Trấn Yêu Cung

Chương 31



Ngọc Thu Thủy còn khách sáo thêm vài câu sau đó mới để cho Yến Linh Nhi dẫn Cố Tịch Lam về viện.

Nơi ở của Yến Linh Nhi là một dãy nhà xung quanh toàn những cây đào lâu năm. Bây giờ vẫn chưa có hoa nhưng cành lá xanh mướt. Rất dễ để hình dung khi mùa xuân đến nơi này sẽ trở nên hữu tình thế nào.

Ngày đầu tiên ra giang hồ đã được Cố Tịch Lam giúp đỡ, nên Yến Linh Nhi luôn dùng hết chân tâm đối đãi với Cố Tịch Lam.

Lần trước chia tay gấp gáp, khi về La Phong Môn Yến Linh Nhi không còn bàng quan trước thế sự nữa.

Chuyện Đồng Ấn bỏ mình dưới vực sâu đã lan truyền với tốc độ chóng mặt. Mấy ngày nay trong giang hồ quanh đi quẩn lại đều nhắc đến cái tên này. Đại ma đầu giết người không chớp mắt tưởng rằng kẻ ác sẽ sống lâu, ai ngờ đâu thế sự khôn lường. Cuối cùng thì ma đầu cũng làm bằng xương bằng thịt. Vực sâu vạn trượng Đồng Ấn chết là không thể nghi ngờ.

Yến Linh Nhi vì tin tức khủng hoảng này mà lo lắng không yên. Sợ Cố Tịch Lam tức giận sẽ xông vào Trấn Yêu Cung đối chất với Si Cuồng. Bởi vì chỉ có nhóm bọn họ đi chung mới biết được việc Đồng Ấn bị giết chẳng hề liên can đến Cố Tịch Lam. Kẻ ném đá dấu tay được lợi nhất trong việc này hẳn là Si Cuồng. Cho dù Yến Linh Nhi không rành thế sự thì cũng đã là nhân chứng. Nhiêu đó vẫn đủ hiểu nguồn cơn sự việc.

Đang lúc Yến Linh Nhi không biết làm sao thì Cố Tịch Lam xuất hiện. Khỏi phải nói cô nàng vui thế nào, nhưng cũng biết Cố Tịch Lam sẽ buồn lòng. Yến Linh Nhi chưa từng an ủi người khác bao giờ, nên phải đắn đo mãi mới nặn ra được vài chữ.

"Muội biết chuyện cung chủ rồi, tỷ đừng buồn nữa. A Hàn cũng đã có nơi để học tập, thời gian này tỷ ở lại chỗ muội nghỉ ngơi cho khuây khỏa có được không?"

Cố Tịch Lam mỉm cười.

"Cảm ơn muội!"

Được cái gật đầu của Cố Tịch Lam, Yến Linh Nhi vui đến mức như con sáo luôn miệng khoe công.

"Phòng này thế nào? Muội tự tay chuẩn bị cho tỷ đó. Sát bên chỗ muội luôn, tỷ ở đây được không? Cạnh cửa sổ có cây đào tuy chưa ra hoa nhưng ngồi đó đọc sách rất tuyệt. Muội còn sưu tầm mấy bộ thoại bản giang hồ nữa nè. Nghe nói là bán rất chạy!"

Căn phòng rất lớn giường được phủ mấy lớp lông dày. Nhìn cũng đủ biết Yến Linh Nhi bỏ bao nhiêu tâm tư vào nơi này. Cố Tịch Lam rất cảm động vì thành ý của Yến Linh Nhi, thật sự rất áy náy vì mục đích của mình cho nên đã chuẩn bị một món quà đặt trong chiếc hộp vuông.

"Tặng cho muội, xem thử có thích không?"

Yến Linh Nhi cẩn thận mở hộp ra, bên trong là một bộ y phục bằng lụa màu xanh nhạt. Chất vải mịn màng, sờ vào có cảm giác mát lạnh. Khi cầm trên tay Yến Linh Nhi mới tinh mắt phát hiện hoa văn ẩn hiện bên trong. Đây là kỹ thuật thêu hàng đầu của Phương Thị. Giá một bộ có thể mua được một căn nhà.

"Đẹp quá! Muội thích y phục ở Phương Thị từ lâu rồi. Nhưng mà mỗi lần đến đó thì họ đều bảo đã quá số lượng người đặt nên không nhận may thêm."

Trông thấy vẻ yêu thích không che giấu của Yến Linh Nhi, Cố Tịch Lam rất hài lòng. Không uổng công cô dùng hết số tiền mình có để đặt may.

Yến Linh Nhi có dáng người nhỏ nhắn, da trắng mặt tròn. Mặc lên người bộ y phục màu xanh non trông càng trẻ trung xinh đẹp. Theo từng cử động là một hàng lụa rủ xuống đong đưa theo những bước chân.

"Rất vừa luôn! Muội thích lắm, cảm ơn tỷ tỷ!"

Không gì vui hơn món quà của mình được đón nhận, Yến Linh Nhi xoay một vòng như chim yến sau đó gãi đầu ngượng ngùng nói với Cố Tịch Lam.

"Mẫu thân mà thấy muội mặc y phục này sẽ thích lắm. Tỷ đi đường xa chắc mệt rồi, muội không phá nữa. Tỷ nghỉ ngơi đi, lát tới giờ cơm muội sẽ gọi tỷ."

Cố Tịch Lam gật đầu.

"Muội đi đi!"

Bên phía Yến Vô Cẩn lão đã cho thuộc hạ điều tra lai lịch của Cố Tịch Lam.

