Trạng Nguyên Túy

Chương 11



Gió bấc lạnh lẽo thổi tung khung cửa sổ xập xệ. Trong cái kho nhỏ chứa đầy rơm ẩm mốc, người thanh niên mở mắt tỉnh dậy. Khắp cơ thể y chằng chịt vết thương của đao kiếm, đến nỗi y chẳng biết vì sao mình lại ở trong kho này. Hình ảnh cuối cùng mà y nhớ được chính là ngất đi gần một cái nhà nhỏ, sau đó hoàn toàn không còn ký ức nào nữa.

Người thanh niên nghe có tiếng bước chân, liền rút cây dao găm trong thắt lưng ra, nhìn rõ người đến là một đứa bé thì mới tạm cất dao lại. Đứa bé ăn mặc lam lũ hì hục khiêng một chậu than to tướng đi vào, trông thấy y đã tỉnh thì reo lên: “Ca ca, huynh tỉnh rồi sao?”

Người thanh niên nhìn thấy khắp mặt đứa bé bị bụi than dính vào lem luốc, khẽ cười một tiếng hỏi: “Là đệ cứu ta sao?”

“Phải a, ta thấy huynh ngất xỉu trước cổng nhà cho nên mang huynh vào đây?”

“Bằng sức của mình đệ?”

Đứa bé đưa tay áo lên cao quệt mặt ái ngại rồi cười hì hì: “Mẫu thân đi sang thôn bên cạnh làm việc rồi, vài hôm nữa mới về tới, trong nhà chỉ có một mình ta. Ta lại không đủ sức đỡ huynh, cho nên lôi lôi kéo kéo một đoạn thì nghỉ mệt, xong lại lôi lôi kéo kéo tiếp, chắc là làm cho vết thương huynh thêm nặng rồi.”

“Không sao. Ta không chết được.”

Đứa bé đập đá lửa nhóm thau than, nhưng nhóm mãi vẫn không cháy. Người thanh niên nhích tới một chút để xem, phát hiện đống than này đều ẩm ướt cả rồi.

“Than ướt thế này không thể đốt được.”

Đứa bé tiu nghỉu: “Ta biết, nhưng trong nhà chỉ còn lại chỗ than này. Huynh yên tâm, ta cố thêm chút nữa sẽ cháy thôi. Trước nay vẫn vậy mà.”

Trước nay vẫn vậy? Người thanh niên nhìn quanh. Hoàn cảnh sống của đứa bé này xem ra rất tệ.

Đứa bé nhóm một lúc lâu thì than mới chịu cháy. Người thanh niên bật cười, quả nhiên có thể nhóm được nhỉ? Xem ra cũng là một cái tài.

Đứa bé nhìn y nói: “Ca ca, lại gần thêm chút nữa cho ấm.”

Người thanh niên gật đầu, lại nhích thêm chút, hỏi: “Đệ không sợ ta là người xấu sao? Đừng nên tùy tiện nhặt người khác về nhà như thế.”

“Mẫu thân nói rồi, giúp đỡ người khác là chuyện nên làm. Huynh xấu hay tốt thì không phải chuyện của ta. Ta giúp được huynh là tốt rồi.”

“Nghe đệ nói, mẫu thân đệ chắc là người có lễ giáo. Sao lại bỏ đệ ở nhà một mình nguy hiểm như thế?”

Đứa bé cụp mắt xuống: “Mẫu thân ta không biết chữ, người là thương nữ.”

Người thanh niên kinh ngạc. Thương nữ chính là cách gọi trang nhã của ca kỹ.

Đứa bé vội vàng giải thích: “Không phải loại như huynh nghĩ đâu. Mẫu thân ta chỉ bán nghệ không bán thân. Sau này gặp phụ thân, phụ thân chuộc thân cho người. Phụ thân ta học thức uyên bác, giúp người khác bình tranh chữ, cho nên cuộc sống lúc xưa của nhà ta cũng rất tốt. Đáng tiếc phụ thân qua đời sớm, người nhà của phụ thân chê bai xuất thân mẫu thân ta, do đó cũng không nhìn nhận ta. Hai mẫu tử ta không chỗ nương tựa, cho nên mẫu thân chỉ có thể dệt vải kiếm sống. Chỗ nào có người thuê thì mẫu thân liền đến chỗ đó, không thể nào ở nhà suốt cùng ta được.”

Người thanh niên vươn tay ra xoa đầu đứa bé: “Đệ tên gì?”

“A Dao.”

