Trạng Nguyên Túy

Chương 9



Liêu Dung cầm theo bầu rượu say khướt đến trước cửa phòng của Thanh Vĩ, nấn ná hồi lâu muốn gõ nhưng lại thôi, cuối cùng ngồi gục xuống bên cửa gọi vào: “Thanh Vĩ, ngươi ngủ chưa?”

Thanh Vĩ đang nằm quay mặt vào trong tường sắp ngủ, nghe thấy âm thanh thấm say của Liêu Dung thì mở mắt ra nhưng vẫn yên lặng không lên tiếng.

“Ngươi nhẫn tâm vậy sao? Không thèm đáp trả ta.” Liêu Dung cầm bầu rượu lên nốc ừng ực, nốc xong lại có vẻ bất đắc chí nói: “Ta không hiểu được vương gia. Liên Thành đó rốt cuộc có gì tốt mà vương gia cứ luôn hướng về hắn? Còn ta, ta có gì không bằng hắn? Ta yêu thích vương gia. Ngài rõ ràng biết nhưng luôn đối xử với ta hệt như một đứa trẻ. Vương gia đã vậy, ngươi cũng vậy. Ngươi biết ta cần ngươi thế nào, lại vào ngay lúc này nói ngươi muốn thành hôn. Ngươi thành hôn rồi, sau này ta biết đến tìm ai nữa?”

“…”

“Thanh Vĩ, có phải ngươi chưa ngủ nhưng không muốn thấy ta nữa không? Có phải ngươi chán ta rồi không?”

“…”

“Thanh Vĩ, ta ghét ngươi. Ngươi là tiểu nhân đáng chết.”

Liêu Dung nói xong bỗng khóc thét lên một trận. Thanh Vĩ siết tay vào chăn, thở ra nặng nề. Đến tận khi Liêu Dung khóc xong vẫn không nghe bên trong phòng có chút âm thanh nào, y đành rũ rượi đứng lên và bỏ về.

Thanh Vĩ ngồi dậy, chống tay lên trán, bộ dạng chán chường: “Ngươi tại sao cứ phải giày vò ta?”

Thanh Vĩ mất ngủ một đêm, lúc nhận được bồ câu đưa tin về Hằng Vương Sở Thành Nguyên đem đến cho Sở Tu Nhiên thì lại đọc nhầm vài chữ.

Sở Tu Nhiên cười y: “Có phải nhớ thê tử sắp cưới rồi không? Bản vương lúc đầu đã bảo ngươi đừng đi theo, cứ về thẳng kinh thành lo chuyện hôn sự đi.”

Thanh Vĩ nói: “Vương gia, bệnh cũ của người chữa mãi không khỏi, ta làm sao yên tâm được? Xem như ta lo chuyện thừa thãi đi, nhưng tốt nhất vẫn nên để ta ở bên cạnh người.”

Sở Tu Nhiên gật đầu: “Cũng tốt. Bản vương cũng muốn chủ hôn cho ngươi. Về phía Liêu Dung thế nào rồi?”

“Có lẽ là rất chán, dù sao gần đây cũng yên bình không có gì cho y làm.”

“Yên bình mới là tốt. Bản vương kỳ thật không thích những chuyện tranh giành.”

Thanh Vĩ hiểu ý, nói: “Vương gia, nhân lúc Hằng vương chưa làm gì quá khích, hay là người đi khuyên giải một câu, chưa chừng…”

Sở Tu Nhiên xua tay: “Đệ đệ này của bản vương không có tâm tư gì, nhưng lại rất cố chấp với bốn chữ tận trung báo quốc. Hẳn là hoàng đế đã rỉ vào tai y không ít lời dèm pha, mới khiến y nuôi dưỡng quân đội chỉ để đối phó người ca ca này. Ngu ngốc!”

