Trăng Dưới Biển, Người Trong Tim

Chương 1



Tiết tử

Khi trận động đất Kaikoura xảy ra, Vưu Hạ đang ngủ trên xe, cô giật mình tỉnh giấc trong sự rung chuyển dữ dội, sợ hãi đến mức ôm chặt lấy vô lăng mấy phút liền không dám động đậy.

Sau đó Kaikoura trở thành một hòn đảo bị cô lập, mọi liên lạc đều bị cắt đứt, xe của Vưu Hạ đỗ trên con đường cạnh bãi biển, bên trái là biển rộng, bên phải là đồi núi, con đường trở về bị sụt lún nghiêm trọng. Đèn đường lúc trước luôn cảm thấy ảnh hưởng đến giấc ngủ cũng đã tắt ngóm, hiện tại ngoài bóng tối ra thì chỉ còn tiếng sóng vỗ bên tai.

Vưu Hạ ngồi trong xe cả đêm, lúc mặt trời mọc trên biển chiếc điện thoại cũng hết pin sập nguồn nốt. Lại chịu đựng thêm nửa ngày nữa, uống hết ngụm nước cuối cùng, cô bắt đầu hối hận, lập dị khác người có ích gì chứ, cứ nhất định phải tìm một nơi không có ai để lượn, giờ thì tốt rồi, mười mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua đến cái bóng ma cũng chẳng thấy.

1.

Sau trận động đất ở Đảo Nam của New Zealand, tổng lãnh sự quán Trung Quốc tại Christchurch đã điều động toàn bộ nhân viên đi đón từng du khách Trung bị mắc kẹt tại thị trấn Kaikoura. Trong đó có một đoàn làm phim điện ảnh ở lại đến cuối cùng mới lên máy bay, nguyên nhân là vì tối qua người trong đoàn bọn họ đã lái xe rời đi tới giờ vẫn chưa trở lại.

Người đàn ông trẻ tuổi đầu nhễ nhại mồ hôi không ngừng thử gọi vào dãy số điện thoại căn bản chẳng có tín hiệu, bởi vì Kaikoura hỗn loạn, cắt điện cắt nước còn kéo theo dư chấn nên dưới sự thuyết phục của mọi người, anh ta quyết định rời khỏi thị trấn, trước khi lên máy bay, Văn Kỳ hỏi anh ta thông tin về người mất tích, trong tiếng cánh quạt xoay vù vù, người đó hét lên: “Là Vưu Hạ, cô ấy đi về hướng con đường nhỏ của bán đảo rồi.”

“Vưu Hạ là ai?” Câu hỏi của Văn Kỳ bị chìm trong tiếng trực thăng rời đi, anh lặp lại cái tên này lần nữa, cảm thấy có chút quen thuộc.

Tiểu Lục, người đồng nghiệp cùng ở lại liếc nhìn anh một cái, hỏi: “Anh không xem TV à?”

Văn Kỳ tùy tiện nói: “Xem.”

Anh không nói thì Tiểu Lục cũng biết anh xem những gì, chẳng có gì khác ngoài mấy kiểu chương trình như tiếp sóng tin tức, tin tức quốc tế, bèn nói: “Một nữ minh tinh cực kỳ nổi tiếng.”

“Có đặc điểm gì?” Văn Kỳ hỏi.

“Xinh đẹp, chân dài, tóc dài gợn sóng.” Tiểu Lục chuẩn bị đi hỏi từng nhà xem còn đồng bào nào sót lại không, nếu vận may tốt có lẽ sẽ gặp được nữ minh tinh chạy loạn kia, Văn Kỳ đi về một hướng khác, trong mắt anh cơ hồ tất cả những nữ minh tinh ấy đều trông như vậy.

Văn Kỳ tìm thấy Vưu Hạ là vào hai tiếng sau, cô buông xoã mái tóc dài gợn sóng mà Tiểu Lục miêu tả sau lưng, ngồi trên nóc xe ô tô đỗ bên đường, đung đưa đôi giày cao gót trong tay như một đứa trẻ ngu ngốc, tựa đang nhàm chán vô cùng.

Văn Kỳ đứng trên đồi, nhìn xuống hỏi: “Chinese?”

Vưu Hạ đứng phắt dậy trên nóc xe, cô mặc áo bóng chày croptop và váy ngắn, đón lấy ánh hoàng hôn nhìn về phía anh, trong mắt ngập tràn ánh sáng màu cam, gió biển thổi mái tóc cô tung bay.

Văn Kỳ gần như lập tức xác định cô gái trên nóc xe chính là Vưu Hạ, mặc dù trong trí nhớ anh chưa từng gặp nữ minh tinh này.

Ánh chiều tà phía bên kia bầu trời thoáng vụt qua, trong mắt Vưu Hạ loé lên một tia nước lấp lánh mơ hồ, hẳn là đã bị doạ chết khiếp rồi.

“Đừng sợ, người của lãnh sự quán.” Văn Kỳ vẫy vẫy tay: “Lên đây.”

Vưu Hạ đưa tay lên gạt đi một giọt nước mắt, cô mỉm cười, như trút được gánh nặng, lại giống như chợt hiểu ra.

“Cool!” Cô trượt từ trên nóc xe xuống, rồi lại leo lên đồi: “Đại sứ à? Hay tham tán? Hay là thư ký?”

Văn Kỳ nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Vưu Hạ?”

Vưu Hạ thoáng sửng sốt, Văn Kỳ hỏi cô sao thế, cô khẽ cười: “Chỉ là cảm thấy anh gọi tên tôi nghe rất hay.”

Văn Kỳ quay đầu nhìn chiếc xe đỗ trên con đường sụt lún cách đó không xa, bước đi: “Cô ở đây cả đêm à?”

“Tôi sợ trên đường gặp phải người xấu, cướp sắc còn dễ bàn, cướp tiền thì thảm rồi.” Vưu Hạ đi theo anh, giải thích lý do vì sao mình không đi nhờ sự giúp đỡ.

Văn Kỳ khẽ cười một tiếng.

Sau khi đi tới đường cái, Vưu Hạ mới phát hiện ra mà sửa lại lời: “Hình như tôi nói ngược rồi.”. Google‎ 𝗇gay‎ t𝒓a𝗇g‎ ﹙‎ t𝒓umt‎ 𝒓uye𝗇.𝚟𝗇‎ ﹚

Bởi vì đường bị sụt lún nghiêm trọng, không thể lái xe nên họ chỉ có thể đi bộ trở về, Vưu Hạ hỏi anh: “Anh đi bao lâu rồi? Chỉ để tìm tôi sao?”