“A Dao, ta là…”

Người thanh niên chưa nói hết thì bỗng có tiếng hò hét inh ỏi vọng từ bên ngoài vào:

“Tìm kiếm thật kỹ cho ta. Tuyệt đối không thể để hắn sống rời khỏi Hứa Đô được.”

Người thanh niên nheo mắt: “Đến rồi.”

Đứa bé ngỡ ngàng: “Đến tìm huynh sao?”

Người thanh niên gật đầu. Đứa bé vội vã đứng lên kéo đống rơm to tướng ra, bên trong vách tường có một cái lỗ hổng. Cái lỗ này là do bị con trâu người láng giềng húc vào trong lúc nổi điên. Mẫu thân nó không có tiền sửa, bèn lấy rơm che chắn lại cho gió không thể lùa vào. Đứa bé giục: “Huynh mau đi đi.”

Người thanh niên ý thức được tình hình, không nhiều lời, chỉ nói: “Đệ cẩn thận.”

Đứa bé đợi người thanh niên chui ra rồi liền kéo rơm che chắn lại, ngồi yên trong kho chờ đợi. Lát sau quả nhiên đoàn người lùng sục cũng đá cửa đi vào. Có một kẻ vạm vỡ lôi hẳn nó ra bên ngoài trời rét căm căm đến trước mặt thủ lĩnh. Thủ lĩnh cưỡi ngựa đen bọc sắt, hung tợn hỏi nó: “Nhóc con, ngươi có thấy một thanh niên mặc áo đen nào đi ngang qua đây không?”

Đứa bé đôi mắt ráo hoảnh nói: “Không có.”

Có tiếng bước chân nhốn nháo của vài người đi qua đi lại tìm kiếm khắp nơi, tiếp đó chợt hét lên: “Trong nhà kho có vết máu. Là máu người.”

Người thanh niên không nỡ bỏ mặc đứa bé một mình. Y thoát ra liền tìm chỗ kín nấp lại, âm thầm quan sát đoàn người này từ xa. Lúc nghe được tiếng hét, y vô thức nhìn vào tay áo. Có thể là máu từ vết thương rơi ra lúc y bất tỉnh.

Thủ lĩnh thấp giọng xuống: “Nhóc con, máu đó từ đâu ra?”

Đứa bé lúng túng. Thủ lĩnh lại nói: “Nhóc con, người kia không phải dạng tốt lành gì, đã giết trăm người huynh đệ của ta. Nếu ngươi nhìn thấy hắn thì phải nói ra. Ngươi che chở hắn có khi sẽ bị hắn hại ngược lại.”

Đứa bé mím môi rồi nói: “Máu đó…ta không biết nữa. Mấy hôm trước con trâu của Chu đại thúc nổi điên, gặp ai cũng tấn công, còn phá hỏng nhà kho của ta, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn. Làm sao ta biết là ai đổ máu ở đó.”

Thủ lĩnh liếc mắt sang một kẻ bên cạnh ra hiệu, người này lập tức đi dò hỏi. Lát sau y quay về thừa nhận có chuyện này. Thủ lĩnh nói lớn: “Nếu là hiểu lầm thì thu đội, phải nhanh chóng đuổi kịp hắn ta.”

Đoàn người rời đi, đứa bé lạnh cóng vội chạy lại vào nhà kho. Người thanh niên thở phào, xem ra là y nghĩ nhiều. Đám người kia cũng không vô tri tới mức không phân biệt được máu cũ và máu mới, có lẽ thật như đứa bé nói, chỉ là vết máu để lại của kẻ khác.

Người thanh niên trở lại nhà kho. Đứa bé trông thấy y rất ngạc nhiên: “Ca ca, bọn họ vừa đi thôi, huynh trở lại rất nguy hiểm.”

Người thanh niên cười với nó: “Sau này đệ nên đọc sách nhiều vào, có vậy sẽ biết nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Bọn họ đã soát qua nơi này, tuyệt đối sẽ không soát lại lần nữa. Ta ở đây tịnh dưỡng vài ngày, đợi mẫu thân đệ về sẽ rời khỏi.”

Đứa bé ngơ ngác, rồi lại gật đầu: “Vậy cũng được.”

Sở Tu Nhiên thức giấc khỏi giấc mơ, nhìn sang Liên Thành đã bị y hành hạ suốt cả đêm, kiệt sức đến không còn biết trời trăng là gì, khẽ vuốt tóc hắn gọi một tiếng: “A Dao!”

Liên Thành mê man suốt hai ngày, lúc tỉnh dậy thì nha hoàn lập tức dọn thức ăn lên. Liên Thành giống như ma đói ngàn năm, ngồi vào bàn ăn lấy ăn để, đến khi no bụng lại lăn vào giường của Sở Tu Nhiên ngủ tiếp. Hắn ngủ đến tối thì dậy lần nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng bạc hắt lên chiếc bàn công văn một màu trăng trắng trông rất đẹp mắt.