Sở Tu Nhiên mắng qua kẽ răng rồi nói tiếp: “Hoàng đế tham quyền vô tri lại nhát gan, trước mặt không dám hó hé câu nào với bản vương, chỉ giỏi mấy trò đâm lén sau lưng, có tư cách gì gọi là minh quân? Nếu bản vương đổ, chỉ e Sở quốc này cũng sẽ có ngày tuẫn táng theo bản vương. Họa ở chỗ Thành Nguyên mà ra, thì cũng phải ở chỗ y mà diệt. Nếu Liêu Dung đã rảnh như vậy thì bảo Liêu Dung đi dọa đám người bên cạnh y một chút. Vây cánh không còn, bản vương muốn xem thử y làm sao mà bay lên?”

Thanh Vĩ cảm thấy chuyện này vừa hay sẽ đẩy Liêu Dung rời khỏi mình một thời gian nên thở phào: “Vậy ta đi sắp xếp ngay.”

Buổi trưa, Sở Tu Nhiên gọi Liên Thành đến dùng bữa chung. Liên Thành thấy trên bàn có ba bộ chén đũa, ngạc nhiên không biết ngoài hắn với Sở Tu Nhiên thì còn ai nữa nên chưa dám ngồi. Sở Tu Nhiên kéo tay hắn ngồi xuống tự nhiên, nói: “Không cần câu nệ, kẻ sắp đến ngươi cũng rất quen thuộc.”

Sở Tu Nhiên nâng ly rượu lên cười cười giảo hoạt rồi nhấp môi một chút và đặt xuống. Liền sau đó, Liên Thành nhìn thấy một người mặc áo tím đi theo nha hoàn tiến gần chỗ họ. Bất chợt, đôi đồng tử của Liên Thành co rút lại, cả người chết sững. Người này không ai xa lạ mà chính là Yến Can.

Yến Can định cúi người nhưng Sở Tu Nhiên đưa tay ra miễn lễ cho y. Sở Tu Nhiên kéo tay y ngồi ở phía còn lại. Liên Thành nhìn chằm chằm vào Yến Can tìm kiếm một câu trả lời, nhưng Yến Can lại phớt lờ hắn, gắp một miếng thịt đưa đến miệng mời Sở Tu Nhiên. Sở Tu Nhiên thản nhiên ăn: “Yến nhi thật ngoan. À…”

Sở Tu Nhiên quay sang Liên Thành lúc này còn đang rối bời: “Liên trạng nguyên, Yến nhi hẳn cũng là người quen cũ của ngươi, đúng không? Thế này thì không cần bản vương giới thiệu đâu nhỉ?”

Liên Thành cứng nhắc gật đầu. Hắn hiểu rồi. Thì ra Yến Can chính là người mới mà nha hoàn từng nhắc tới. Hắn cố sức cứu thoát Lý Hoài, lại không nghĩ rằng một người bạn khác của mình tự dâng mình đến miệng cọp. Thế này thì hắn bất lực thật rồi.

“Vương gia, ta muốn đến thư viện xem việc trùng tu, không biết có thể rời đi trước hay không?”

Sở Tu Nhiên nhìn vào bàn thức ăn: “Ngươi còn chưa ăn gì, có cần vội đến thế không?”

Liên Thành khô khan đáp: “Ta không đói.”

“Vậy được, đi đi.”

Liên Thành đứng dậy, lầm lũi đi thẳng về trước mà không dám ngoái đầu nhìn lại. Sở Tu Nhiên tìm thấy niềm vui mới, đương nhiên sẽ cao hứng không chấp nhất nhiều với hắn. Nhưng mà, niềm vui mới này liệu kéo dài được bao lâu. Hắn cũng không phải ngày một ngày hai quen biết Sở Tu Nhiên. Cùng lắm là ba tháng thôi, đợi khi Sở Tu Nhiên chơi chán cơ thể Yến Can, Yến Can sẽ trở thành bộ dạng thê thảm như hắn hiện giờ. Hắn không muốn tận mắt nhìn bạn mình rơi vào con đường đau đớn mà chính mình từng trải qua. Thế nhưng, giờ đây có nói gì cũng là vô ích thôi. Vô ích thật rồi.