“Không phải.” Văn Kỳ nhìn đồng hồ, cảm thấy với tốc độ này của bọn họ, muốn đến được trung tâm thị trấn trước khi trời tối hơi khó.

“Có phải anh đang vội không, chờ chút nhé.” Vưu Hạ nói xong liền cởi giày cao gót ra, đập mạnh gót giày xuống đường nhựa, cô thành thạo biến đôi giày cao gót thành giày bệt có tạo hình lạ lùng, sau đó cười tủm tỉm nhìn anh: “Văn tiên sinh, có thể đi nhanh chút rồi.”

Văn Kỳ nhướng mày nhìn cô hồi lâu, chỉ chỉ vào eo cô: “Không lạnh à?”

Hoàng hôn hôm ấy, Vưu Hạ mặc chiếc áo vest của Văn Kỳ, cùng anh đi dọc theo bờ biển, chậm rãi đi bộ bên vách núi dựng đứng gần hai tiếng. Thị trấn Kaikoura sau động đất vẫn đẹp như cũ, ánh chiều tà chiếu xuống mặt biển toả ra một màu đỏ cam rực rỡ, gió biển mang theo cơn sóng vỗ vào đá ngầm, từ xa vọng lại tiếng chim biển lượn quanh, mênh mông mà trải dài. Đi mệt rồi họ lại ngồi trên băng ghế, quay lưng về phía mặt trời lặn nghỉ ngơi, dọc đường cũng chẳng gặp được người nào, Vưu Hạ nghĩ, Văn Kỳ không phải đi tìm cô mới là lạ, làm gì có ai rảnh mà đi trên con đường hoang vắng không một bóng người này xa như vậy.

Nếu không phải không đúng thời điểm thì tình cảnh này của hai người thật sự có chút giống một cặp đôi đi du lịch, người đàn ông văn nhã tuấn tú với người phụ nữ xinh đẹp mê người, đi trên bờ biển dài vô tận, đẹp như một bức tranh.

Văn Kỳ cũng không còn liên tục nhìn đồng hồ nữa, bước chân bất giác thả chậm lại rất nhiều, nhưng vẫn tích chữ như vàng.

Trên đường đi họ bắt gặp một con hải cẩu báo nhỏ mập mạp, Vưu Hạ kêu lên một tiếng rồi chạy tới: “Trời ạ, dễ thương quá, có phải lúc động đất bị trôi dạt vào bờ rồi không, chúng ta đưa nó trở về biển đi.”

Hải cẩu báo tựa như nghe hiểu, trừng mắt với cô một cái rồi lắc lắc thân hình mũm mĩm lê từng bước về phía biển, cúi đầu lao xuống nước bơi đi. Văn Kỳ nở nụ cười hiếm có, anh hỏi: “Cô là diễn viên hài đúng không?”

2.

Đến khi trời tối hẳn, hai người vẫn chưa tới được gần trung tâm thị trấn, có điều đã có hộ dân cư, lúc đi ngang qua một trang trại, Vưu Hạ vừa giở trò vừa làm nũng không muốn đi nữa. Cuối cùng Văn Kỳ đồng ý vào trang trại nghỉ ngơi một lúc, Vưu Hạ vui vẻ theo đuôi anh.

Cậu con trai hơn mười tuổi của chủ trang trại đang ngồi xổm bên chuồng chó trong sân khóc sướt mướt, Vưu Hạ tò mò hỏi thì cậu bé vừa khóc vừa nói con chó border collie nhà họ đã hi sinh trong trận động đất vì cứu đàn cừu rồi.

Hồi lâu sau, Vưu Hạ cảm thán một câu: “Đúng là một con chó ngoan có tinh thần trách nhiệm còn chết oanh liệt.”

Văn Kỳ cứ tưởng Vưu Hạ vẫn còn có tâm trạng để nói đùa, nào ngờ nhìn qua lại phát hiện hai vành mắt cô đỏ hoe, tiếp đó cô ngồi xổm xuống bên cạnh chuồng chó với cậu bé tóc vàng mắt xanh, khịt khịt mũi, cậu bé thấy có người khóc cùng lại càng khóc thương tâm hơn. Văn Kỳ bật cười, bầu không khí vốn rất thương cảm lại bị cô làm cho thành dở khóc dở cười.

Vưu Hạ chôn con chó cùng cậu bé, còn đi khá xa hái ít hoa dại về, lấy một tấm gỗ đặt làm bia mộ, tổ chức một đám tang nhỏ rất ra dáng.

Lúc hai người về đến trung tâm thị trấn liên lạc vẫn chưa được khôi phục, nhân viên của đại sứ quán để lại lời nhắn ở nhà hàng giao hẹn nói đã quay về Christchurch trước, nhà khách có thể ở trên thị trấn cũng sớm đã bị khách du lịch nước ngoài chiếm hết, hai người chỉ có thể lần nữa quay lại trang trại, chủ trang trại tưởng họ là một đôi, nhiệt tình dọn một phòng cho họ.

Vưu Hạ an ủi anh: “Thời điểm khó khăn, ngủ tạm đi, trừ khi anh muốn cùng đàn cừu sát vách ôm ấp qua đêm.”

Văn Kỳ bật cười, cô cướp lời thoại của anh mất rồi.

Thế là Vưu Hạ và Văn Kỳ cứ như vậy đầu gối má kề, một chiếc giường nhỏ, một tấm chăn không to, bởi vì tình hình đặc biệt, lại thêm hai người đều mệt lả nên thật sự chẳng còn cảm giác lúng túng xấu hổ nữa, vừa đặt đầu xuống gối là ngủ, mở mắt ra thì trời đã sáng.

Vưu Hạ cầm vòi nước tưới cỏ gội đầu cho Văn Kỳ, Văn Kỳ kéo một sợi dây từ bao tải ra giúp Vưu Hạ buộc mái tóc dài lên. Cô vui vẻ nhờ con trai chủ trang trại chụp ảnh hộ, dưới ánh nắng ban mai cô cười xán lạn, Văn Kỳ bỗng cảm thấy dường như đã từng nhìn thấy cảnh này ở đâu, trong đầu thậm chí còn hiện lên hai từ ‘kiếp trước’ một cách hoang đường.

Sau đó họ chào tạm biệt chủ trang trại, tụ họp với người của đại sứ quán, chỉ mất nửa ngày đã quay trở lại Christchurch.

