Trăng Máu! - Tiểu Hoa Kí

Chương 25: Xấu hổ chết đi được



“Anh muốn gì, em đi lấy cho anh.” cô nói có chút gượng gạo, cô mong những gì cô suy nghĩ trong đầu ngay lúc này là sai.

“Tôi muốn gì, em rõ mà.” giọng nói của anh càng ngày càng trở nên khàn đục hơn như muốn thể hiện rõ khát vọng của một người đàn ông.

Câu nói của anh vừa dứt, anh dứt khoát kéo mạnh cô về phía mình, gương mặt anh tú chìm trong bóng tối kia dần tiến sát đến vùng cổ nhảy cảm của cô, đầu mũi anh cọ cọ vào vùng da mỏng manh thơm tho kia, hơi thở nóng ấm phả thẳng vào cổ cô khiến cho cô lập tức nổi da gà da vịt.

Cô dùng tay nhẹ nhàng đẩy mặt anh ra, nói nhỏ nhẹ:

“Anh làm gì thế?”

“Tôi làm gì chẳng nhẽ em không biết rõ.” anh càng tiến sát về phía cô, bàn tay to rắn chắc rất nhanh đã bắt được đôi tay không an phận kia của cô.

Anh cứ áp sát như vậy cho đến khi cô ngã ra ghế sô pha, thân ảnh cao lớn của ai kia còn đè lên người cô nữa chứ.

Cô vùng vẫy nhẹ muốn thoát, nhưng người phía trên quá mạnh mẽ, nếu cô mạnh tám, chín thì anh mạnh mười, nếu cô là số 1, thì anh sẽ là số 0, đúng như câu nói 49 thì lại gặp 50, kẻ tám lạng người nửa cân.

Anh hạ thấp thân thể cường tráng để nó nằm đè hẳn lên người cô, thứ khẳng định bản lĩnh của người đàn ông đối với người phụ nữ đã sớm ngẩng cao đầu và sưng to lên. Lúc anh hạ thân, thứ đó đã chạm vào vùng nhạy cảm của cô khiến cô xấu hổ đến đỏ mặt, cũng may phòng khách tắt toàn bộ đèn để xem phim nên anh không thấy rõ giương mặt đỏ hơn cả đỏ kia của cô.

Anh cứ dụi dụi đầu mũi của mình vào phần da cổ nhạy cảm của cô, khiến cô nổi phản ứng, hoảng hốt đẩy anh ra nhưng không đẩy ra nổi.

“Này, đừng như thế, bỏ em ra đi, em chưa sẵn sàng cho chuyện này.” cô nói, giọng bất lực như muốn khóc đến nơi.

Anh nghe vậy nhưng nhất quyết không chịu ngồi dậy, vẫn tiếp tục hành động đó và nói với giọng khàn đục, đồng thời nắm một tay cô đưa xuống nơi hùng vĩ nào đó khiến cho cô giật nảy mình:

“Tôi đã bị em làm cho thành ra như vậy rồi mà em nỡ lòng nào để tôi tự giải quyết sao, em nỡ hả.” dù giọng khàn đục nhưng ngữ điệu nói với cô thì như trẻ con bị bắt nạt mà người bắt nạt ở đây thì không ai khác, đó chính là cô.

Anh luôn có một quy tắc bất di bất dịch là nếu như người khác không muốn dù bất kể là chuyện gì, anh sẽ không ép, nhưng chẳng hiểu sao, đối với cô anh như muốn xóa sổ cái quy tăc bất thành văn ấy ra khỏi đầu mình.

“Em…em…em đâu có bắt nạt anh, em đâu có khiến anh thành ra như vậy.” cô vội rụt tay mình về lắp bắp nói.

“Tôi không biết, bắt đền em, tôi thành ra như vậy là tại em hết.” anh nói trong mếu máo, mặt méo xệch đi.

“Sao lại tại em…” cô chưa nói hết câu đã bị anh cướp lấy đôi môi ngọt ngào, lưỡi anh khuấy đảo, xâm chiếm khoang miệng cô, thăm dò, khám phá từng ngóc ngách.

Anh vừa hôn, tay bắt đầu sờ soạng. Bàn tay to lớn sờ đến đâu, cô rùng mình đến đấy, cho dù cô cố ngăn bàn tay kia lại nhưng chẳng thể.

Kiếp nạn này, cô không thoát được rồi. Anh cứ hôn như vậy cho đến khi cô khó thở, bàn tay sờ soạng khắp cơ thể cô khiến cô từ phản kháng cho đến thuận theo anh mới ngừng lại.

Khi anh tha cho đôi môi của cô, cô vội vàng thở dốc, mở miệng thật lớn hít lấy hít để không khí, thở như chưa từng được thở, ngực cô phập phồng lên xuống theo nhịp chạm càng nhiều vào cơ thể anh khiến cho khát vọng kia ngày càng mãnh liệt.

Anh ngồi dậy, bế cô đi lên phòng, cô nằm thở trong vòng tay anh như cá mắc cạn hết chẳng còn sức mà vùng vẫy.

Lên đến phòng, anh đặt cô nằm nhẹ nhàng xuống giường, anh từ từ bò tới cho đến khi mặt đối mặt, anh hỏi nhỏ nhẹ:

“Cho tôi, có được không?”

Cô bị anh kích thích một tràng cơ thể vốn mẫn cảm nay đã nảy sinh phản ứng sinh lý, nhẹ nhàng xấu hổ mà gật đầu.

Anh cười một nụ cười lưu manh khi nhìn thấy cái gật đầu đầy e thẹn kia của cô, anh với tay tắt đèn phòng, chỉ để lại một ánh đèn mờ nhạt nhưng cũng đủ để nhìn rõ người nằm dưới thân mình.

Anh cởi bỏ chiếc áo trên người mình ra mà lao về phía cô như hổ đói hôn hít khắp nơi nhưng vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng. Mỗi nơi anh đi qua để lại một dấu hôn đỏ chói mắt, môi anh đi đến đâu, quần áo trên người cô được cởi ra đến đó cho đến khi trên người cô chỉ còn lại đồ lót, anh đưa tay ra sau lưng cô, thao tác đơn giản khiến chiếc áo ngực kia bung ra, anh lôi chiếc áo quẳng đi chỗ khác như vật bị ghét bỏ trên đời, cô lúc này rất xấu hổ vì cơ thể sắp lộ gần hết, cô đưa tay che đi phần ngực của mình nói nhỏ:

“Xấu hổ chết đi được.”