏng với Tố Tâm bởi vì thấy cô một lòng si tình với Tiêu Hạc Vân. Đã vậy còn hiền lành dịu dàng lúc nào cũng nở nụ cười. Bởi thế Thanh Y từng âm thầm phê phán Tiêu Hạc Vân là không biết thương hoa tiếc ngọc.

Nhưng bây giờ đối diện với hắn chính là một Tố Tâm hung tợn, từng lời chửi bới thóa mạ giống như một bà cô đanh đá ngoài đường.

"Ta không về! Các ngươi là một lũ khốn hùa nhau hãm hại ta, ta phải đi nói với toàn bộ người trong võ lâm Tiêu Hạc Vân chính là ngụy quân tử hèn hạ bẩn thỉu!"

Tố Tâm chửi mắng Tiêu Hạc Vân chưa đủ thì đã bị Thanh Y cường thế bắt uống hết chén nước. Sợ cô tự ý phun ra Thanh Y còn điểm huyệt khiến cô nàng tứ chi cứng ngắt chỉ có thể đứng im, tròng mắt đỏ ngầu chịu trận nuốt hết thứ trong cổ xuống dạ dày.

Thanh Y rất kiên nhẫn, nhưng sự nhẫn nhịn của y với điều kiện Tố Tâm không được phép xúc phạm đến Tiêu Hạc Vân. Bởi vì y chính là người mà Thanh Y tôn kính nhất.

"Cô tưởng ta không biết trong bát này chứa gì sao? Nhuyễn Hương Tán, uống vào một giọt sẽ làm đàn ông mất đi lý trí chỉ biết đến dâm dục. Cô lấy thứ này dùng cho sư phụ ta thì quả là ngu hết sức. Sư phụ ta đâu phải chỉ có danh thần y suông, ngươi là nữ nhân nhưng không xem trọng mình thì làm sao sư phụ ta có thể tôn trọng ngươi. Nể tình ngươi đã ở đây bảy năm ta sẽ nhốt ngươi vào nhà củi, đợi khi thuốc hết tác dụng sẽ thả ngươi về."

Thanh Y gọi người mang Tố Tâm đi rồi tự mình dọn dẹp sạch sẽ phòng của Tiêu Hạc Vân.

Chỉ còn vài canh giờ nữa thì trời sáng, một đêm này Tố Tâm vật vã ở trong nhà củi còn Tiêu Hạc Vân cũng không ngủ được.

Việc để Tố Tâm vào Thanh Vân Cốc chính là chuyện khiến Tiêu Hạc Vân hối hận nhất.

Tố Tâm là bà con của mẫu thân Trang Bạch Tế, vài năm trước bỗng dưng bị bệnh nặng chạy chữa xa gần chẳng được. Nghe tin Trang Bạch Tế có quen biết với thần y Thanh Vân Cốc bèn đến cầu xin. Tiêu Hạc Vân đâu thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng khi Tố Tâm hoàn toàn khỏe mạnh thì một mực đòi đến Thanh Vân Cốc làm nha hoàn để trả ơn.

Dưới sự cầu xin của mẫu thân Trang Bạch Tế Tiêu Hạc Vân đành phải chấp thuận. Nhưng điều làm y phiền lòng chính là Tố Tâm vì ái mộ y nên mới đến nơi này. Mỗi ngày đều quan tâm chăm sóc tỉ mỉ, đã vậy còn hằn học ra mặt ghen tức với mọi nữ nhân mà Tiêu Hạc Vân tiếp xúc. Có lần Tố Tâm còn gọi Tiểu Lỵ ra nói chuyện mà không ngờ rằng Tiểu Lỵ có võ công, sơ ý một tí liền làm Tố Tâm trật khớp tay.

Lần đó khỏi phải nói Tố Tâm khóc lóc thê thảm thế nào, Tiêu Hạc Vân mém tí thì nổi cơn giết luôn cô nàng. May có Trang Bạch Tế ra mặt không biết y nói gì với Tố Tâm nhưng từ lần đó Tố Tâm thu liễm hẳn. Trở nên biết điều không còn bản tính đại tiểu thư đỏng đảnh nữa.

Yên ổn chưa được vài năm thì ánh mắt hằn học lúc sáng Tố Tâm nhìn Cố Tịch Lam Tiêu Hạc Vân đã bắt được. Cho nên mới quyết định đuổi người.

Chỉ là không ngờ Tố Tâm luôn nhu mì lại có một mặt đáng khinh như vậy.

Cũng may năm xưa khi châm cứu cho Tố Tâm Tiêu Hạc Vân không ra tay mà để học trò của mình là Thanh Y làm. Thực ra lúc đó y chẳng nghĩ ngợi gì nhiều chỉ muốn rèn luyện cho Thanh Y mà thôi. Vô tình mà thoát khỏi một tai họa.