******

Tần Cửu – quản lý của Vưu Hạ, cũng chính là người đàn ông lúc trước gấp đến đầu nhễ nhại mồ hôi sau khi nhìn thấy họ liền kiểm tra Vưu Hạ một lượt từ trên xuống dưới, miệng không ngừng kêu “tiểu tổ tông ơi”. Nghe nói Vưu Hạ và Văn Kỳ ở cùng nhau một đêm không khỏi lo lắng, kiểm tra Vưu Hạ xong lại quan sát Văn Kỳ, một thân đồ vest định chế vô cùng vừa người, vẻ mặt lạnh lùng, đeo cặp kính gọng vàng mỏng, trong lòng Tần Cửu định vị anh thành – Tiểu bạch kiểm kiểu nghiêm túc cấm dục, không giống người xấu… nhưng chỉ sợ bên ngoài đẹp đẽ bên trong thối nát.

Vưu Hạ đi tới trước mặt Tần Cửu chắn tầm mắt của anh ta, điệu bộ như bảo vệ con mình mà nói: “Ánh mắt nhìn ân nhân cứu mạng của em thân thiện chút.”

Văn Kỳ khẽ cười.

Vưu Hạ nhìn thấy người của mình như được uống một viên an thần vậy, không còn bám chặt lấy Văn Kỳ nữa, vừa đặt mông xuống ghế liền bắt đầu làm nũng: “Anh à, chân em đau, còn cực kỳ đói nữa, em muốn ăn bít tết, loại vàng giòn chín 100% ấy, em còn muốn tắm nước nóng…”

Trợ lý của cô chạy qua một bên gọi điện sắp xếp, Tần Cửu kiểm tra cái chân cô vẫn luôn kêu đau, phát hiện mắt cá chân bị cọ xước, còn có vết máu đỏ sẫm. Tần Cửu lại lần nữa luôn miệng gọi tiểu tổ tông như gặp phải chuyện tày trời, Văn Kỳ lấy túi sơ cấp cứu ra, Tần Cửu dường như chẳng có kinh nghiệm gì, làm cho Vưu Hạ vừa khóc thét vừa la oái kêu đau, người không biết còn tưởng là gãy tay gãy chân.

Tần Cửu tức giận nói: “Anh còn chưa chạm vào em!”

“Tóm lại là đau!”

Văn Kỳ không nhìn nổi nữa, ngồi xổm xuống lau vết máu cho cô, bôi thuốc, quấn băng, trong lúc đó, anh còn lấy chăn đắp lên đùi mặc váy ngắn của cô.

Vưu Hạ đột nhiên không khóc không ầm ĩ nữa mà ngoan ngoãn vô cùng, chỉ lúc anh cầm chăn cô mới lén cười, nháy mắt với Tần Cửu nhỏ giọng nói: “Văn Kỳ thú vị nhỉ, dáng vẻ đường hoàng nghiêm túc trông có giống ông cụ không?”

Tần Cửu chọc vào đầu cô: “Em nghiêm chỉnh tí cho anh, hai người không phải cùng một loại người.”

Vưu Hạ trừng mắt nhìn anh ta: “Đẹp đôi như thế.”

Từ đầu đến cuối Văn Kỳ đều không nói gì, anh cảm thấy cô gái Vưu Hạ này nhìn thì có chút kiêu căng xấc láo, nhưng thật ra vô cùng hiểu chuyện, hôm qua đi bộ lâu như vậy, chân bị cọ xước như thế mà cô cũng không hề hé răng kêu nửa lời, cho đến hôm nay nhìn thấy người của mình rồi mới ầm ĩ lên.

Lúc Vưu Hạ rời đi, cô hiếm khi như thiếu nữ thẹn thùng ngại ngùng muốn xin số điện thoại của Văn Kỳ, kết quả lại bị Tần Cửu đẩy lên xe bảo mẫu: “Mau đi đi cô, muốn tìm Văn tiên sinh thì gọi cho lãnh sự quán là được rồi.”

Ngày hôm đó, Văn Kỳ trở lại lãnh sự quán đã nói với đồng nghiệp rằng, nếu có người gọi điện đến tìm anh thì phải lập tức chuyển hộ ngay.

Hôm sau, hôm sau nữa anh đều hỏi có ai gọi điện tới tìm mình không.

Lúc ăn trưa ngày thứ tư, Tiểu Lục kinh ngạc phát hiện Văn Kỳ đang xem tin tức giải trí, cậu ta cúi sát lại gần nhìn, lẩm bẩm nói: “Hoá ra Vưu Hạ từng học ở Florida.”

Văn Kỳ không nói gì, Tiểu Lục thấy anh nghiêm túc xem mới nhớ ra anh từng ở cùng Vưu Hạ một ngày một đêm, bèn tò mò hỏi: “Có phải Vưu Hạ cực kỳ khó đối phó không? Nghe nói có mấy nữ minh tinh được chiều chuộng quen, người nào người nấy sắp lên tận trời luôn rồi.”

“Vưu Hạ ư? Rất tốt.” Văn Kỳ nói xong lại thấp giọng nói một từ, Tiểu Lục nghe không rõ: “Cái gì cơ?”

Văn Kỳ không nói nữa, Tiểu Lục gãi gãi đầu, Cat? Hay là cute? Hình như là cute… Có điều cậu ta cảm thấy nên dùng từ ‘sexy’ này để miêu tả Vưu Hạ mới đúng.

******

Văn Kỳ đã cầm tách cà phê đứng cạnh điện thoại rất lâu rồi, tay còn lại nhàn rỗi gõ gõ bàn, nhân viên bên cạnh bị anh gõ đến kinh hãi trong lòng nhưng lại không dám nói. Có người gõ cửa bước vào báo với anh là bên ngoài có người tìm, anh hờ hững ừ một tiếng, tiếp tục chậm rãi uống cà phê.

Có người bị mất hộ chiếu gọi điện tới hỏi anh cũng đều đích thân nghe, sau đó có vẻ người bên ngoài đã đợi đến sốt ruột, thư ký lại vào lần nữa, hỏi anh có muốn gặp không, nếu không thì cô ấy sẽ bảo Vưu tiểu thư rời đi.

Nghe tới ba chữ Vưu tiểu thư, Văn Kỳ liền đặt tách cà phê xuống bàn, nhoáng cái đã ra ngoài mất hút. Tiểu Lục cầm khăn giấy lau mặt bàn bị cà phê bắn tung toé ra, miệng lẩm bẩm: “Nữ minh tinh quả nhiên lợi hại, đến Văn Kỳ cũng bị mê hoặc rồi.”