Vừa nghe cô là hộ pháp Bàn Cổ thì sắc mặt biến đổi quay sang gằn giọng với Yến Vô Tâm.

"Hồ đồ! Ai cho phép hai đứa kết giao với yêu nữ ma giáo? Con có biết Đồng Ấn chính là kẻ thù không đội trời chung với chúng ta không? Mau bảo thuộc hạ đuổi cô ta ra ngoài. La Phong Môn là môn phái chính đạo không thể nào chứa chấp loại người như thế."

Yến Vô Tâm đã có cảm tình với Cố Tịch Lam nên vừa nghe phụ thân dùng những lời lẽ nặng nề để nói về Cố Tịch Lam thì lập tức phản biện.

"Cố Tịch Lam đã ra khỏi Trấn Yêu Cung rồi. Phụ thân đừng dùng những lời lẽ khó nghe như vậy. Từ khi Linh Nhi bỏ nhà đi muội ấy toàn được Tịch Lam bảo bọc che chở. Con đã đi cùng với cô nương ấy một thời gian, cô ấy không phải hạng người độc ác cùng loại với Đồng Ấn đâu."

Mặc cho Yến Vô Tâm giải thích Yến Vô Cẩn vẫn cố chấp theo suy nghĩ của mình.

"Đừng cãi lời ta, người đâu! Đuổi ả ra ngoài!"

"Phụ thân!"

Hai người đang tranh chấp qua lại thì Yến Linh Nhi tung tăng chạy tới vừa hay nghe được phụ thân của mình muốn đuổi Cố Tịch Lam, cho nên lập tức xông ra nước mắt ngắn dài năn nỉ khóc lóc.

Ngọc Thu Thủy nãy giờ vẫn im lặng bên cạnh trông thấy nhi tử của mình từ trước tới giờ đều ngoan ngoãn nghe lời nay lại cố gắng bảo vệ Cố Tịch Lam thì có phần suy nghĩ. Đang chần chừ thì nữ nhi đã muốn che chở người ta như thế, Ngọc Thu Thủy không thể làm ngơ lập tức giúp đỡ.

Bà đi tới nhỏ nhẹ nói với Yến Vô Cẩn.

"Phu quân cứ bình tĩnh đã, chẳng phải Vô Tâm nói Tịch Lam đã rời khỏi Trấn Yêu Cung rồi còn gì. Con bé xinh đẹp thùy mị như vậy thiếp tin chẳng phải là loại yêu nữ làm loạn giang hồ như chàng vẫn nghĩ đâu. Tạm thời đừng quyết định vội, chúng ta từ từ quan sát có được không?"

Yến Vô Cẩn rất yêu thương tôn trọng ý kiến của Ngọc Thu Thủy, vì thế dù đang bực mình vì nhi tử không nghe lời cũng dịu đi vài phần.

"Nàng đừng bênh bọn chúng, Đồng Ấn là kẻ thế nào ta biết rõ hơn ai hết. Người do hắn đào tạo làm sao có thể hiền lành vô hại được chứ? Chúng ta là đang dẫn hổ vào nhà. Nàng có hiểu không?"

Yến Linh Nhi biết chỉ có mẫu thân của mình mới giải quyết được chuyện này, vì thế kéo ống tay áo của Ngọc Thu Thủy phân trần.

"Lam tỷ không còn là hộ pháp của Trấn Yêu Cung vả lại Đồng Ấn đã chết rồi. Mẫu thân con xin người, Lam tỷ rất đáng thương. Đừng đuổi tỷ ấy!"

Yến Vô Tâm cũng nói thêm vào, một gia đình bốn nhân khẩu thì có tới ba người ủng hộ Cố Tịch Lam. Yến Vô Cẩn nghe một hồi cuối cùng phải hạ giọng.

"Thôi được! Để cô ta ở lại!"

Nhưng mà dù gì cũng là yêu nữ ma giáo, nên Yến Vô Cẩn vẫn cử một ám vệ âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Cố Tịch Lam.

Tuy không hài lòng với quyết định của phụ thân mình nhưng cả hai huynh muội đều không thể can ngăn.

Tối hôm đó Ngọc Thu Thủy tổ chức một buổi tiệc nhỏ chào đón Cố Tịch Lam. Nói là tiệc thật ra chỉ toàn người trong gia đình của Yến Linh Nhi. Cố Tịch Lam được xếp giữa hai huynh muội nhà họ Yến đối diện là phu phụ Yến Vô Cẩn cùng Ngọc Thu Thủy.

Yến Vô Cẩn không muốn ngồi ở đây, nhưng bởi vì Ngọc Thu Thủy theo năn nỉ mãi cuối cùng hắn phải miễn cưởng tham gia.

Suốt bữa ăn Ngọc Thu Thủy âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Cố Tịch Lam. Càng để ý bà càng hài lòng. Mỗi cử chỉ nhấc tay của Cố Tịch Lam đều là phong thái cô nương được giáo dưỡng đàng hoàng. Vả lại thân thế gia cảnh trước khi gia nhập Trấn Yêu Cung của Cố Tịch Lam rất dễ để điều tra.

Cố gia trang gia sản trải dài khắp nơi, tiền nhiều vô kể. Đã vậy phu phụ Cố Nhiễm còn hết lòng hành thiện tích đức. Ngọc Thu Thủy rất hài lòng với xuất thân của Cố Tịch Lam vì thế vui lòng tác thành cho Yến Vô Tâm.

"Tiểu Lam có ý trung nhân chưa?"

Nghe mẫu thân hỏi rõ ràng như vậy Yến Linh Nhi vội nói đỡ cho Cố Tịch Lam.