Liên Thành đến thư viện Cận Minh, giả như cần người đi tìm sách với hắn nên gọi riêng Lý Hoài vào sảnh chính hỏi chuyện. Lòng hắn nóng như lửa đốt, không vòng vo gì mà nhập đề thẳng: “Ngươi có biết dạo này Yến Can đang làm gì không?”

Lý Hoài ngơ ngác không hiểu sao hắn lại hỏi vậy: “Đương nhiên là đang tịnh dưỡng chân, ta từng nói với ngươi rồi mà.”

“Vậy ngươi có đi thăm không?”

“Mấy hôm trước ta và Tiểu Thu có đi. Y bảo mệt không nói gì nhiều đã đuổi bọn ta về. Sao vậy? Yến Can xảy ra chuyện gì?”

“Y…” Liên Thành muốn nói lại im bặt. Cũng không thể nói là y đã trở thành nam sủng của Kính vương, càng không thể nói là sau này trở đi, y với hắn vậy mà lại hầu hạ dưới thân của cùng một nam nhân.

“Thôi bỏ đi. Mệnh ai người nấy lo, ta còn quản được gì cơ chứ?”

Lý Hoài cười khinh: “Ngươi là trạng nguyên gia của bản triều, ăn sung mặc sướng, ngay đến Kính vương còn nhận ngươi là bạn của ngài ấy, nói mấy lời bi lụy này thì ai mà tin? Chỉ có dân đen ngu ngốc như bọn ta mới bị ngươi lừa suốt bấy lâu.”

Bạn? Lẽ nào hắn nên đính chính là bạn tình thì mới đúng?

Liên Thành không có lời nào để giải thích, vì giải thích kiểu nào thì Lý Hoài cũng sẽ không hiểu. Huống hồ, hắn cũng không muốn đón nhận sự đồng tình từ y, hay cùng y dây dưa điều gì, tránh lôi kéo y vào phiền phức.

Đang lúc hắn định mở miệng cho Lý Hoài lui ra, bỗng nhiên có một trận ồn ào truyền đến. Hắn bước ra ngoài, muốn nhìn xem xảy ra chuyện gì, chợt đứng khựng lại như một khối gỗ bị đóng xuống mặt đất.

Đoan vương Sở Mật Nhân đã tới.

Sở Mật Nhân mặc một chiếc áo choàng rộng màu xanh, sắc mặt hơi tái, một tay đang che lại cơn ho liên tục. Đi theo sau y có Lý Trọng và vài thị vệ. Khoảnh khắc Sở Mật Nhân ngước lên nhìn Liên Thành, đáy mắt hiện ra sự đau khổ cùng bất lực, khí huyết bất thông, lại ho thêm một trận dữ dội nữa.

Liên Thành chợt cười lạnh rồi mỉa mai tận đáy lòng. Hắn đã thân tàn ma dại thế này rồi, còn gặp lại làm gì? Không gặp mới là sự hồi báo tốt nhất, gặp gỡ chỉ khiến cõi lòng thêm se thắt hơn thôi.

Lý Trọng hướng Lý Hoài la mắng: “Còn không mau hành lễ với vương gia.”

Lý Hoài định hành lễ nhưng Sở Mật Nhân đưa tay ra trước ngăn cản và nói: “Tất cả lui hết. Bản vương muốn yên tĩnh nói chuyện với Liên trạng nguyên.”

Sau khi chỉ còn lại hai người giữa một khoảng sân rộng lớn, Sở Mật Nhân tiến tới gần nắm cổ tay Liên Thành nói: “Liên nhi, ta đến đưa ngươi đi.”

Liên Thành nhìn sâu vào mắt y hỏi lại: “Đi? Làm sao đi?”