Lần này Vưu Hạ mặc một chiếc váy body đen dài, ‘nghiêm túc’ hơn lần trước xíu, có điều trong mắt Văn Kỳ vẫn không quá bảo thủ. Mặc dù tà sau rất dài nhưng phía trước lại ngắn củn, vẫn lộ ra đôi chân dài trắng nõn của cô.

Vưu Hạ bước tới trước mặt Văn Kỳ, nở nụ cười xinh đẹp hỏi: “Văn tiên sinh có bận không?”

“Cũng bình thường.” Anh tưởng cô đã rời khỏi New Zealand từ lâu.

Vưu Hạ khịt khịt mũi, động tác nhỏ vô cùng đáng yêu, Văn Kỳ hơi nheo mắt hỏi: “Sao vậy?”

“Thơm ghê, mùi cà phê?”

“Muốn uống à?”

Văn Kỳ đưa Vưu Hạ đến một quán cà phê anh thường lui tới, Vưu Hạ nói rõ mục đích đến của mình, một nam diễn viên trong đoàn làm phim của họ bị động đất doạ sợ chạy rồi, đoàn làm phim đã nghỉ mấy ngày nhưng vẫn chưa tìm được nam diễn viên phù hợp, cô muốn mời Văn Kỳ đi.

“Không có nhiều cảnh, nhưng yêu cầu rất cao.” Cao ráo chân dài đẹp trai, cho nên nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có Văn Kỳ phù hợp.

Văn Kỳ đương nhiên từ chối, việc diễn xuất này anh chắc chắn không làm được rồi, nhưng thấy Vưu Hạ nhìn mình mong đợi như vậy, Văn Kỳ phút chốc liền mềm lòng tiến cử Tiểu Lục. Tiểu Lục không phải nhân viên chính thức của tổng lãnh sự quán, ngoại hình cũng ưa nhìn, tuy đạo diễn ưng Văn Kỳ hơn nhưng thân phận của anh đặc biệt, thực sự không thích hợp tham gia diễn.

“Nếu rảnh thì có thể đến thăm phim trường, quay phim rất vui đó.” Vưu Hạ nói với anh: “Đợi đóng máy rồi tôi sẽ mời anh một bữa nha ân nhân.”

“Không cần để trong lòng, phạm vi trách nhiệm thôi.”

Không biết có phải cố ý hay không, Vưu Hạ nhìn anh, như cười như không chậm rãi nói: “Đã trót giữ trong lòng rồi.”

Văn Kỳ ho khan quay đầu nhìn về phía xa xa, cô nói mơ hồ lấp lửng, anh cũng không hỏi ý tứ sâu xa bên trong, chỉ cảm thấy dưới ánh mắt này của cô, lòng anh hỗn loạn rối bời.

Sau đó, Văn Kỳ thật sự thường xuyên đến thăm phim trường, thỉnh thoảng ngồi uống cà phê với Vưu Hạ không có cảnh quay, ở trước mặt Vưu Hạ phóng khoáng thẳng thắn, anh dần dần nói nhiều hơn, thậm chí còn nhắc đến chuyện du học ngày trước, anh nói: “Tôi ở Florida vài năm, nghe nói cô cũng từng ở đó?”

Vưu Hạ cúi đầu uống cà phê, cũng không nhìn anh, tựa như đang không tập trung, một lúc lâu sau mới trả lời: “Ừm, học hai năm, sau đó chưa học xong đã về nước.”

Văn Kỳ không tiếp tục thăm dò nữa, chỉ nói: “Vụ nổ súng năm ấy cô có ở đó không?”

Vưu Hạ ngẩng lên nhìn anh, khẽ lắc đầu, dường như không có hứng thú với loại chuyện này, cô chỉ chống cằm, chớp chớp mắt nhìn anh chăm chú, hỏi: “Văn Kỳ, anh chưa có bạn gái đâu nhỉ?”

Văn Kỳ sặc cà phê, anh chưa bao giờ thất thố như vậy, sau khi ho khan hai tiếng liền thấp giọng cười.

Vưu Hạ nhỏ giọng nói: “Tôi chưa có bạn trai, từ lúc ra mắt đến giờ đã hai năm cũng không có anh bạn trai nào, ngoan không?”

Buổi tối hôm đó sau khi quay phim xong trở về, Tiểu Lục không biết nghĩ tới điều gì, bỗng xúc động bùi ngùi thốt lên một câu: “Vưu Hạ cute thật.”

“Còn cực kỳ đáng yêu, ngoan nữa.” Văn Kỳ vô thức tiếp một câu, nói xong liền nghe thấy Tiểu Lục cười lớn, cậu ta nói: “Văn Kỳ, anh xong rồi!”

Văn Kỳ bị cậu ta cười hơi ngượng ngùng, nghiêm mặt rời đi.

Ngày Vưu Hạ về nước ấy, Văn Kỳ mặc kệ Tần Cửu, trực tiếp cầm lấy điện thoại của Vưu Hạ, nhập số điện thoại của mình rồi ấn gọi, Tần Cửu tức đến thở phì phò, Văn Kỳ chỉ nói một câu trên đường cẩn thận liền đi.

Vưu Hạ nhìn chằm chằm vào điện thoại cười toe toét hồi lâu, suốt chặng đường trên máy bay Tần Cửu đều không dám chợp mắt, nhìn ngó xung quanh sợ có người chụp trộm dáng vẻ này của Vưu Hạ, cứ phải làm sụp đổ hình tượng nữ thần mới chịu cơ, không mất fan mới lạ.

4.

Sau khi về nước Vưu Hạ lại phải ghi hình chương trình liên tục vài ngày, buổi trưa hôm ấy, lúc cô đang ngủ bù thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ màng bắt máy, chỉ nghe thấy đầu bên kia truyền tới một giọng nói thanh lạnh: “Vưu Hạ, cho em số điện thoại để em lưu chơi đúng không?”

Vưu Hạ xoay người tiếp tục chìm vào giấc ngủ, lúc dậy còn tưởng là mơ, xem nhật ký cuộc gọi xong cô lại cười ngốc nghếch cả một buổi chiều, buổi tối đi ăn đêm về, không có quản lý, trợ lý, trong phòng tắm yên tĩnh, Vưu Hạ gọi điện cho Văn Kỳ, giọng Văn Kỳ ở đầu bên kia hơi khàn, anh nói: “Vưu Hạ, bây giờ là mấy giờ?”

“Mười giờ.”

“New Zealand thì sao?”

Vưu Hạ hít sâu một hơi, lập tức cúp máy.