"Mẫu thân người sao lại hỏi như vậy chứ? Tỷ tỷ là cô nương gia sẽ mắc cỡ đó."

Cố Tịch Lam không hề né tránh mỉm cười trả lời.

"Tịch Lam gia cảnh đơn chiếc phụ mẫu mất sớm nên vẫn chưa có hôn phối!"

Câu trả lời làm cho Yến Vô Tâm mở cờ trong bụng. Trông thấy nụ cười thấp thoáng trên khóe môi của nhi tử, Ngọc Thu Thủy cũng vui lây hỏi thêm rất nhiều điều.

"Để gia nhập Trấn Yêu Cung chắc Tiểu Lam phải cực khổ lắm nhỉ?"

Từ tốn ăn một miếng đậu phụ chiên mà Yến Linh Nhi vừa gắp cho mình xong, Cố Tịch Lam mạch lạc trả lời.

"Trấn Yêu Cung giống với những môn phái khác trong giang hồ. Khó khăn duy nhất chính là Tịch Lam chưa từng luyện võ công. Nhập môn muộn nên phải bỏ chút thời gian."

Yến Linh Nhi rất quan tâm đến Cố Tịch Lam. Khoảng thời gian đi chung vẫn chưa hỏi được, bây giờ nghe nói thì lập tức dừng đũa mắt không chớp về phía Cố Tịch Lam.

"Cung chủ Đồng Ấn có hung dữ với tỷ không?"

Yến Linh Nhi là cô nương có suy nghĩ đơn giản, khóc đó liền cười. Mới sáng còn năn nỉ cho Cố Tịch Lam ở lại, bây giờ liền quên cái tên Đồng Ấn chính là đại kỵ của phụ thân mình.

Cố Tịch Lam không biết mình suýt thì bị đuổi nhưng ánh mắt chẳng hề có chút thiện ý nào của Yến Vô Cẩn cô lập tức nhận ra ngay. Nhưng bởi vì mục đích chờ đợi Tô Hoàng Hạc sư phụ của Yến Linh Nhi nên Cố Tịch Lam vẫn phải mặt dày tươi cười trả lời.

"Ta chỉ là hộ pháp thứ tư, không có địa vị bằng ba người trước nên không hay tiếp xúc với cung chủ."

Nghe ra giọng nói không hàm chứa bất kỳ tình cảm gì của Cố Tịch Lam đối với Đồng Ấn hay là Trấn Yêu Cung làm cho không chỉ Yến Vô Tâm mà Ngọc Thu Thủy cũng thả lỏng tâm tình. Bà ngầm chuyển một ánh mắt cho Yến Vô Cẩn.

Yến Vô Tâm rót cho Cố Tịch Lam thêm ít rượu rồi góp lời.

"Võ công của cô là do Đồng Ấn đích thân dạy?"

Nghe đến cái tên này là trái tim Cố Tịch Lam nhói lên từng cơn. Nó như nhắc nhở với cô rằng Đồng Ấn đã chết rồi. Mặc dù như thế nhưng bề ngoài Cố Tịch Lam vẫn giữ gương mặt không hề gợn sóng giống như đang nói về người xa lạ. Chỉ là cô không dám nhắc đến tên y bởi vì sợ rằng mình sẽ không khống chế được cảm xúc bị bọn họ phát hiện. Cố Tịch Lam chẳng tin ai cả, bởi vì cô còn muốn sống để bảo vệ đệ đệ nhỏ dại và trả thù cho phụ mẫu của mình.

"Vào Trấn Yêu Cung chúng ta mỗi người được phát một quyển công pháp rồi tự học. Thỉnh thoảng các trưởng lão sẽ đến chỉ dạy thêm."

Yến Linh Nhi là tiểu cô nương nghĩ sao nói vậy luôn miệng ca ngợi Cố Tịch Lam.

"Tỷ giỏi thật đấy! Chẳng bù với muội có sư phụ hẳn hoi mà mỗi chiêu cơ bản học mãi vẫn chẳng thành."

Giang hồ đều tin tưởng gắn cho Trấn Yêu Cung danh hiệu tà giáo. Nhưng ai ai cũng thắc mắc bên trong có gì, người ở đó có phải là một lũ yêu ma quỷ quái hay không. Càng vỗ ngực tự xưng mình là chính đạo thì càng tò mò. Đơn cử như Yến Vô Cẩn vẫn đang giả vờ đạo mạo, lão vẫn còn mang thù Đồng Ấn.

Nhưng trời cao có mắt tên ma quỷ đó đã bị giết rồi!

Nghĩ như thế liền mềm lòng với Cố Tịch Lam vì cô nương này cũng góp phần tiêu diệt tên ác ma làm hại giang hồ.

Si Cuồng sau khi xác minh Đồng Ấn đã chết thì lập tức tung tin ra ngoài Cố Tịch Lam và Phục Hy bắt tay âm mưu hãm hại Đồng Ấn. Vì thế cả giang hồ đều tin vào điều này.

Trấn Yêu Cung không thể thiếu người trông coi, hiển nhiên lão quang minh chính đại lên thay. Sau đó phát thiệp mời cho toàn bộ các môn phái trong võ lâm. Với mục đích tuyên bố mình sẽ lãnh đạo Trấn Yêu Cung cải tà quy chánh.

Nhờ tin giả dối của Si Cuồng mà người trong giang hồ không còn thành kiến với Cố Tịch Lam nữa, vì cô đã thay trời hành đạo. Tất nhiên được tẩy trắng không còn là yêu nữ ma giáo mà chỉ là tiểu thư của Cố Gia Trang.

