Trăng Lên, Tôi Sẽ Đến

Chương 8: Phong bì



Buổi chiều Mai Thất Nguyệt loạn quanh giọn dẹp nhà cửa, chạy qua chạy lại cũng đã đến sẩm tối. Cô ngồi xuống bật tv lên xem một lúc thì tiếng gõ cửa cùng tiếng đám trẻ nhao nhao ngoài cổng gọi:

- Chị Thất Thất ơi! Chị Thất Thất. Em là A Tương và A Kiệt đây.

Cô đứng dậy ra mở cổng:

- A Tương, sao tối rồi em không về nhà ăn cơm đi. Lại còn đến đây?

A Tương là đứa bé hồi sáng nói chuyện với Phương Hàn Phong, phía sau còn dắt theo đứa bé trai nữa, trên tay A Tương cầm một phong bì lớn, nó đưa ra cho cô:

- Chị Thất Thất, ông em bảo em mang thư qua cho chị.

Mai Thất Nguyệt cầm lấy phong bì, hỏi lại:

- Ông em bảo em đưa cho chị? Ông em bảo gì không?

Ông của A Tương là một người giao bưu phẩm của thị trấn, ông bà A Tương cũng rất thương cô.

A Tương gật đầu:

- Có! Ông em nói là thư này mới được gửi đến, lần đầu tiên thấy chị có thư nên là bảo em lập tức mang qua cho chị.

Mai Thất Nguyệt xem bức thư:

- Không có địa chỉ giao hàng, chỉ có tên người nhận. Cô nhìn hai đứa nhỏ, xoa xoa đầu A Tương rồi nói:

- Đợi chị Thất Thất một chút nhé.

Cô đi nhanh vào trong nhà, tiến vào phòng bếp, mở tủ lấy hết bánh hoa hồng dự định mang lên Lục đô gói vào một tờ giấy ăn lớn rồi bỏ vào giỏ mây mang ra đưa cho đứa bé:

- Chị cho hai đứa bánh, mang về ăn cùng ông bà đi, sắp tối rồi hai đứa nhanh về ăn cơm đi nhé!

A Tương cười tit mắt nhận lấy giỏ mây đựng bánh, nó nhảy cẫng lên:

- Chị Thất Thất thật tốt. À hồi sáng có một chú lạ đến tìm chị mua hoa. Sao chị không bán cho chú ấy?

Mai Thất Nguyệt biết là đứa bé đang nói đến Phương Hàn Phong, cô xoa xoa đầu nó, đánh trống lảng:

- Lần sau gặp người lạ không được tuỳ tiện bắt chuyện nữa nhé A Tương. Nhỡ người ta muốn bắt cóc em thì làm sao?

A Tương bĩu môi, đưa tay cầm lấy tay A Kiệt:

- Nhà ông bà em không có tiền, chú ấy bắt em làm gì? Chú ấy cho tụi em ăn bánh, ngon lắm.

Mai Thất Nguyệt nhéo nhẹ cặp má phúng phính của nó:

- Còn nhận cả bánh? Đúng là em muốn người ta bắt em đi đúng không?

A Tương cười hì hì:

- Lần sau em chú ý hơn, thôi em về đây.

Nó quay xuống nhìn em trai của mình:

- A Kiệt, chị Thất Thất cho bánh, mình về ăn với oing bà nhé!

A Kiệt nhỏ xíu, nói không rành, vỗ đôi tay cười khoái chí:

- Bánh, bánh.

A Tương quay lại nói vớ Mai Thất Nguyệt:

- Chị Thất Thất, em về đây. Cảm ơn chị.

Rồi dắt tay em trai đi lên ra khỏi đường cổng, rẽ vào con đường dẫn ra khỏi thung lũng. Mai Thất Nguyệt đứng nhìn hai đứa nhỏ, A Tương chỉ khoảng 6-7 tuổi thôi, nhưng rất lanh lợi và hiếu thảo. Thật tốt khi thị trấn nhỏ này còn có những thiên thần như thế.

Đợi hai đứa nhỏ khuất xa cô mới đóng cổng đi vào nhà. Ngồi trên ghế nhẹ bóc phong bì ra, nói nhỏ:

- Mình có thư? Sao không chuyển qua Email cho tiện mà còn chuyển thư?

Cô rút phía trong ra, một vài tấm ảnh, cầm một tấm ảnh lên cô xem, người phụ nữ quàng cổ người đàn ông, hai người cười tươi nhìn vào máy ảnh, nom chắc là vợ chồng. Cô lật ra phía sau, có một dòng chữ:

- Mai Hướng Long, Sa Thảo?

Đó không phải tên bố mẹ cô hay sao? Cô lục những tấm ảnh còn lại. Một tấm là hai ông bà đã có tuổi, ngồi trên chiếc ghế ở nhà thờ, cô cắn môi dưới:

- Mai Bác, Trần A Thương? Là ông bà nội của mình?

Lại một tấm ảnh nữa, người con trai chắc khoảng 20 tuổi, đứa bé gái nhỏ chắc cũng tầm khoảng 11-12 tuổi, hai người đang cười rất tươi, trên tay còn cầm hai quả bóng bay màu hồng. Mặt cô bỗng co lại, gương mặt trở nên trắng bệch, giọng có chút yếu ớt:

- Mai Thập Nam, Mai Thất Nguyệt.

Là cả gia đình cô, có ông, có bà, có bố, có mẹ, còn có cả anh và cô. Tại sao lại gửi những thứ này cho cô. Cô nghĩ ngợi một lúc, cảnh vật trong ảnh có chút quen mắt. Cô cố gắng nhớ lại, bỗng như có điện giật vào người, Mai Thất Nguyệt rùng mình lên, hốt hoảng:

- Là lúc đó? Là hôm đó?

Như là mới vừa hôm qua, từng chút từng chút một ùa về.

Hôm đó, cô vẫn là một bé gái vô lo vô nghĩ, được đùm bọc bởi những người yêu thương cô nhất. Một ngày đầu tháng chín, lá vàng bắt đầu rơi gần hết. Cả nhà cô cùng nhau chuẩn bị tươm tất đến nhà thờ, nơi mà mọi người đang tổ chức đám cưới cho em gái của mẹ. Buổi cầu nguyện diễn ra suôn sẻ, ai cũng nở nụ cười hạnh phúc, mẹ cô còn rơi nước mắt khi thấy em gái mình khoác tay chú rể lên lễ đường. Mọi người cùng nhau chụp hình làm kỉ niệm, kết thúc buổi chiều, bắt đầu chia tay để trở về.

Ai ngờ, buổi chiều đó là ngày cuối cùng Mai Thất Nguyệt nhìn thấy gia đình của mình đứng trước mặt cười nói vui vẻ.

Chiếc xe xuyên qua trời mưa lớn hướng tới đèo Hướng mà đi lên.

ẦM!

Chiếc xem xuống đèo mất tay lái, chuyển hướng lao thẳng xuống sườn đèo. Mắt Mai Thất Nguyệt tối đen đi rồi chẳng biết gì nữa.