Sáng sớm cả ba rời khỏi Thanh Vân Cốc bằng xe ngựa.

Yến Linh Nhi bình thường luôn líu lo không ngừng nay bỗng dưng an tĩnh lạ lùng.

Bởi vì cô nhóc phát hiện không chỉ mỗi Lam tỷ tỷ của cô mà cả thần y Tiêu Hạc Vân, cả hai người đều mang gương mặt uể oải vì mất ngủ.

Vì việc Đồng Ấn trúng độc chỉ còn sống được năm năm mà Cố Tịch Lam thao thức cả đêm. Cô không muốn tin điều này nhưng Tiêu Hạc Vân chẳng có lý do gì để nói dối cả. Cố Tịch Lam không quan tâm đến vẻ ngoài của Đồng Ấn xấu xí thế nào, cô đau lòng kèm theo hối hận. Nếu Đồng Ấn không còn nhiều thời gian thì việc cô lừa dối y để trộm Hắc Ngọc Hoàn mà y trân quý chính là một tội lỗi không thể nào tha thứ được.

Nhưng dù có thương tâm đến mấy nếu thời gian quay lại thì cô vẫn phải làm, vì tính mạng của Cố Lâm Hàn. Xem như cô ích kỷ ác độc một lần.

Hành trình ba người rời khỏi Thanh Vân Cốc trở về Thành An Lạc không hề suôn sẻ tí nào.

Đoạn đường này Tiêu Hạc Vân liền trở thành phu xe bất đắc dĩ, tuy nghề đánh xe ngựa này không làm khó được y nhưng ngày đầu tiên có chút khó khăn. Bởi vì ngựa không đi theo ý muốn của Tiêu Hạc Vân mà xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhưng có còn hơn không nếu thuê phu xe thì lại rước thêm nhiều chuyện. Lòng người khó dò để tránh phiền phức thì người luôn được hầu hạ từ Thanh Vân Cốc đến Trấn Yêu Cung cũng đành phải hy sinh thân mình mà thôi.

Chuyện mệt mỏi nhất là khắp nơi trong giang hồ đều biết Cố Tịch Lam đang cầm Hắc Ngọc Hoàn. Vì vậy việc bị đuổi giết dành báu vật đó là chuyện thường ngày. Lúc mang ngọc đến Thanh Vân Cốc chỉ có một mình Cố Tịch Lam rất dễ thoát thân nay thêm một tiểu cô nương không có võ công Yến Linh Nhi và vị thần y uể oải mệt mỏi. Vì vậy đoạn đường này phải nói là ba người bị truy đuổi ráo riết.

Bởi vì sợ Cố Tịch Lam nhìn ra thân phận nên Tiêu Hạc Vân tránh dùng võ công. Y lo rằng với thói quen của mình khi ra tay thế nào cũng lộ ra sơ hở. Do đó trước khi lên đường vờ rằng mình vì luyện chế thuốc mà tiêu hao rất nhiều công lực, Cố Tịch Lam nghe vậy áy náy vạn phần vì thế trên đường đi ân cần chăm sóc hết mực.

Do đó đường đường cung chủ Trấn Yêu Cung đã trở thành gánh nặng như bây giờ.

Hiện tại đang đứng trước mặt họ là hai tên song sinh Phong và Vân. Có vẻ như minh chủ võ lâm Lệnh Ngọc Tùy quyết phải lấy được Hắc Ngọc Hoàn về tay. Vừa trông thấy Cố Tịch Lam hai huynh đệ chúng đã xông tới vây lấy chẳng thèm để mắt đến hai người Tiêu Hạc Vân và Yến Linh Nhi.

Mới đầu Tiêu Hạc Vân còn khoanh tay thảnh thơi để một mình Cố Tịch Lam giải quyết, nhưng đến khi trông thấy một nhát kiếm loang loáng bổ về phía Cố Tịch Lam lúc này thần y mới gia nhập cuộc chiến. Vì thế lúc nãy là hai chọi một bây giờ trận chiến đã được cân bằng. Phong bị Tiêu Hạc Vân triền đấu còn Vân vẫn đang chật vật với Cố Tịch Lam.

Tiêu Hạc Vân không sử dụng vũ khí mà dùng tay không đánh với Phong. Y chỉ dùng hai phần công lực, dù như thế Phong vẫn không hề chiếm được ưu thế. Một trăm hiệp trôi qua cây đao trên tay Phong bị nội lực của Tiêu Hạc Vân đánh rơi xuống đất. Bàn tay hắn bị Tiêu Hạc Vân bẻ cho trật khớp từng giọt mồ hôi to như hạt đậu túa đầy trên trán của Phong. Đây cũng xem như lần ra tay dịu dàng nhất của Tiêu Hạc Vân rồi. Mọi khi chỉ cần một phát liền bẻ gãy cổ đối phương khỏi cần hạn chế phải dùng bao nhiêu công lực.