Đợi Yến Linh Nhi huyên thuyên xong Yến Vô Cẩn mới bắt đầu lên tiếng.

"Cô nương liên thủ với Phục Hy giết Đồng Ấn cả giang hồ đều cực kỳ cảm kích. Si Cuồng đã gửi thiếp mời đến bản môn, vài ngày nữa hắn sẽ cử hành tiệc nhậm chức. Cố cô nương có muốn cùng ta đến đó không?"

Nói xong thấy vẻ e ngại của Cố Tịch Lam liền cười hiền hòa.

"Ta bảo đảm không ai dám làm hại ngươi."

Cố Tịch Lam còn muốn chờ sư phụ của Yến Linh Nhi nên uyển chuyển từ chối.

"Cảm ơn môn chủ! Tịch Lam đã rời khỏi nơi đó quyết sẽ không trở về."

Yến Vô Cẩn vẫn tiếp tục khuyên nhủ.

"Si Cuồng đảm bảo rằng sẽ thay đổi để Trấn Yêu Cung trở thành môn phái chính đạo. Cố cô nương đến đó cũng xem như chứng kiến thời khắc sang trang của Trấn Yêu Cung. Xem như cố nhân quay về thôi mà."

Cố nhân quay về!

Cố Tịch Lam nhẩm lại lời đó trong lòng kèm theo bóng dáng cao lớn ngược sáng xuất hiện trong đầu.

Mặc cho nỗi hận dâng trào như sóng lớn Cố Tịch Lam ẩn nhẫn nặn ra nụ cười.

"Tịch Lam lần này đến đây mục đích thăm Linh Nhi muội muội. Vốn không có nhiều thời gian, lời mời của môn chủ Tịch Lam đa tạ nhưng xin phép được từ chối."

Thấy Cố Tịch Lam đã quyết Yến Vô Cẩn không tiện nói thêm. Thử bao nhiêu đó cũng tạm hài lòng vì Cố Tịch Lam đã coi Trấn Yêu Cung không đội trời chung rồi. Nếu nhi tử mình thích vậy thì tác hợp thôi.

Nghĩ thế nên Yến Vô Cẩn dùng ánh mắt ra hiệu, thế là Ngọc Thu Thủy liền đổi đề tài.

"Linh Nhi! Sư phụ của con mới gửi thư đến báo rằng mấy ngày nữa sẽ đến thăm con."

Không chỉ Yến Linh Nhi vui mừng mà Cố Tịch Lam cũng mở cờ trong bụng. Còn tưởng phải chờ một thời gian không ngờ lại đến sớm như vậy. Cố Tịch Lam làm như lơ đãng hỏi Ngọc Thu Thủy.

"Con nghe Linh Nhi hay nhắc đến sư phụ của muội ấy. Không biết vị sư phụ này xuất thân ở môn phái nào?"

Ngọc Thu Thủy vui vẻ trả lời.

"Sư phụ của Linh Nhi chung sư môn là tỷ tỷ của ta. Sau này ta và bá phụ của con thành thân liền nhận Linh Nhi làm đệ tử. Thỉnh thoảng ghé nhà chúng ta thăm viếng."

Cố Tịch Lam không hỏi thêm nữa tránh cho hiềm nghi không đáng có phá vỡ kế hoạch mà cô đang ấp ủ. Bữa cơm trôi qua trong không khí an bình hòa nhã. Ăn xong Yến Linh Nhi muốn đưa Cố Tịch Lam ra ngoài đi dạo. Ngọc Thu Thủy lập tức đồng ý.

"Vô Tâm con đi theo bảo đảm an toàn cho Tiểu Lam và Linh Nhi nhé!"

Nói xong còn nháy mắt ra hiệu với con trai của mình. Thật ra đây là cái cớ, bà thừa biết hộ pháp của Trấn Yêu Cung cần gì phải có người bảo vệ. Mục đích muốn cho Yến Vô Tâm danh chính ngôn thuận có thời gian nói chuyện với Cố Tịch Lam mà thôi.

Trời đã vào đêm không khí đang chuyển từ mùa thu mát mẻ sang đông. Tối đến là tiết trời bắt đầu se lạnh. Nhưng đối với người luyện võ như Cố Tịch Lam lạnh thế này chẳng đáng là gì.

Bởi vì Trấn Yêu Cung tọa lạc trên cao nên dù mùa hè thì khí trời vẫn lạnh. Mới đầu Cố Tịch Lam chưa quen nên cứ trong ngoài vài ba lớp áo, nhưng sống ở đó bảy năm cô đã bắt đầu thích thời tiết nơi này. Chỉ khi nào tuyết rơi cô mới cần thêm áo bông. Vì thế hiện tại Cố Tịch Lam chỉ mặc bộ bạch y còn Yến Linh Nhi thì khác, cô nàng không có võ công nên bọc mình trong cái áo khoác viền lông cáo trắng muốt. Để lộ ra gương mặt xinh xắn cùng đôi mắt thông minh lanh lợi.

"Tỷ không thấy lạnh hả?"

Cố Tịch Lam lắc đầu.

"Không có! Thời tiết thật sự rất mát!"

Yến Linh Nhi hậm hực nắm chặt tay mình.

"Lần này sư phụ đến nhất định phải bắt sư phụ dạy võ công cho mình."

Ba người đi bộ đến một quầy hàng bán trâm lược Cố Tịch Lam lập tức dừng lại.

"Ta muốn mua cho sư phụ của muội một món quà! Không biết sở thích của sư phụ là gì?"

Yến Linh Nhi nhìn hàng trên sạp bĩu môi.

"Sư phụ muội không thích loại rẻ tiền đâu. Muội dẫn tỷ đến nơi này có rất nhiều thứ để chọn."