Hai phút sau, Văn Kỳ gọi tới, tựa như vô cùng bất lực, anh hỏi: “Sao vậy?”

Vưu Hạ nghịch nghịch lọn tóc, hồi lâu sau: “Không sao nha… nhớ anh có được không?”

“… Được.”

Tần Cửu hỏi Vưu Hạ có phải đang hẹn hò với Văn Kỳ không, Vưu Hạ không biết tình trạng này của cô và Văn Kỳ có phải là hẹn hò hay không nữa, mặc dù cô không phải là người thích che giấu tình cảm của mình, nhưng đối với Văn Kỳ, cô ít nhiều vẫn có chút thấp thỏm bất an, cho nên nếu Văn Kỳ không nói thì cô cũng sẽ không nhắc tới.

Nhưng mối quan hệ giữa hai người thực sự rất mập mờ.

Hôm ấy Văn Kỳ gọi tới, anh nói: “Vưu Hạ, cho em số điện thoại không phải là để em gọi mười lần một ngày.”

Vưu Hạ tủi thân ồ một tiếng: “Thế mai em có thể gọi mấy lần?”

Văn Kỳ im lặng một hồi: “Mười lần quả thực hơi nhiều, chín đi…”

Vưu Hạ lập tức mặt mày rạng rỡ, cô thầm nghĩ, nói cô và Văn Kỳ không phải đang hẹn hò tự cô cũng không tin.

******

Văn Kỳ đã xin nghỉ phép trước thời hạn, anh vội vàng về nước như thế là vì thấy được tin tức ngợp trời trên mạng – “Vưu Hạ thừa nhận đang yêu, nghi hẹn hò bí mật với tiểu thịt tươi đang nổi xxx.”

Về nam minh tinh dính tin đồn với cô kia, anh có biết đôi chút, Vưu Hạ từng hợp tác với anh ta vài lần, quan hệ có vẻ khá tốt, lúc anh tìm kiếm tin tức về Vưu Hạ, kết quả tìm kiếm sẽ luôn nhảy ra cái tên này, ít nhiều khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Lúc Văn Kỳ tới khách sạn nơi đoàn làm phim của Vưu Hạ ở, Tần Cửu đang ở trong phòng cô mắng: “Tiểu tổ tông Vưu à, não em bị úng nước rồi phải không? Lên cơn thần kinh gì mà lại dám thừa nhận đang yêu?”

Tối qua lúc cô phát trực tiếp, có người hỏi cô có bạn trai không, cô bất giác cúi đầu mỉm cười, lộ ra dáng vẻ ngọt ngào khiến người ta lập tức phát giác ra được gì đó, kêu gào ầm ĩ, Vưu Hạ vỗ vỗ đôi má ửng hồng: “Chắc là có…”

Sau đó phần bình luận lập tức bùng nổ, Vưu Hạ cũng không dám tiết lộ thêm nữa, chỉ nói nam thần của mình khiêm tốn mong mọi người buông tha, trong giây phút tràn ngập ý tứ sâu xa, Tần Cửu lại lao vào phòng tắt điện thoại của cô đi. Vị nam minh tinh vẫn luôn được mệnh danh là nam thần mới kia cứ như vậy trở thành bạn trai tin đồn của Vưu Hạ, lại thêm hai người bị chụp ảnh ra ngoài đi ăn cùng nhau vài lần, lời đồn cơ hồ càng chắc chắn hơn.

Tần Cửu lải nhải trong phòng hơn nửa tiếng, Vưu Hạ vừa nghịch điện thoại vừa ăn hoa quả, điệu bộ vô tâm nói: “Anh à, anh uống chút nước đi, trước khi uống thì đi mở cái cửa đã, chuông cửa kêu cả nửa ngày trời rồi.”

Lúc Tần Cửu nhìn thấy người đứng ở cửa liền hít thở không thông, tự sặc nước mình vừa uống, không ngừng ho khan, Vưu Hạ nghiêng đầu nhìn anh ta: “Ai vậy, doạ anh thành thế này?” Đang nói cô chợt sững sờ, sau khi thấy rõ người ở cửa, Vưu Hạ kêu lên mừng rỡ rồi chạy tới nhảy lên người Văn Kỳ, Văn Kỳ phản ứng cũng nhanh, đưa tay ra đỡ lấy cô, Tần Cửu liên tục kêu trời than đất rồi vội đóng cửa lại.

Vưu Hạ như con gấu túi treo trên người Văn Kỳ được anh bế vào phòng, Tần Cửu xanh mặt trợn trắng mắt, một điệu bộ vò đã mẻ lại sứt mà đóng sầm cửa rời đi.

Văn Kỳ ngồi trên sofa, Vưu Hạ ngồi trên đùi anh, nghịch cà vạt của anh: “Sao đột nhiên lại về nước vậy?”

“Em nói xem?” Văn Kỳ tháo luôn cà vạt ra, nhìn xung quanh: “Nam thần của em đâu?”

Trước sự xuất hiện của anh, Vưu Hạ đã xác định được vài phần, cho nên cũng to gan lớn mật hơn không ít, cô ôm lấy mặt anh, chu môi trực tiếp hôn lên: “Ở ngay trước mặt em nè.”

“Ây… Vưu Hạ, em có thể dè dặt tí được không? Tay đang làm gì đấy…”

5.

Mấy ngày nay Vưu Hạ sắp thầu hết tiêu đề giới giải trí luôn rồi, bên này vừa thừa nhận đang yêu, hôm sau đã bị chụp ảnh qua đêm ở khách sạn với người đàn ông thần bí, hai người ở trong phòng hơn hai mươi tiếng đồng hồ mới ra ngoài kiếm ăn.

Tần Cửu lười đăng bài giải thích thanh minh luôn rồi, xem những video tràn ngập trên mạng, anh ta cũng chẳng biết phải cứu vãn thế nào nữa, chỉ mong đừng có mất fan thảm quá là được. Quả thật không phải bất cẩn, mà là do Văn Kỳ đến quá đột ngột không kịp đề phòng. Sau khi Vưu Hạ thừa nhận đang hẹn hò chắc chắn sẽ bị phóng viên theo dõi 24/24, nhưng Văn Kỳ lại cứ thích lao vào họng súng ngay lúc này, Vưu Hạ nhìn thấy anh hai mắt đều sáng rực cả lên rồi nào còn quan tâm gì đến phóng viên nữa, màn ôm ôm ấp ấp ở cửa kia cũng bị người ta chụp rõ ràng sắc nét.