Sở Mật Nhân hơi chùng xuống, nhưng rồi vẫn kiên quyết nói: “Chân trời góc biển, chỉ cần là nơi ngươi muốn đến, ta liền đưa ngươi đi.”

Liên Thành gạt bàn tay Sở Mật Nhân ra khỏi tay mình: “Mật Nhân, ta nhận ý tốt của ngươi, nhưng mà…quá trễ rồi.”

Sở Mật Nhân khăng khăng nắm lại tay Liên Thành, lần này còn nắm chặt hơn trước: “Không trễ, miễn là chúng ta còn sống, đều không phải là trễ.”

“Vậy còn vương phi của ngươi thì tính sao? Hay là ngươi cũng muốn nuôi ta thành nam sủng giống như hoàng thúc của ngươi? Nếu thế, ta ở cạnh ngươi hay ở cạnh y có gì khác biệt?”

Sở Mật Nhân kéo mạnh tay Liên Thành ngã về trước rơi vào vòng tay ôm chặt của y: “Ta sai rồi, Liên nhi. Ta không muốn đã sai lại tiếp tục sai nữa. Ta sẽ đi cùng ngươi. Vương vị quyền thế ta đều không cần nữa. Ta chỉ muốn ngươi trở lại bên cạnh ta thôi. Cho dù là có lỗi với ai, cho dù là bán đứng tất cả cũng không sao. Liên nhi, đi cùng ta được không? Ta xin ngươi.”

Đúng lúc này, từ đằng xa chợt có tiếng vỗ tay bốp bốp vang lên. Liên Thành dự cảm thấy bất an, vội vàng đẩy bật Sở Mật Nhân ra xa. Đúng như hắn đoán, Sở Tu Nhiên đến rồi. Sở Tu Nhiên đứng dựa vào thân cây hạnh, không hề mang theo một ai, dáng vẻ khoan thai đắc ý như vừa được xem một màn kịch hay.

Liên Thành sợ hãi nghĩ thầm. Nếu như Sở Tu Nhiên dùng bữa với Yến Can, y không thể nào đến đây nhanh vậy, trừ khi y vốn dĩ là không ăn, hắn vừa rời khỏi chưa lâu cũng đã đi theo. Dù với tình huống nào, để Sở Tu Nhiên bắt gặp cảnh hắn thân mật với người nam nhân khác, phen này hắn chỉ còn đường chết.

“Đúng là thâm tình khó dứt, ngưỡng mộ ngưỡng mộ.” Sở Tu Nhiên lạnh lùng nói ra vài chữ, tuy chỉ vài chữ thôi nhưng vẫn đủ sức cứa nát ruột gan Liên Thành. Hắn tự ôm lấy bả vai, sợ hãi đến phát run.

Sở Mật Nhân thấy vậy liền đứng chắn trước người Liên Thành: “Hoàng thúc, người buông tha cho Liên Thành đi, được không? Bao nhiêu năm qua người giày vò y như vậy lẽ nào còn chưa đủ?”

“Bản vương giày vò hắn sao? Vậy xin hỏi bản vương đã cắt phần nào trên người hắn vậy? Là tay hay chân của hắn?”

Sở Tu Nhiên trả lời Sở Mật Nhân xong thì nhìn đến Liên Thành: “Liên nhi, ngươi còn muốn đứng ở phía đó bao lâu nữa?”

Liên Thành hơi thanh tỉnh, định cất bước đi lại chỗ Sở Tu Nhiên nhưng bị Sở Mật Nhân ngăn lại: “Đừng đi. Tin ta. Hôm nay cho dù có thế nào đi chăng nữa, ta cũng không buông tay ngươi ra.”

Liên Thành dao động, nhất thời chùn chân. Kỳ thật hắn cũng không muốn bước về phía bên kia. Kỳ thật hắn cũng muốn được người nam nhân này bảo vệ. Kỳ thật hắn đã quá mệt mỏi và đau đớn rồi, không muốn tiếp tục đóng kịch cùng Sở Tu Nhiên nữa.