Theo chân Yến Linh Nhi Cố Tịch Lam đi vào tiệm trang sức lớn nhất trong thành. Tiệm được trưng bày khá đẹp mắt trên từng mặt bàn lớn đều được phủ một lớp vải nhung dày màu đỏ. Mỗi loại trang sức được bày riêng mỗi khu khác nhau.

Yến Linh Nhi chọn một cây trâm hình bông mai trên đó có điểm xuyến vài hạt ngọc màu xanh biếc.

"Cái này đẹp nè! Sư phụ của muội sẽ thích!"

Cố Tịch Lam gật đầu lấy ra một đĩnh bạc nhưng Yến Vô Tâm nhanh hơn thanh toán cho cô.

"Để ta!"

Cố Tịch Lam vẫn đặt đỉnh bạc của mình lên quầy.

"Là quà ta mua tặng cho sư phụ để ta trả!"

Thấy hai đĩnh bạc nằm ngay ngắn trước mặt. Chưởng quầy cười to với tay lấy bạc của Yến Vô Tâm.

"Vị cô nương xinh đẹp này, có người muốn trả tiền cho mình thì đừng khách sáo."

Cố Tịch Lam thu bạc của mình lại quay sang nói với Yến Vô Tâm.

"Vậy đa tạ!"

Vốn lần này ra ngoài là để tranh thủ thời gian cho Yến Vô Tâm. Vì thế Yến Linh Nhi rất tự nhiên giả vờ ngó nghiêng khắp nơi, cố tình bước chậm để cả đi song song với nhau.

Ngang qua một quầy bán binh khí. Cố Tịch Lam nói hai người đợi mình bên ngoài. Lát sau cô đưa cho Yến Vô Tâm một con dao găm bằng bạc được chế tác rất tinh xảo.

"Tặng ngươi!"

Cố Tịch Lam không thích nợ ai nhất là bây giờ đã phát hiện ra Yến Vô Tâm có tình ý với mình. Vì vậy lập tức mua một món quà đáp lễ Yến Vô Tâm. Nhìn con dao găm trên tay mình Yến Vô Tâm chỉ biết cười nhẹ. Rõ ràng phân minh như vậy Yến Vô Tâm muốn suy nghĩ lệch lạc cũng khó.

Đi ngang Thiên Hương Lầu nghe tiếng đàn từ nơi đó vọng ra Yến Linh Nhi kéo tay Cố Tịch Lam vào trong.

Sảnh chính chật ních người ai cũng tập trung nghe cầm nương ngồi trên một tấm bục lớn ngay trung tâm ôm cổ cầm đàn khúc Cao Sơn Lưu Thủy. Yến Linh Nhi đang loay hoay tìm bàn thì Yến Vô Tâm đã nhanh chóng thảy cho tiểu nhị gần đó một ít bạc vụn. Vậy là y lập tức dọn một nơi gần sân khấu. Ba người vừa ngồi xuống tiểu nhị lập tức mang bánh và trà nước đến, Yến Vô Tâm hào phóng thưởng thêm bạc, liền nhận lại được một nụ cười toét đến tận mang tai.

Cầm nương mặc bộ y phục thêu hoa văn chim yến ôm gọn vòng eo mảnh mai. Một dải lụa dài thả lỏng xuống vai phủ trên nền thảm. Theo lời giới thiệu của tiểu nhị cầm nương tên là Thủy Linh. Mỗi ngày đều đến đây đánh đàn, chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Khách nhân ở nơi này rất thích tiếng đàn của Thủy Linh, nên từ lúc cô ta xuất hiện Thiên Hương Lầu thu được số lượng lớn khách nhân đến nghe đàn.

Tiếng nhạc du dương động lòng người. Bàn tay đánh đàn trắng trẻo thon dài điêu luyện âm thanh trầm bổng vang xa. Rất nhiều người ngồi trong sảnh, nhưng ai cũng im lặng tập trung hưởng thụ tiếng đàn mà Thủy Linh mang đến. Nhưng Yến Vô Tâm ngồi bên cạnh Cố Tịch Lam thì bị thu hút bởi sườn mặt trắng ngần của cô.

Thật là xinh đẹp!

Giống như một đóa sen trắng tinh khiết đang bung xòe cánh nở rộ. Quả thật bao nhiêu ánh đèn nơi đây đều không lóa mắt bằng Cố Tịch Lam. Người con gái như thế này làm sao mà Yến Vô Tâm có thể buông bỏ chứ. Cho dù hiện tại Cố Tịch Lam chẳng hề có ý gì với mình nhưng y vẫn muốn cố gắng để Cố Tịch Lam nhìn thẳng mình một lần.

Trong giang hồ ngoài bảng vàng đề tên thập đại cao thủ còn có một bảng chọn ra mười vị mỹ nam. Trong đó đứng đầu là cốc chủ Thanh Vân Cốc Tiêu Hạc Vân sau đó là đến võ lâm minh chủ Lệnh Ngọc Tùy, cái này giống như là định mệnh. Bởi vì thứ tự xếp ở bảng thập đại cao thủ cũng là như thế.

Đồng Ấn hay Tiêu Hạc Vân cũng chỉ đại biểu cho một người. Tiếc rằng người này hiện tại đã chết rồi.

Người thứ ba trong bảng xếp hạng soái ca chính là Yến Vô Tâm. Nếu nói Tiêu Hạc Vân là tuấn mỹ phi phàm thì Yến Vô Tâm xem như công tử mặt ngọc đoan chính. Y tự tin rằng nếu so về nhan sắc Cố Tịch Lam chẳng thể tìm thấy ai hơn mình.