Vưu Hạ ở trong phòng khách sạn vừa ăn mì vừa xem video, cười lớn: “Văn Kỳ, anh mau xem, trông anh Tần Cửu có giống tên trộm không, dáng vẻ lén lén lút lút kìa…”

Văn Kỳ chỉ nhìn thấy đôi chân trần dưới chiếc quần đùi ở nhà của cô, thầm nghĩ có phải Vưu Hạ không biết trên thế giới có một thứ gọi là quần dài hay không.

“Công ty không sao chứ?” Văn Kỳ không hiểu về chuyện trong giới giải trí lắm, chỉ biết hình như các công ty quản lý đều không thích nữ minh tinh yêu đương.

“Không sao, em giải quyết được.” Vưu Hạ xua xua tay, vừa nói vừa cầm điên thoại nằm trên giường bàn bạc với bạn bè chuyện đi mua túi xách.

Văn Kỳ nhớ tới lời Tiểu Lục đã nói lúc trước, cậu ta nói Vưu Hạ xinh đẹp như thế, chính là kiểu phải để người khác cưng chiều. Văn Kỳ vô cùng tán đồng với những lời không có tam quan và logic gì này.

Anh hy vọng Vưu Hạ sẽ sống một cuộc sống tự do tự tại, đơn giản thoải mái như vậy mãi mãi.

******

Vưu Hạ có thể giải quyết phía công ty quản lý của cô nhưng anh lại có phần không chắc chắn về bên cha mẹ mình, phóng viên đào bới thông tin về bạn trai của Vưu Hạ khắp nơi, may mà có người chặn nên không thể đào sâu được, tin tức chỉ nói, bạn trai thần bí của Vưu Hạ có bối cảnh lớn.

Mấy ngày nay cha của Văn Kỳ đã gọi bốn, năm cuộc tới, hỏi anh về nước không về nhà lại ở khách sạn hẹn hò với nữ minh tinh có phải điên rồi không?

Văn Kỳ cũng cảm thấy có lẽ mình thực sự đã bị Vưu Hạ chuốc thuốc mê rồi, cam tâm tình nguyện bị cô mê hoặc.

Sau đó anh trở về nhà một chuyến, như dự liệu, cha mẹ bắt anh vạch rõ ranh giới với Vưu Hạ, mỗi lần mẹ anh nhìn thấy quảng cáo của Vưu Hạ xinh đẹp trên TV đều muốn ngất đi, có lẽ bà thế nào cũng không ngờ tới đứa con trai học rộng tài cao, ôn hoà nho nhã nhà mình sẽ thích loại con gái này.

Sau đó Văn Kỳ dỗ dành rất lâu cha mẹ anh mới miễn cưỡng đồng ý ăn bữa cơm với Vưu Hạ, Vưu Hạ hiếm khi mặc áo dài quần tây giày bệt đi dự tiệc, dáng vẻ ngây thơ thuần khiết như học sinh cấp ba.

Vưu Hạ giả vờ muốn ngoan ngoãn bao nhiêu có bấy nhiêu, dù sao cũng là nữ diễn viên đã trải qua trăm trận đánh, sau bữa ăn, lúc cha mẹ Văn Kỳ chào tạm biệt cô, vẻ mặt họ đã dịu đi đôi chút. Nhưng Văn Kỳ đưa cô về khách sạn xong cả đêm không về nhà lại khiến cha mẹ nhà họ Văn trách hai người rất lâu.

Phóng viên lúc nào cũng có thể tóm được manh mối, việc Vưu Hạ gặp cha mẹ bạn trai thần bí cũng không biết nghe ngóng được từ đâu, mấy ngày Văn Kỳ trở về New Zealand ấy, báo chí ngập tràn tin tức nghi ngờ Vưu Hạ và bạn trai sắp kết hôn.

******

Lúc Văn Kỳ nhận được điện thoại của Lâm Thông Thông, anh đã trở về New Zealand, Lâm Thông Thông hỏi anh người đang hẹn hò với người phụ nữ Vưu Hạ kia mà tin tức nói có phải là anh không.

Văn Kỳ nói: “Cái gì mà người phụ nữ Vưu Hạ kia, Thông Thông, em nên gọi cô ấy là chị dâu.”

Lâm Thông Thông lập tức cúp máy.

Lúc Lâm Thông Thông đến tìm Vưu Hạ cô đang quay một cảnh kịch, cô trang điểm đậm, giẫm đôi giày cao gót hơn mười phân bước ra ngoài, Lâm Thông Thông ngẩng đầu nhìn cô, mở miệng liền chất vấn: “Vưu Hạ, cô xứng với anh trai tôi không?”

Vưu Hạ cũng không còn là cô bé đơn thuần của mấy năm trước kia nữa, cô cầm cốc nước trợ lý đưa, nhấp vài ngụm rồi mới trả lời câu hỏi của Lâm Thông Thông: “Anh trai cô chỉ là bạn tốt của tôi, cho dù anh ấy là người yêu của tôi đi nữa thì nhiều năm như vậy rồi, tôi tìm một người bạn trai cũng không được coi là phụ anh ấy.”

“Anh ấy thích cô như thế, cô lại ở bên bạn thân nhất của anh ấy, anh trai tôi chết cũng sẽ không nhắm mắt.” Lâm Thông Thông phẫn nộ trợn mắt.

Vưu Hạ lắc đầu nhìn cô ta: “Những lời này của cô đã không thể ảnh hưởng đến tôi như hồi đó nữa rồi.”

Lâm Thông Thông thấy cô bình tĩnh không chút dao động, vừa tức giận vừa gấp gáp: “Hồ ly tinh, năm đó lúc đi học đã câu dẫn Văn Kỳ ngay trước mắt anh trai tôi, đồ không biết xấu hổ.”

Vưu Hạ cũng không tức giận: “Cho cô nhiều năm như vậy cũng không nắm bắt được cơ hội nên ông trời lại đưa Văn Kỳ trở về bên tôi thôi.”

Lâm Thông Thông tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Ai nói tôi không nắm bắt được cơ hội, chúng tôi bàn chuyện kết hôn rồi, anh ấy chỉ ở chỗ cô tìm chút kích thích mà thôi, sớm đã quên cô là ai rồi.”

******

Lúc Vưu Hạ xảy ra chuyện Văn Kỳ đang đưa người ra ngoài làm khảo sát trụ sở, Tiểu Lục vội vàng đi tìm anh: “Anh có quen Lâm Thông Thông không?”