Ở bên này Vân cũng bắt đầu rơi vào thế hạ phong tuy không bị thương nhưng cũng chẳng làm được gì Cố Tịch Lam. Thấy ca ca của mình sắp bị phế cánh tay Vân vội thoát khỏi cuộc chiến đến bên cạnh đỡ lấy Phong. Tiêu Hạc Vân chắp tay sau lưng ngạo nghễ đối mặt hai huynh đệ sinh đôi.

"Về nói với minh chủ của các ngươi Hắc Ngọc Hoàn đã bị cốc chủ Thanh Vân Cốc sử dụng rồi."

Nói xong thì quăng luôn cái hộp từng đựng Hắc Ngọc Hoàn cho Vân.

Phong và Vân mới chỉ nghe danh thần y của Tiêu Hạc Vân chứ chưa từng biết mặt. Giờ nghe Tiêu Hạc Vân nói thế thì bán tín bán nghi, muốn hỏi y là ai.

Yến Linh Nhi tuy không biết võ công nhưng rất giỏi đọc sắc mặt người khác. Nãy giờ cô đang trốn một bên vội chạy tới vui vẻ giải thích cho họ.

"Vị này là cốc chủ Thanh Vân Cốc các ngươi cũng nghe huynh ấy nói rồi đó. Sau này muốn gì thì đi mà tìm huynh ấy đừng có giở trò chặn đường cướp bóc chúng ta nữa. Hắc Ngọc Hoàn gì đó tỷ của ta đã đưa cho huynh ấy dưỡng nhan rồi."

Nghe Yến Linh Nhi nói thế Vân dù đang ở thế yếu nhưng vẫn bĩu môi.

"Chẳng phải tỷ tỷ của cô cũng cướp nó từ tay cung chủ Trấn Yêu Cung sao?"

Yến Linh Nhi trừng mắt hùng hổ xông tới như muốn ăn tươi nuốt sống huynh đệ Phong, Vân.

"Ngươi nói dễ nghe vậy, sao không vào Trấn Yêu Cung mà cướp. Lại đợi tỷ tỷ ta đem ra ngoài mới lén lút theo đuôi. Nam nhi vai cao lớn như các ngươi mà có suy nghĩ chẳng ra làm sao cả."

Thấy Vân còn muốn mở miệng phản bác Yến Linh Nhi vội gắt lên.

"Còn dám nói nữa ta sẽ bảo Tiêu huynh cho các ngươi uống thuốc độc. Các ngươi phải biết huynh ấy chính là thần y nổi tiếng nhất giang hồ. Độc mà huynh ấy hạ chắc chắn trên đời này không ai giải được đâu."

Yến Linh Nhi một khi đã nói là không thể ngừng lại được mới đầu Cố Tịch Lam và Tiêu Hạc Vân còn có thể im lặng nghe nhưng một lúc sau Tiêu Hạc Vân không thể chịu nổi mày y nhíu lại thành một đường mắt lạnh quét về phía Phong và Vân cũng đang đau đầu vì một tràn dài của Yến Linh Nhi.

"Còn không cút!"

Lúc đấu với Tiêu Hạc Vân, Phong đã biết thực lực của đối phương thế nào. Nói không ngoa hiện tại nếu muốn thì thanh niên tuấn mỹ nhìn như vô hại này có thể tay không mà giết hai huynh đệ ngay lập tức. Nên vừa nghe Tiêu Hạc Vân nói thế Vân lập tức dìu đại ca của mình vội vã chạy đi.

Thực ra thần y Tiêu Hạc Vân còn đi kèm danh tiếng đệ nhất mỹ nam. Với vẻ ngoài của kẻ này thì Phong tin rằng hẳn y chính là Tiêu Hạc Vân. Ngũ quan xuất chúng như vậy làm gì kẻ thứ hai.

Phải biết rằng lăn lộn trong giang hồ có một quy luật bất thành văn, chính là đừng bao giờ đắc tội với đại phu. Đặc biệt là cái tên vang dội Tiêu Hạc Vân của Thanh Vân Cốc. Bởi vì đao kiếm không có mắt, nhỡ may một ngày bị thương nặng thì sao?

Vốn còn muốn nói tiếp ai ngờ hai huynh đệ họ đi mất Yến Linh Nhi chép miệng cười khúc khích.

"Còn tưởng các ngươi chịu được thêm một lúc nữa chứ! Thật là quá yếu mà!"

Cố Tịch Lam chẳng thể nói gì chỉ biết đẩy vai Yến Linh Nhi để cô nàng leo lên xe ngựa.

"Tỷ thấy muội lợi hại không? Chỉ cần muội mở miệng là bọn chúng đầu hàng ngay lập tức. Đâu cần cực khổ như Tiêu ca ca với tỷ chứ!"