Nhưng từ khi gặp nhau đến bây giờ Cố Tịch Lam chưa từng dừng lại trên gương mặt của Yến Vô Tâm một lần nào, ánh mắt cô nhìn y cũng giống như mọi người trên đường. Hờ hững, lạnh nhạt. Nếu Yến Vô Tâm biết được người trong lòng Cố Tịch Lam là vị cung chủ mang mặt nạ của Trấn Yêu Cung, ắt hẳn sẽ cảm thấy mình thật thất bại khi chẳng hề so được với một kẻ chẳng rõ mặt mũi thế nào.

Bởi vì làm gì có ai trên đời nguyện ý trao trái tim mình cho người mà mình chưa biết mặt. Nhưng cố tình Cố Tịch Lam lại là người như thế.

Ngay khi Cố Tịch Lam bước chân vào đây thu hút toàn bộ nam tử trong sảnh đều dõi theo cô. Hiện tại cô ngồi im lặng như vậy, những ánh mắt đó không hẹn mà cùng nhìn thêm vài lần. Nhưng lúc này Cố Tịch Lam không hề để ý đến điều đó tâm của cô đang trôi về một nơi rất xa gọi là quá khứ.

Cố Tịch Lam đàn rất giỏi, bởi vì từ lúc lên năm tuổi cô được mẫu thân mời lão sư về nhà dạy cầm kỳ thi họa. Do đó việc đánh đàn lâu dần liền trở thành sở thích, nhưng từ khi biến cố gia đình ập đến cô không còn tâm tư để duy trì thói quen đó nữa. Chỉ có một lần ở trong viện của Đồng Ấn.

Ngày các vũ cơ thích sát Đồng Ấn Cố Tịch Lam vì y mà bị thương ở lưng. Khi Đồng Ấn nắm tay dẫn Cố Tịch Lam ra khỏi điện tràn ngập xác chết, đi vài bước đã bế cô về phòng ngủ của mình. Y không gọi lang trung mà đích thân kê đơn thuốc cho Cố Tịch Lam.

Đồng Ấn cầm chén thuốc vừa giã rồi quan sát hộ pháp Bàn Cổ của mình vì mất máu mà sắc mặt xanh xao, ánh mắt bất an đang ngồi trên giường lớn của y.

"Ta đắp thuốc cho ngươi có được không?"

Lúc này Đồng Ấn chính là muốn hỏi ý kiến của Cố Tịch Lam.

Đắn đo một chốc Cố Tịch Lam mới xoay lưng về phía Đồng Ấn sau đó từ từ cởi từng lớp áo của mình. Cho đến khi tấm lưng trắng bóng như ngọc hiện ra dưới ánh đèn. Ở đó có một vết chém vắt ngang, giống như một mảnh tuyết trắng phau xuất hiện dòng suối màu đỏ. Hai loại trắng đỏ đan xen đẹp đến kinh động lòng người.

Đồng Ấn hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống nhúng khăn lau sạch vết máu loang lổ trên lưng của Cố Tịch Lam.

"Sẽ hơi đau một tí ngươi cố chịu đựng!"

Đồng Ấn nhẹ nhàng đắp thuốc trong chén lên vết thương của Cố Tịch Lam. Nhận thấy bả vai của Cố Tịch Lam hơi run y vừa thổi vừa nói.

"Biết đau như vậy sao còn dám đưa lưng đỡ?"

Lần đầu tiên thoát y trước mặt người lạ. Mặt Cố Tịch Lam đã đỏ bừng vì ngại ngùng cô lí nhí trả lời.

"Lúc đó nguy cấp quá thuộc hạ không kịp suy nghĩ."

Cầm lên mảnh băng màu trắng chần chừ một lúc Đồng Ấn mới từ sau lưng vòng tay ra phía trước thuần thục băng bó vết thương. Cả quá trình tay y không về chạm vào một tấc da thịt của Cố Tịch Lam, ấy vậy mà má cô lại nóng đến nỗi cảm tưởng mình có thể bốc cháy ngay lập tức.

Làm xong mọi chuyện Đồng Ấn quay lưng lại để Cố Tịch Lam mặc y phục. Đợi cô hoàn tất hết thảy y bèn đưa cho Cố Tịch Lam chén thuốc nha hoàn vừa sắc. Cố Tịch Lam nhắm mắt uống một hơi cạn sạch. Chất thuốc vừa đắng vừa chát khiến cô ho khan không ngừng, còn liên tục buồn nôn. Trước mặt bỗng xuất hiện một miếng mứt hoa hồng.

"Nào! Ăn cái này sẽ giúp ngươi không khó chịu."

Cố Tịch Lam xòe tay muốn lấy nhưng Đồng Ấn đã dí khối mứt vào bắt buộc cô phải mở miệng ngậm nó từ tay y. Chẳng biết có phải do đường hay không mà sự ngọt ngào lan tỏa tận sâu trong trái tim của Cố Tịch Lam.

"Mấy ngày nay ngươi cứ ngủ ở đây, ta sẽ thay thuốc cho ngươi. Không được nằm ngửa, tránh để vết thương chạm nước. Khi nào cần tắm cứ gọi Tiểu Lỵ!"

Cố Tịch Lam nào dám ngủ trên giường của y cô vội vàng muốn leo xuống.

"Thuộc hạ không dám. Thuộc hạ xin phép về viện của mình. Việc thay thuốc sẽ gọi lang trung."

Nghe Cố Tịch Lam nói thế, Đồng Ấn nhíu mi đỡ lấy người đang không chịu yên ổn trên giường.