Lâm Thông Thông viết một bài đăng lên mạng với tư cách là vợ sắp cưới của Văn Kỳ, nói Vưu Hạ làm tiểu tam câu dẫn Văn Kỳ, phút chốc mọi người đều lòng đầy căm phẫn đứng về phía Lâm Thông Thông cùng cô ta chỉ trích chửi mắng Vưu Hạ, phóng viên thi nhau gọi điện cho quản lý, phía Vưu Hạ vẫn giữ im lặng trước chuyện này.

Văn Kỳ không cách nào liên lạc được với Vưu Hạ, ngay cả điện thoại của Tần Cửu cũng tắt máy, trên đường về nước, anh lật xem mấy chục trang thảo luận về chủ đề ‘Vưu Hạ tiểu tam’, tức đến suýt nữa đập vỡ điện thoại, đồng thời cũng đau lòng vành mắt đỏ bừng.

Sự cưng chiều và khen ngợi Vưu Hạ từng nhận được chỉ qua một đêm đã biến thành những lời mắng nhiếc và bôi nhọ, may mà cô vẫn còn có rất nhiều fan trung thành lên tiếng ủng hộ, họ tin cô vô tội. Bạn bè trong giới cũng cố hết sức ủng hộ nhân phẩm của cô, đồng thời kêu gọi mọi người đừng chỉ tin lời từ một phía.

Tóm lại, mấy ngày nay Vưu Hạ vẫn luôn là người đứng đầu ngọn sóng, cô đã trở thành nhân vật chính trong câu chuyện phiếm mà người đời thảo luận lúc rảnh rỗi, có người thấy chuyện không liên quan đến mình, chỉ bình tĩnh xem, có người lại căm phẫn trào dâng, tràn đầy lòng chính nghĩa.

Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ đã hơn bảy mươi tiếng trôi qua, Vưu Hạ tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, không chỉ Văn Kỳ mà ngay cả phóng viên giải trí chỗ nào cũng nhúng tay đều không tìm ra được tung tích của cô.

6.

Văn Kỳ về nhà sau khi nhận được điện thoại của mẹ, Lâm Thông Thông năm ba đại học cũng đã từ trường trở về, Văn Kỳ – người trước nay chưa từng nặng lời với cô ta sau khi gặp đã tát cô ta một cái thật mạnh, cha Văn mẹ Văn hoảng sợ tột độ, vội vàng kéo Văn Kỳ ra.

“Có chuyện gì thì nói đàng hoàng, động tay động chân làm gì, Văn Kỳ, có phải con điên rồi không!” Mẹ Văn không tin nổi nhìn anh, hoảng hốt vội vàng kiểm tra má Lâm Thông Thông.

“Con đánh nó một cái mọi người đã đau lòng, Vưu Hạ bị nó hại đến thân bại danh liệt thì ai đau lòng cho cô ấy?” Văn Kỳ tức đến phát điên: “Xem hai người chiều nó thành cái dạng gì rồi kìa?”

Lâm Thông Thông bật khóc lớn: “Văn Kỳ, anh vậy mà lại đánh em, anh lại vì con hồ ly tinh đó mà ra tay đánh em, anh trai em còn chưa bao giờ đánh em.”

Văn Kỳ nói: “Ban đầu tôi nên chết ở Florida, tránh để hôm nay cô hại Vưu Hạ thế này.”

Lâm Thông Thông sắc mặt tái nhợt, cô ta đưa tay ra đẩy đổ giàn hoa, đập vỡ hết mọi thứ có thể đập ở bên cạnh, nói: “Trước khi mất anh trai em nhờ anh chăm sóc em, anh đã đồng ý sẽ chăm sóc em thật tốt, bây giờ anh hối hận rồi đúng không, đều tại Vưu Hạ, em phải giết cô ta, em phải giết Vưu Hạ!”

“Muốn giết Vưu Hạ chẳng bằng cô giết tôi trước đi!” Văn Kỳ còn chưa nói hết đã bị cha Văn mắng.

Văn Kỳ nhìn đống hỗn độn trước mắt cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, anh ném điện thoại đến trước mặt mấy người: “Vợ chưa cưới cút mẹ đi, vợ chưa cưới cái rắm chó, chăm sóc cô không có nghĩa là sẽ cưới cô, Lâm Thông Thông, nếu Vưu Hạ có chuyện gì thì cô chờ nhặt xác cho tôi đi.”

Nói xong anh liền đóng sầm cửa rời đi.

******

Chuyện của Vưu Hạ sau mấy ngày đầu sôi nổi liền dần dần lắng xuống, ngày thứ tư Văn Kỳ kết hợp với công ty quản lý của Vưu Hạ đăng một bài thanh minh ngắn gọn, chỉ nói Lâm Thông Thông là em gái của một người bạn, đối với anh mà nói cũng chỉ là sự tồn tại như em gái mà thôi, còn Vưu Hạ hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Lâm Thông Thông này nên đã có sự hiểu nhầm.

Cha Văn mẹ Văn đã mời bác sĩ tâm lý cho Lâm Thông Thông, hôm đó sau khi bác sĩ rời đi, Văn Kỳ hiếm khi trở về nhà, Lâm Thông Thông nhìn thấy anh liền xoay người trốn sau lưng mẹ Văn. Mẹ Văn thở dài: “Là chúng ta đã lơ là vấn đề tâm lý của Thông Thông, Văn Kỳ à con đừng hung dữ với con bé nữa, đứa nhỏ này bị bệnh rồi.”

Giọng điệu của Văn Kỳ dịu xuống: “Thông Thông, xin lỗi Vưu Hạ đi.”

Một ngày sau khi đăng bài thanh minh, thông qua công ty quản lý Văn Kỳ đã liên lạc được với Tần Cửu, Tần Cửu nói Vưu Hạ đã hoãn hết công việc nửa năm lại, ra nước ngoài thư giãn cho khuây khoả, anh ta cũng không rõ nơi cụ thể.

Văn Kỳ vận dụng mối quan hệ, tìm ra được hướng đi của Vưu Hạ.

******

Thị trấn Kaikoura không hề gục ngã sau thiệt hại nghiêm trọng do trận động đất gây ra mà vẫn là thị trấn nhỏ xinh đẹp yên tĩnh bên bờ biển ấy, Văn Kỳ đi lại một lượt trên con đường từng đi với Vưu Hạ.

Lúc đến trang trại ở nhờ khi ấy, anh gặp con trai của chủ trang trại ở cổng, từ xa cậu bé đã vẫy hai tay chào anh. Văn Kỳ đi tới, vừa đến gần thì chợt có người từ phía sau cậu bé bước ra.