"Muội lợi hại nhất, được chưa?"

Nhận được câu trả lời mong muốn Yến Linh Nhi hớn hở ra mặt ôm tay Cố Tịch Lam cười vui vẻ.

"Lần sau nếu gặp bọn này tỷ cứ để muội ra tay giải quyết giúp hai người nha."

Ngựa chạy một đường tới tối cả ba liền vào một khách điếm nghỉ ngơi.

Cố Tịch Lam ngủ không ngon cứ mãi trông cho trời sáng. Chỉ còn gần một ngày đường nữa thôi là cô sẽ về đến thành An Lạc. Đệ đệ của cô cuối cùng cũng được cứu rồi.

Hôm qua sau khi Phong Vân tháo chạy, thì họ bị một đám cướp bao vây.

Bọn này y phục vá tứ tung da mặt bủng beo vàng vọt, nhìn là biết bị đói lâu ngày. Tuy tóc tai lòa xòa như tổ quạ nhưng vẫn có thể nhìn ra toàn là thiếu niên, tên cầm đầu có vẻ lớn nhất cũng chỉ khoảng cỡ tuổi Yến Linh Nhi. Có lẽ là những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa nên đùm bọc lẫn nhau.

Cố Tịch Lam bèn động lòng trắc ẩn muốn cho bọn chúng ít tiền nhưng bọn nhóc này vừa mở miệng thì liền làm cô không thể nào ưa nổi.

"Bọn ngươi khôn hồn thì nộp hết vàng bạc tư trang cho ta, để tên nam nhân này lại. Hai ngươi có thể đi."

Lúc nãy trên xe ngựa Tiêu Hạc Vân có nhìn thấy một thân dược thảo đang mọc dưới thung lũng. Định bụng sẽ ngừng xe hái đem về, vì thế vừa bị bọn cướp chặn đường thì không hề để tâm đi thẳng về phía thứ mình cần.

Đây là một cây Hắc Hạch đã kết trái, sở dĩ nó có tên như thế vì hoa, lá của nó chẳng hề có tác dụng gì. Mà quý nhất là trái, trái này hình tròn giống như khối hạch. Vỏ ngoài khi chín đổi màu đen thẫm rất xấu xí. Nhưng nếu nghiền nó ra pha với chút mật ong thì trở thành một loại thuốc giảm đau. Thứ này có thể trồng nhưng nếu mọc tự nhiên hứng sương nắng thì công dụng càng tuyệt vời. May mắn cây này đã chín được vài quả.

Tiêu Hạc Vân hái xong thong thả quay trở lại thì vừa kịp nghe được ý tứ của tên thủ lĩnh, nhưng không vội mà lấy ra tay nải vẫn treo ở trước xe cẩn thận cất quả Hắc Hạch vào rồi định rút chiếc khăn hồng trong áo ra lau tay thì chạm phải ánh mắt Cố Tịch Lam mới nhớ ra thứ này không nên xuất hiện. Mà bản tính của y là ưa sạch sẽ nhưng phải nhẫn nhịn chà xát tay không vào nhau vài lần, rồi nhíu mày ánh nhìn không có tí thân thiện nào về phía bọn cướp thiếu niên.

"Giữ ta lại làm gì? Các ngươi nuôi nổi ta không?"

Vẫn là tên cầm đầu lên tiếng.

"Ai cho ngươi ăn, bọn ta chỉ cần tắm rửa cho ngươi sạch sẽ đem đến Tiểu Quan Quán ở đó ngươi tha hồ mà ăn."

Cái tên Tiểu Quan Quán này thực sự là thứ mới mẻ với nhận biết của Cố Tịch Lam và Yến Linh Nhi. Tuy không biết nhưng cũng chẳng thể hỏi bọn cướp này được, vì thế hai tỷ muội ghé sát vào nhau cùng nhỏ giọng bàn luận.

Về phần Tiêu Hạc Vân đã hơn ba mươi tuổi đầu vả lại còn có một cánh tay đắc lực là Phong Vãn Lâu tổ chức thu thập tình báo duy nhất trên giang hồ nên có cái gì hắn chưa từng nghe. Chỉ là cảm giác thời gian trôi qua mau, bởi vì hắn sống đến từng này tuổi rồi mới có người dám ở trước mặt muốn bắt hắn đi nơi đó.

Đoạn tụ không đáng sợ, hắn không phân biệt hay kỳ thị. Đó chính là bản tính trời sinh, chỉ cần có tình cảm thì nam hay nữ không quan trọng. Nhưng chuyện hắn khinh ghét chính là loại tay chân đàng hoàng không muốn tự kiếm kế sinh nhai mà nhờ vào gương mặt của mình để ngồi không ăn bát vàng. Phụ nữ thì đổ lỗi cho việc mình chân yếu tay mềm, gia đình sa sút vân vân. Còn đám nam nhân trong Tiểu Quan Quán thì sẽ vịnh vào lý do gì đây? Toàn là một lũ lười lao động.