"Nằm xuống!"

Bàn tay mát lạnh của Đồng Ấn cách thắt lưng, thế mà vẫn truyền đến da thịt khiến cho Cố Tịch Lam lại đỏ mặt. Ngoan ngoãn nằm nghiêng kéo chăn che tới cằm mình.

Không chỉ Cố Tịch Lam mà khoảnh khắc đó cả Đồng Ấn cũng thấy ngại ngùng. Chẳng phải hai người chưa từng ở riêng với nhau, Cố Tịch Lam là hộ pháp từng thời khắc đều bên cạnh y. Chỉ là lúc này tại sao y bỗng thấy người trước mặt xinh đẹp như thế. Môi đỏ đang mím lại, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước thẹn thùng không dám nhìn thẳng mình. Đồng Ấn còn phát hiện eo của Cố Tịch Lam rất nhỏ. Chỉ cần một vòng tay là có thể ôm gọn vào lòng.

Suy nghĩ miên man nên Đồng Ấn không biết nãy giờ mình vẫn đang nhìn Cố Tịch Lam chằm chằm. Đến khi nghe tiếng động bên ngoài hồi thần bèn trông thấy Cố Tịch Lam giống như con rùa dùng chăn làm mai chui hẳn vào trong.

Đồng Ấn bật cười kéo chăn ra thì Cố Tịch Lam đã cắn cho môi mình rỉ máu.

"Đừng cắn!"

Hung giữ mắng Cố Tịch Lam xong, liền lẳng lặng lấy ra chiếc khăn tay màu hồng nhẹ nhàng lau vết máu trên môi người đang nằm trên giường.

Ngay từ khi còn nhỏ Cố Tịch Lam hay có thói quen mỗi khi ngượng ngùng hoặc có chuyện nghĩ không thông liền cắn môi mình.

Giờ đây dấu vết trên má còn chưa tan đi thì trông thấy chiếc khăn trên tay Đồng Ấn. Cố Tịch Lam lập tức kéo chăn che đầu từ trong chăn nói vọng ra ngoài.

"Thuộc hạ không sao, không phiền cung chủ!"

Bỗng dưng Cố Tịch Lam thay đổi thái độ xa cách rõ ràng. Đồng Ấn chẳng hiểu gì cả chỉ nghĩ là do tác dụng của thuốc nên Cố Tịch Lam buồn ngủ. Do đó không nói gì nữa lập tức ra ngoài đóng cửa.

Nằm trong chiếc chăn thơm mùi thảo dược cho dù đang bực mình Cố Tịch Lam vẫn ngủ rất say. Buổi trưa vừa mở mắt đã trông thấy mặt nạ màu đen đang dí sát vào mặt. Cố Tịch Lam cứng người không dám động đậy, mắt mở to cảm nhận bàn tay thon dài của Đồng Ấn áp trên trán.

"Hết sốt rồi! Ta có chút việc cần xử lý, một chốc sẽ vào kiểm tra vết thương cho ngươi."

Cố Tịch Lam không trả lời đợi y đi khỏi liền ngồi dậy. Nha hoàn Tiểu Lỵ bưng đến một bát cháo nghi ngút khói nhưng mà Cố Tịch Lam cố gắng lắm chỉ ăn được non nửa bát, Tiểu Lỵ khuyên vài câu không được đành bó tay đưa đến chiếc khăn cho Cố Tịch Lam lau miệng.

Vừa trông thấy nó là Cố Tịch Lam cảm giác cả người khó ở.

"Không cần đâu! Ngươi đem trả cho cung chủ giúp ta."

Tiểu Lỵ là nha hoàn duy nhất ở Tiêu Dao Cư còn Cố Tịch Lam chính là nữ hộ pháp thời khắc đều bên cạnh Đồng Ấn. Cố Tịch Lam ra vào Tiêu Dao Cư còn nhiều hơn ở nơi của mình. Vì thế hai nữ nhân gặp nhau khó tránh nói nhiều. Thời gian dài cũng trở nên thân thiết.

Tiểu Lỵ nghe thế thì liền vui vẻ. Cố Tịch Lam bị cười cho đỏ mặt ghé qua nhéo vào eo của Tiểu Lỵ làu bàu.

"Có gì hay mà cười, đừng cười nữa!"

Nghe thế Tiểu Lỵ càng cười to.

Lúc Đồng Ấn vừa đưa khăn Cố Tịch Lam liền giận dỗi, khi đó Tiểu Lỵ đang ở ngoài cửa trông vào. Bởi vì cô thân với Cố Tịch Lam nên vừa nghe bằng hữu của mình bị thương liền chạy đến ngó nghiêng. Vì thế mới cố tình cầm theo cái khăn này đến đây.

Phải mất một lúc Tiểu Lỵ mới ngừng được, cười nhiều quá nên phải lấy khăn hồng lau nước nơi khóe mắt. Rồi trông thấy vẻ mặt ngơ ngác của Cố Tịch Lam bèn nhân từ giải thích.

"Trưởng lão Trang Bạch Tế đặt khăn ở phường thêu. Mỗi lần y làm rất nhiều, sau đó chia cho chúng ta mỗi người vài cái. Khi nào sử dụng hết cứ báo với hắn. Mới đầu cung chủ không chịu lấy đâu, nhưng ngươi cũng biết trưởng lão Trang Bạch Tế giỏi nhất là mè nheo. Y cứ đu đeo theo nói dài nói mãi cuối cùng cung chủ phải đầu hàng."

Nghe được xuất thân của chiếc khăn này nội tâm Cố Tịch Lam như được thả lỏng, nhưng ngoài mặt vẫn một vẻ bình thản.