Vưu Hạ mặc một chiếc váy dài màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, cô cúi đầu nói gì đó với cậu bé, một lọn tóc rơi nơi khóe miệng cô, không biết cậu bé đã nói gì, cô mỉm cười, nụ cười trong sáng thong thả biết bao.

Văn Kỳ nín thở, sợ quấy rầy đến sự yên tĩnh lúc này của cô, nhưng lại không nhịn được muốn bước tới ôm cô vào lòng.

Đến giờ Vưu Hạ mới phát hiện ra Văn Kỳ.

Cậu bé reo hò chạy vào sân, hét lớn gọi cha, nói chồng của chị gái tới rồi.

******

Vưu Hạ không biết người bên ngoài đã ngừng mắng nhiếc cô, không biết người trong giới đều đang nói giúp cô, không biết Lâm Thông Thông đã viết thư xin lỗi công khai, cô tắt điện thoại rời xa sự đông đúc ồn ào, sống ở trang trại này đã nửa tháng, nơi đây không có lòng người đổi thay và lợi ích phức tạp, chỉ có trời xanh và biển rộng.

Văn Kỳ đưa Vưu Hạ đến con đường ván gỗ bên sườn núi cạnh biển, Vưu Hạ nhẹ nhàng dựa vào người anh, nói: “Văn Kỳ, có phải nếu em nhảy từ đây xuống, bọn họ sẽ không còn mắng em nữa không.”

Văn Kỳ nắm chặt tay cô, chậm rãi nói: “Dù là ở trên trời hay dưới địa ngục, sống chết có nhau.”

Vưu Hạ quay đầu nhìn về phía xa xa, ủ rũ nói: “Em không dám tìm anh để xác nhận, em sợ anh thực sự đã đính hôn với Lâm Thông Thông.”

Cô nói: “Văn Kỳ, anh tìm được em có phải là vì anh yêu em không?”

Văn Kỳ nói: “Vưu Hạ, ngoài em ra anh chưa từng yêu bất kỳ ai khác.”

Đón lấy gió biển, nụ cười của cô dần trở nên rạng rỡ, cô nói: “Chết không hối tiếc rồi.”

Người đời đều nói con nhà quan tiền đồ rộng mở và nữ minh tinh xinh đẹp ở bên nhau quả thực không xứng đôi, Văn Kỳ chắc chắn đã bị Vưu Hạ bỏ bùa mê, bị sắc mê hoặc rồi.

Vưu Hạ muốn phản bác lại bọn họ biết bao, rõ ràng người bị sắc mê hoặc là cô.

Bị mê hoặc nhiều năm như thế.

7.

Năm năm trước Vưu Hạ đi Mỹ du học quen được đàn anh cùng trường Lâm Thâm, lại thông qua Lâm Thâm quen được Văn Kỳ, lúc nhìn thấy Văn Kỳ, Vưu Hạ mới phát hiện thế gian thật sự có yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng trớ trêu thay, khi ấy Lâm Thâm lại nói với Văn Kỳ rằng: “Đây là Vưu Hạ, không theo đuổi được cô ấy đời này tôi sẽ không kết hôn.”

Năm ấy Vưu Hạ như bị ma ám mà thích Văn Kỳ, Văn Kỳ từ từ chối, đến do dự, cuối cùng lại yêu không lối thoát, họ lén lút hẹn hò ngay trước mắt Lâm Thâm.

Khi đó rõ ràng ai cũng không sai, nhưng lại giống như cả ba đều sai vậy.

Lúc vụ nổ súng xảy ra, Văn Kỳ ôm lấy Vưu Hạ trong tiềm thức, Vưu Hạ vùi đầu vào lòng Văn Kỳ ôm chặt anh, Lâm Thâm ở bên cạnh chợt hiểu ra gì đó…

Trong sự cố lần này, Lâm Thâm không may mất mạng, phần đầu của Văn Kỳ bị trúng đạn, mất trí nhớ.

Lâm Thâm chỉ có Lâm Thông Thông là người thân duy nhất, cô bé vẫn còn đang học cấp ba ở trong bệnh viện khóc đến ngất đi, cô ta yêu cầu Vưu Hạ rời khỏi Văn Kỳ, nói nếu không phải anh trai nản lòng thì chắc chắn sẽ không đối đầu với kẻ xấu, cũng sẽ không xảy ra chuyện.

Sự áy náy với Lâm Thâm từ trước, lại thêm cái chết thương tâm của anh ấy và vết thương nặng của Văn Kỳ khiến Vưu Hạ sụp đổ, cô làm thủ tục thôi học, lặng lẽ rời đi.

******

Nữ minh tinh cực kỳ nổi tiếng một thời Vưu Hạ dần rút lui khỏi giới giải trí sau một đám cưới đơn giản khiêm tốn, thỉnh thoảng nhận vài đại ngôn, làm vai diễn khách mời trong hai bộ phim điện ảnh, thời gian còn lại cô hầu như không rời khỏi New Zealand, rất nhiều người cảm thấy tiếc nuối thay cô, suy cho cùng thì cô còn trẻ như vậy, sự nghiệp đang như mặt trời ban trưa.

Tiểu Lục ngồi trong quán cà phê cầm điện thoại đọc tin tức trên.

Vưu Hạ mới học được cách làm một loại bánh ngọt, nghiêm túc mân mê, mắt điếc tai ngơ với Tiểu Lục, Văn Kỳ vươn tay ra đóng trang trình duyệt của cậu ta: “Xem thêm thời sự quốc tế đi.”

Chuông cửa vang lên, đồng nghiệp ở lãnh sự quán của Văn Kỳ lần lượt đi vào: “Bà chủ, một ly Espresso Con Panna.”

“Vanilla Mousse, cảm ơn.”

Vưu Hạ cười chào hỏi mọi người, sau đó kéo Văn Kỳ vào giúp mình.

Tiểu Lục lại mở tin tức kia ra đọc tiếp – Weibo của Vưu Hạ dừng lại ở một năm trước, sau bốn chữ ‘chết không thay đổi’ thì không còn cập nhật gì nữa.

Nghe cậu ta đọc xong, các đồng nghiệp bắt đầu ồn ào đùa giỡn, Tiểu Lục hỏi: “Văn lão đại, khi đó lúc tìm thấy Vưu Hạ ở Kaikoura, có phải anh đã yêu người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi không?”

Văn Kỳ từ quầy pha chế ngước lên nhìn cậu ta: “Đúng đấy, cậu có ý kiến à?”

— HOÀN —

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!