Còn có một đám nhóc con này, đói quá hóa liều rồi!

Tiêu Hạc Vân thở dài, trong chớp mắt liền nhanh chóng điểm huyệt bọn chúng.

Sau đó tìm thấy dưới thùng xe ngựa có một sợi dây thừng vì thế cột tay đứa này với đứa kia thành một xâu.

Nhóm cướp này chỉ vỏn vẹn sáu đứa còn chẳng có tí võ công nào. Vì thế không thể làm gì chỉ biết mở miệng kêu gào van xin. Cố Tịch Lam sợ Tiêu Hạc Vân nổi giận cho bọn chúng một miệng thuốc độc liền tới gần ngỏ ý giúp đỡ nhưng Tiêu Hạc Vân liền từ chối.

"Đừng đến gần, bọn chúng lâu ngày không tắm đã nhiễm bệnh ghẻ lở rồi. Muội và Yến cô nương vào xe ngựa chờ ta một chút."

Nghe thế Cố Tịch Lam liền hoảng hồn lập tức trả lời.

"Ghẻ lở chỉ cần tắm sạch bôi thuốc là ổn thôi, hay là để bọn nó ở đây. Chúng chẳng hại được ai đâu."

Cột xong đứa cuối cùng Tiêu Hạc Vân ngẩng đầu chăm chú nhìn Cố Tịch Lam sau đó mỉm cười.

"Sợ ta giết chúng? Muội không nghe bọn chúng muốn bán ta cho Tiểu Quan Quán hả?"

Cố Tịch Lam cắn môi nhẹ kéo ống tay áo của Tiêu Hạc Vân cầu tình.

"Chắc là bọn chúng chỉ có ý muốn bán huynh đến nơi đó để làm chân phục vụ thôi. Huynh chấp nhặt làm gì, toàn một lũ trẻ con cả mà."

Mới đầu là muốn chọc Cố Tịch Lam giờ Tiêu Hạc Vân buồn cười thật sự. Hộ pháp của hắn quả thật ở trên núi xuống nên làm sao biết được Tiểu Quan Quán là thứ gì. Nghĩ thế liền bật ra tiếng cười.

Trước con mắt ngơ ngác của Cố Tịch Lam Tiêu Hạc Vân xoa đầu cô.

"Ta sẽ không giết bọn chúng, về xe chờ ta! Ngoan nào!"

Được lời nói của Tiêu Hạc Vân Cố Tịch Lam mới yên tâm lên xe cùng Yến Linh Nhi đã chờ sẵn từ trước.

Còn lại Tiêu Hạc Vân, trong sự hoảng loạn khóc lóc của đám nhóc thì lấy ra một nén vàng nhét vào tay của tên cầm đầu kèm theo một mảnh ngọc hình chiếc lá màu xanh có một chữ Vân nhỏ ở góc phải.

"Dẫn chúng nó ăn một bữa thật ngon rồi tắm sạch sẽ sau đó đến y quán: Thanh Nhã ở trong thành, đưa cái này thì sẽ được trị bệnh miễn phí."

Một đám từ khóc chuyển thành cười luôn miệng gọi ân nhân mặc cho xe ngựa khuất dạng từ lâu.

Bởi vì vẫn còn thắc mắc Tiểu Quan Quán là gì nên Cố Tịch Lam đã hỏi nhỏ tiểu nhị. Vừa nhận được câu trả lời sắc mặt liền đại biến.

Do vậy sáng nay Cố Tịch Lam mới quyết tâm đi mua mặt nạ cho Tiêu Hạc Vân. Nhìn một đống mặt nạ xanh đỏ trên bàn Tiêu Hạc Vân nhăn mày.

"Sao lại mua nhiều như vậy?"

Đi chung một đoạn đường Cố Tịch Lam thừa biết bản tính kén cá chọn canh của Tiêu Hạc Vân. Sợ y chê mình không biết chọn vì vậy có bao nhiêu loại liền mua cả.

"Ta không biết sở thích của huynh là gì nên mang hết về luôn."

Tiêu Hạc Vân cầm từng cái mặt nạ lên chỉ nhìn sơ qua liền quăng hết vào một góc. Đến khi trên bàn sạch bóng Cố Tịch Lam bèn nhặt bừa một cái màu xanh đưa cho Tiêu Hạc Vân.

"Huynh cần gì phải kén chọn như vậy, chỉ là một cái mặt nạ thôi mà. Mang tạm có được không?"

Tiêu Hạc Vân khoanh tay.

"Xấu!"

Cố Tịch Lam nghiến răng.

"Hoàng thượng ngài đợi đó nô tỳ sẽ mang cái khác về cho ngài!"