"Thì ra là vậy!"

Tiểu Lỵ rất ư là tinh quái, nghiêng sang trả đũa chọc eo của Cố Tịch Lam ánh mắt hấp háy.

"Chứ cô nghĩ sao mà nói thứ phấn hường này của cung chủ hả? Cô mất máu nhiều quá nên ngốc luôn rồi đúng không?"

Bị chọc ghẹo Cố Tịch Lam xông tới, hai bên đang giỡn đến quên trời quên đất thì Đồng Ấn trở lại. Tiểu Lỵ ba chân bốn cẳng trốn mất để lại Cố Tịch Lam lúng túng vì mình vô cớ gây sự. Nhưng giờ biết nói gì đây, chẳng lẽ bảo rằng vì cô tưởng Đồng Ấn được người trong lòng tặng tín vật định tình nên mới hờn giận.

Đồng Ấn nào biết Tiểu Lỵ vừa gỡ rối giùm mình. Trông thấy thái độ Cố Tịch Lam đã trở lại bình thường thì ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ân cần hỏi han.

"Còn đau không?"

Cố Tịch Lam cung kính trả lời.

"Đỡ nhiều rồi! Thuộc hạ có thể về nơi của mình không?"

Cố Tịch Lam không thể mặt dày đến nỗi ngang nhiên chiếm giường của người khác vả lại đây còn là phòng riêng của nam nhân.

Nhưng Đồng Ấn chẳng để ý lời nói của Cố Tịch Lam. Y nhìn sang trông thấy bát cháo còn non nửa thì lập tức hỏi.

"Sao không ăn?"

Cố Tịch Lam biết Đồng Ấn đã quan tâm đến mình rất nhiều vậy mà mình còn kén cá chọn canh. Chỉ là vết thương vẫn hành đau nhức khiến cho miệng cô rất nhạt, không thể ăn nổi thứ gì.

Ngay khi Cố Tịch Lam chẳng biết phải trả lời ra sao thì Đồng Ấn đã đứng dậy đi nhanh ra ngoài.

"Cung chủ!"

Cố Tịch Lam hoảng hồn gọi với theo nhưng y vẫn không để ý.

Phải làm sao đây? Hay là về nơi ở của mình?

Chưa đợi Cố Tịch Lam băn khoăn nên làm thế nào thì Đồng Ấn đã quay lại. Trên tay y là cái chén nghi ngút khói.

"Ăn thử món này xem!"

Trong chén là gạo rang nhuyễn thành bột trộn đều với hạt sen. Phía trên có bào ngư thái hạt lựu cùng nấm linh chi. Thấy là biết người nấu bỏ ra rất nhiều tâm tư.

Như đọc được suy nghĩ trong lòng Cố Tịch Lam Đồng Ấn nhếch môi cười.

"Là Tiểu Lỵ hầm, bởi vì mất khá nhiều thời gian nên Tiểu Lỵ mới mang ít cháo tới cho ngươi lót dạ."

Lúc nãy cô quả thật cảm động vô cùng vì tưởng Đồng Ấn dụng tâm nấu cho mình, đến khi nghe được lời giải thích của Đồng Ấn nói không thất vọng là giả. Nhưng những thứ trong chén này rất quý giá mà Tiểu Lỵ là nha hoàn, nếu y không ra lệnh thì ắt hẳn cô nàng chẳng dám tự ý làm như vậy.

Thế cũng coi như Đồng Ấn có quan tâm đến mình đúng không?

Trong phòng lặng ngắt, có thể nghe rõ tiếng chim đang hót líu lo bên ngoài. Cố Tịch Lam vẫn chìm trong mối tơ lòng ngổn ngang thì giọng nói Đồng Ấn đột ngột vang lên.

"Có cần ta thổi không?"

Lời nói pha chút ý cười.

"Không.. thuộc hạ tự ăn được."

Cố Tịch Lam vừa thổi vừa dùng, nhưng bởi vì thức ăn mới nấu nên rất nóng. Đến khi ăn xong mồ hôi đã rịn ra cánh mũi. Đồng Ấn vẫn ngồi đó thư thả chờ Cố Tịch Lam, lấy khăn muốn đưa cho cô nhưng lập tức dừng lại vì sực nhớ ra hình như Cố Tịch Lam rất bài xích với chiếc khăn này. Cụ thể là nguyên do gì Đồng Ấn không tiện hỏi.

Cố Tịch Lam ở đó vài ngày thì vết thương bắt đầu khép lại. Có một đêm đang ngủ bỗng lọt vào tai tiếng sáo du dương là bài Dương Xuân Bạch Tuyết mà Cố Tịch Lam rất thích. Lần theo âm thanh cô đến đình hóng mát.

Đồng Ấn đang đứng giữa đình thổi sáo. Trong đình còn có một chiếc thất huyền cầm đang để trên bàn. Nhận ra tiếng bước chân của Cố Tịch Lam nhưng Đồng Ấn không hề dừng lại.

Tức cảnh sinh tình, Cố Tịch Lam ngồi xuống bắt đầu đánh đàn hòa âm. Không ngờ rằng Cố Tịch Lam còn biết thứ này vì thế sau vài nhịp thì Đồng Ấn xoay lại, ánh mắt hai người giao nhau quấn quyện theo từng tiếng nhạc du dương.

Đêm đó Cố Tịch Lam chính thức phát hiện mình thích Đồng Ấn đến nỗi không thể quay đầu lại được. Cho dù dưới lớp mặt nạ kia là gương mặt xấu xí như thế nào, thì Cố Tịch Lam vẫn một lòng hướng về y.