Đời người hà tất phải cực khổ bôn ba? Hà tất phải thèm khát một lần yêu đến khắc cốt ghi tâm? Cứ đơn giản như hiện tại, được ăn no, ngủ kỹ, ngắm cảnh đẹp trước mắt có phải là tốt nhất không?

Liên Thành rời khỏi giường, đến bên cửa sổ ngắm trăng. Hắn không muốn nghĩ gì nữa. Tâm tình trong giây phút hiện tại chỉ muốn được thanh thản bình yên.

Sở Tu Nhiên về tới, bước đến gần ôm nhẹ hắn từ phía sau. Hắn đã ý thức được sự xuất hiện của y từ lâu nhưng không buồn quay lại nhìn.

“Vương gia, trăng đẹp không?”

“Đẹp!” Sở Tu Nhiên cắn lên tai hắn trả lời.

“Vương gia, thứ cho ta hỏi một câu hồ đồ giữa lúc cảnh đẹp thế này. Ngươi có từng thật lòng thật dạ thích một ai chưa?”

“…”

Liên Thành thở nhẹ ra. Sở Tu Nhiên không trả lời cũng không sao. Hắn không phải thực sự tò mò muốn biết, chỉ là hắn nghĩ, người như Sở Tu Nhiên đối với hắn là ác quỷ, liệu đối với kẻ y yêu thì sẽ thế nào? Chắc là y phải có một bộ mặt rất dịu dàng nào đó, mà bộ mặt này mãi mãi hắn cũng không thấy được.

“Từng!”

Sở Tu Nhiên đột nhiên đáp khiến Liên Thành có chút khó ngờ.

“Là Mạnh Dã?”

“Không phải!”

“Vậy y là người thế nào?”

“Đơn thuần lương thiện, đã từng cứu mạng bản vương.”

“Vậy vì sao lại không ở cạnh vương gia?”

Liên Thành thực tâm muốn biết vì sao Sở Tu Nhiên trân trọng người này như vậy mà còn đi hành hạ hắn và những kẻ khác? Không phải ở cạnh người mình yêu luôn là ước muốn của tất cả người trong thiên hạ hay sao?

Sở Tu Nhiên im lặng, lần này thực sự là y không muốn nói gì nữa.

“Vương gia, người đó có phải không thích ngươi?” Liên Thành bạo gan suy đoán, cũng bạo gan nói ra trước khi kịp nghĩ đến thái độ của Sở Tu Nhiên.

Sở Tu Nhiên không trả lời câu hỏi của hắn. Y chỉ nói: “Thiên hạ đều ao ước cái gọi là tam sinh hữu hạnh mới gặp được nhau. Nhưng bản vương nghĩ, năm ấy gặp được bản vương chắc chắn không phải may mắn mà là nghiệp chướng ba đời của y. Bất quá, bản vương cũng không cần tình yêu thiên hoang địa lão.”

Sở Tu Nhiên tháo thắt lưng Liên Thành ra, chầm chậm vuốt ve khắp cơ thể hắn và nói: “Ở bên nhau. Đắm chìm vào xác thịt của nhau. Cùng nhau điên dại như dã thú mới là cảm giác thiết thực mà bản vương cần.”

“Vương…a…gia…”

Sở Tu Nhiên trực tiếp cắm vào người Liên Thành bên bục cửa sổ. Liên Thành không biết bám víu vào đâu, một tay cố gắng vịn vào khung cửa, tay còn lại ghì chặt trên vai y. Mỗi lần Sở Tu Nhiên đánh tới, Liên Thành thực sự có cảm giác như sắp ngã nhào ra khỏi cửa sổ, thập phần hốt hoảng.

“Vương gia…chậm…a…chậm chút…”

“Liên nhi, khi ngươi sợ hãi, đặc biệt hút bản vương chặt hơn. Bản vương rất thích.”

Ở bên cạnh Sở Tu Nhiên bấy lâu, có lời xấu hổ nào mà hắn chưa từng nghe. Chỉ là, hắn không hề nghĩ đến lý do này, lý do mà Sở Tu Nhiên luôn dùng đủ mọi cách dọa dẫm hắn. Hắn ngửa đầu nhìn trăng. Trăng rất đẹp, nhưng lòng hắn rất lạnh.

Sở Tu Nhiên yêu thích thú vui nhục dục, còn hắn, hắn biết phải yêu thích gì đây?