Cố Tịch Lam không dám phô trương mà lẻn xuống đường. Ghé vào một quầy hàng nhỏ vừa nhìn chiếc mặt nạ đang treo Cố Tịch Lam đã cầm lấy. Nhưng chỉ ngắm nhìn một lúc rồi trả lại chỗ cũ.

Người bán hàng đang ế ẩm thấy hành động của Cố Tịch Lam tưởng rằng cô mới ra giang hồ còn ngu ngơ liền hết lời ca ngợi mặt hàng của mình.

"Quý khách! Mặt nạ này là dựa theo phong cách của cung chủ Trấn Yêu Cung. Đừng nhìn nó xấu xí như vậy mà vội chê bai. Đây là loại mà cửa hàng tôi bán chạy nhất đó. Cô nương xem kìa!"

Theo ngón tay của chủ quầy Cố Tịch Lam trông thấy một thanh niên mang mặt nạ âm dương mặc bộ hắc y thong dong đi ngoài đường. Phía sau là nhóm nhi đồng cũng mang mặt nạ tương tự đang đùa giỡn.

"Còn rất nhiều người thích mặt nạ này. Cô nương có suy nghĩ lại không?"

Cho dù bị vẻ vui tươi hớn hở của chủ tiệm dồn dập mời mọc thì Cố Tịch Lam vẫn không nao núng. Cô chỉ vào một chiếc mặt nạ màu xám trong góc.

"Ta lấy cái này và cái kế bên!"

Đem về Cố Tịch Lam đưa cho Tiêu Hạc Vân.

"Không thích!"

Cố Tịch Lam nhẫn nhịn nói với Tiêu Hạc Vân.

"Huynh biết thuật dịch dung không?"

"Không!"

Đây đúng là nói dối trắng trợn. Bởi vì Tiêu Hạc Vân rất rành món này. Chỉ là không muốn ra tay sợ bị phát hiện.

Tần ngần vài giây Cố Tịch Lam cắn răng bỏ ra ngoài lát sau mang một bọc đồ quay lại ngồi đối diện với y.

"Ta sẽ dịch dung cho huynh. Huynh ngồi cứ ngồi im là được!"

Nói rồi không cho Tiêu Hạc Vân phản đối bắt đầu động tay. Bởi vì làm việc này cần phải tỉ mỉ nên Cố Tịch Lam rất tập trung. Cả quá trình không nói một lời tay bận bịu tô vẽ không ngừng.

Còn Tiêu Hạc Vân mới đầu còn nhắm mắt dưỡng thần sau một lúc thì phát hiện hơi thở nhè nhẹ của Cố Tịch Lam từng đợt phả vào mặt mình kèm theo hương thơm lúc gần lúc xa khiến cho y chẳng thể tịnh tâm. Không thấy gì giác quan càng thêm mẫn cảm vì thế bèn mở mắt ra, đối diện là đôi mắt với hàng mi dài đang chuyên chú làm việc. Xuống nữa là sống mũi nhỏ xinh cao thẳng. Chóp mũi còn đang rịn một tầng mồ hôi mỏng không biết vì nóng hay lý do gì. Thấp hơn tí là cánh môi chẳng hề có chút son nhưng vẫn luôn hồng hào căng mọng. Khi không nói chuyện thì có chút vểnh lên giống như đang cười.

Bỗng dưng tim Tiêu Hạc Vân đập mạnh, y muốn chạm vào gương mặt của Cố Tịch Lam. Thậm chí còn muốn hôn cô. Ý nghĩ này làm Tiêu Hạc Vân hơi hoảng liền vội dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng cố tình không thể nào xua đi nhịp tim ồn ào của mình vì thế liền nghĩ tới việc khác nhằm đánh lạc hướng ý nghĩ quái đản của mình.

Tình cảnh này làm cho Tiêu Hạc Vân nhớ lại khoảng thời gian trước đây mình dạy thuật dịch dung cho Cố Tịch Lam. Khi đó y còn làm mẫu tự mình dịch dung cho cô. Bây giờ ngẫm lại mới hiểu ra vì sao khi đó cả gương mặt Cố Tịch Lam đều ửng hồng. Có lẽ là lúc đó cô nàng mắc cỡ. Nhưng Đồng Ấn không hiểu còn tận tình bắt mạch cho Cố Tịch Lam. Bây giờ mình lâm vào hoàn cảnh này mới biết quả thật với cự ly gần thế này chỉ cần y đưa tay đã có thể dễ dàng ôm Cố Tịch Lam vào lòng.

Nếu Cố Tịch Lam thật sự để Đồng Ấn trong lòng thì ngoài phiền muộn thì y còn có cảm giác thỏa mãn.

Nói thế nào thì Cố Tịch Lam vẫn là mỹ nhân hàng thật giá thật. Trong khi Vân Mặc Sắc nào phấn son, rồi huân hương mỗi lần xuất hiện đều hại Đồng Ấn hít thở không thông thì Cố Tịch Lam ngược lại. Làn da trời sinh mịn màng như ướp sữa, từ khi trở thành hộ pháp đã dần dần trắng ra, ngũ quan tinh tế mềm mại. Đặc biệt là đôi mắt mỗi lần nhìn vào y đều có cảm giác mình sắp chết chìm trong đó. Đã vậy đến bây giờ mới phát hiện thì ra Cố Tịch Lam còn sở hữu một mùi hương tự nhiên trong trẻo mát lành.

Người như vậy làm sao lại thích một kẻ quanh năm giấu mình trong bộ hắc y còn cộng thêm mặt nạ âm dương quái gở. Đúng là y đoán bậy bạ rồi!

Mặt nạ này là phát minh của Trang Bạch Tế. Khi y đưa nó đến Tiêu Hạc Vân rất không hài lòng.

"Ta muốn mang mặt nạ để không ai nhận biết được cốc chủ Thanh Vân Cốc và cung chủ Trấn Yêu Cung là một. Sao ngươi không để toàn bộ gương mặt ta được che kín, hà cớ gì phải để lộ ra đôi môi với sống mũi, vậy khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Ngươi tưởng người giang hồ mù hết hả?"

Đồng Ấn rất rõ trên gương mặt mình đôi môi của y rất đặc biệt chỉ cần để ý một chút sẽ phát hiện ngay. Nhưng Trang Bạch Tế rất tâm đắc với thứ này nhất quyết bắt y phải mang vào.

"Ngươi đẹp mã như vậy che lại rất là uổng phí tài nguyên, nên ta mới thiết kế nó như vầy để các cô nương mặc sức mà mơ mộng tưởng tượng. Vả lại ta muốn ngươi làm nổi danh Trấn Yêu Cung trên giang hồ dĩ nhiên phải tạo ra cảm giác cung chủ là một người thần bí nhưng không kém phần tuấn mỹ chứ!"

Phục Hy nhịn không được nói xen vào.

"Vậy chẳng phải cứ che hết mặt là sẽ trở nên thần bí sao?"

Lườm Phục Hy một cái, Trang Bạch Tế tiếp tục thuyết phục Đồng Ấn.

"Ngươi không thấy ta làm hai hốc mắt nhỏ xíu vậy rồi sao? Mọi người ấy mà đều thích mơ mộng. Chỉ cần nhìn thấy sống mũi cao thẳng và đôi môi đẹp của ngươi thì cảm giác kích thích sẽ dâng lên. Lúc đó họ sẽ tưởng tượng đủ kiểu khi ấy hình tượng cung chủ bí ẩn của ngươi sẽ được nâng cao. Đi tới đâu mọi người đều sẽ biết đến."

Vừa nói Trang Bạch Tế còn tưởng tượng mình là trưởng lão đi cùng Đồng Ấn sẽ được vẻ vang biết bao nhiêu.

Còn đương sự thì không thể nhìn nổi vẻ mặt khoái trá của Trang Bạch Tế, Đồng Ấn phẩy tay nói với Phục Hy.

"Ngươi ra chợ tìm cho ta một chiếc mặt nạ màu đen. Chỉ cần kín đáo là được."

Trang Bạch Tế bĩu môi ngồi phịch xuống ghế.

"Ngươi không mang cũng được, chỉ là ngày mai nếu có hình cung chủ Trấn Yêu Cung dán trên phố lúc đó đừng trách ta tại sao không nói trước."

Mỗi khi ra ngoài Tiêu Hạc Vân đều cố gắng mặc y phục thật giản dị vậy mà hễ y đi tới đâu là có người chỉ trỏ, vây xem. Bởi vì gương mặt y quá xuất chúng đó chính là lý do mà Tiêu Hạc Vân ít khi xuất đầu lộ diện. Cảm giác mọi người dòm ngó giống như một con khỉ đang làm xiếc trên phố quả thật bực bội không sao tả xiết. Bây giờ bị Trang Bạch Tế uy hiếp Tiêu Hạc Vân không nén được tiếng thở dài.

"Được rồi! Không cần đi."

Cũng may Trang Bạch Tế còn xem như có tình người, chuẩn bị luôn bộ y hắc y kèm áo choàng có mũ trùm đầu.

Nhẫn nhịn cho Cố Tịch Lam dịch dung xong cả hai người đều bỗng thấy mất tự nhiên.

Ho khan một tiếng Tiêu Hạc Vân dùng chất giọng eo éo của mình phá tan bầu không khí ngượng ngùng.

"Ta thay y phục rồi chúng ta xuất phát."

Cố Tịch Lam gật đầu nhanh chóng về phòng mình nhưng chưa vội thu dọn mà ngẩn người suy nghĩ.

Dịch dung chính là dùng một tấm mặt nạ bằng da cực mỏng dán lên gương mặt Tiêu Hạc Vân nhằm che đi những đường nét có sẵn của y. Sau đó dùng bột màu chuyên dụng vẽ lại ngũ quan mới. Cố Tịch Lam thu lại vẽ cho Tiêu Hạc Vân một đôi mắt một mí ti hí hơi xếch. Nhưng tới khi chạm vào mũi của y thì phát hiện thì ra Tiêu Hạc Vân có sống mũi rất cao, dùng ít đất sét trét vào hai bên để che lấp độ cao sẵn có Cố Tịch Lam hơi thất thần. Bởi vì Đồng Ấn cũng có chiếc mũi cao như vậy, lúc này đây bỗng dưng Cố Tịch Lam thoang thoảng ngửi thấy mùi hương thảo dược quen thuộc trên người Đồng Ấn. Nhưng liền tự cười mình. Cung chủ của cô làm sao là Tiêu Hạc Vân được chứ. Gạt đi suy nghĩ lung tung cô bắt đầu tập trung làm việc của mình.

Cố Tịch Lam vừa đi thì một bóng trắng xuất hiện trong phòng. Chính là Bạch Vô Thường.

"Cung chủ! vẫn không tìm được tung tích ác nhân từng ẩn nấp ở cống ngầm gần Thanh Vân Cốc!"

Không ngoài dự liệu, kẻ này hành tung bí ẩn ra tay tàn độc. Nếu có thể tìm ra một sớm một chiều thì đâu thể lẩn trốn ở Thanh Vân Cốc một thời gian dài như vậy.

Tiêu Hạc Vân đang bận gắn thêm bộ râu giả cho mình bởi vì Cố Tịch Lam dịch dung y thành một lão nhân mắt lươn mũi tẹt.

Trông thấy bộ dạng này của y Bạch Vô Thường không nén được rúc ở góc phòng che miệng cười.

Ấy vậy mà Tiêu Hạc Vân mặc kệ tỉ mỉ gắn xong bộ râu xơ xác rồi quay sang nói với Bạch Vô Thường.

"Cười đã chưa? Xong rồi thì đi tìm cho ta một bộ y phục nông dân đừng sang trọng quá. Sạch sẽ là được!"

"Tuân lệnh!"

Bạch Vô Thường làm việc rất năng suất, rất nhanh đã mang đồ về. Còn chu đáo mua thêm một cây gậy đầu rồng. Vừa nhìn thấy Tiêu Hạc Vân đã muốn dùng nó gõ cho thông não tên này. Y cầm lên biết mà vẫn còn hỏi.

"Đây là cái gì?"

Bạch Vô Thường nịnh nọt trả lời.

"Chủ tiệm bảo bộ y phục phải phối với gậy này mới xứng. Cung chủ dùng nó chống đi, bảo đảm không ai có thể nhận ra người."

Tiêu Hạc Vân nhướng mày cầm cây gậy ngắn ngủn chọt vào ngực Bạch Vô Thường.

"Ngươi là đang muốn dùng việc công báo tư thù? Ta làm sao sử dụng thứ này?"

Bị chọt đau mấy cái Bạch Vô Thường mới phát hiện với chiều cao của cung chủ nhà mình thì phải cúi gập lưng mới chống được cây gậy có một mẩu này.

Lúc mua nó hắn quên mất cung chủ cao thế nào. May mắn còn chưa bị cung chủ cho một chưởng.

Biết mình làm sai Bạch Vô Thường cười hề hề ôm chặt cây gậy mà hắn vừa bỏ một lượng vàng mua về.

"Thuộc hạ sai rồi, cung chủ không cần chống gậy. Người thế này cũng chẳng ai nhận ra."

Tiêu Hạc Vân còn phải lên đường chẳng rảnh hơi vì một chuyện nhỏ mà dạy dỗ thuộc hạ làm gì.

"Ngươi không cần theo ta, gửi tin cho Phong Vãn Lâu bảo họ cứ tiếp tục tìm kiếm. Gã là người thế nào cũng để lại dấu vết. Nếu tìm được đừng rút dây động rừng. Xong việc thì quay về Trấn Yêu Cung đợi ta!"

Đến khi Cố Tịch Lam cùng Yến Linh Nhi xuống lầu thì Tiêu Hạc Vân đã quay lưng về phía họ đang chờ ở ngay sảnh chính của khách trọ.

Yến Linh Nhi tung tăng chạy qua Tiêu Hạc Vân hô to.

"Tiêu ca ca chờ bọn muội có lâu không?"

Ngay giây phút Tiêu Hạc Vân xoay người lại thanh niên tuấn mỹ đã trở thành một lão già thô kệch với bộ râu xơ xác làm cho Yến Linh Nhi ôm bụng cười không ngừng, Cố Tịch Lam cũng đơ mất mấy giây rồi mới định thần lại được.