Trăng Sáng Ngàn Dặm Gửi Tương Tư

Chương 4: "Tôi mong anh ở lại Thượng Hải mà."



Editor: Yang Hy.

Ôn Đông Lâm tuy mới về nước nhưng không ở cùng với bố mẹ mà lại sống trong căn hộ nhỏ mà rất lâu trước đó bố mẹ đã mua, một căn hộ chưa đến sáu mươi mét vuông, phòng ở không lớn nhưng sống một mình cũng coi như thoải mái dễ chịu.

Mãi đến khi đi vào thang máy hai người vẫn chẳng nói gì, Ôn Kỳ Du trong lúc im lặng đã suy nghĩ xem phải chăng mình nên từ chối sự khách sáo nhất thời ấy của Ôn Đông Lâm, dù sao hai người cũng chả xem là thân thiết gì, không thể cùng nhau nói chuyện tự nhiên như Ôn Kỳ Hoan với Ôn Đông Lâm được.

Bầu không khí ngột ngạt khiến cho Ôn Kỳ Du bắt đầu thấy hối hận, nhưng cậu nghi ngờ mình lắm, dù cho có xảy ra một lần nữa thì cậu cũng không từ chối lời mời của Ôn Đông Lâm đâu.

Sau khi rời khỏi thang máy Ôn Đông Lâm đi đến phía trước mở cửa, Ôn Kỳ Du đứng ở đằng sau nhìn anh ngồi xổm trước tủ giày, lục lọi một hồi cũng không tìm được đôi dép mới, anh quay đầu lại cười ngại ngùng: "Mới trở về nên trong nhà còn chưa đặt mua."

Nói xong anh đứng lên rồi lại xoay người lấy một đôi dép ở trong góc ra đặt trước mặt Ôn Kỳ Du, "Cậu mang của tôi được không, tôi đi chưa được mấy bận đâu."

Ôn Kỳ Du né tránh ánh mắt của Ôn Đông Lâm, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua đôi dép dưới đất rồi trả lời: "Không sao."

Sau đó cậu thay đôi dép của Ôn Đông Lâm.

Ôn Đông Lâm thì mang vớ đi thẳng vào nhà, Ôn Kỳ Du thấy vậy còn chưa kịp nói gì thì vài tờ giấy A4 trắng đã theo cơn gió nhẹ nhàng bay tới, cậu ngó vào bên trong, ở phòng khách còn bừa ác nữa.

Ôn Đông Lâm có lẽ là cảm thấy hơi xấu hổ, anh nhặt đống tài liệu giấy tờ dưới đất bỏ lên trên bàn, sau đó mời Ôn Kỳ Du ngồi xuống.

Ôn Kỳ Du đi vào trong được hai bước, gió mát lùa vào, cậu thấy hơi lạnh nên đã hỏi Ôn Đông Lâm: "Tôi đóng cửa sổ lại giúp anh nhé?"

Ôn Đông Lâm ngẩng đầu lên nhìn một cái, "Không cần đâu, cứ để mở vậy đi, chờ tôi đi tìm đôi dép cái nha." Nói xong anh liền đi về phòng.

Lúc đi vào Ôn Kỳ Du có nhìn qua phòng ốc của Ôn Đông Lâm, trong nhà thật sự không được gọn gàng, cũng không biết khi nào Ôn Đông Lâm mới có thể thu dọn xong, có lẽ cậu có thể giúp một tay nhưng cậu cảm thấy mình không có tư cách gì để mở lời cả, Ôn Đông Lâm chắc chắn sẽ cho là cậu tọc mạch mất.

Khoảng một phút sau Ôn Đông Lâm từ trong phòng đi ra, trên tay cầm một đôi dép, "Cậu mang đôi này đi, tôi vừa tìm ra đó, còn mới toanh."

Ôn Đông Lâm mở lớp màng bọc nhựa bên ngoài rồi đặt đôi dép xuống dưới đất.

"Không cần phiền phức vậy đâu, anh mau mang vào đi."

Sàn nhà rất lạnh.

Câu tiếp theo Ôn Kỳ Du không nói ra, cậu chỉ nói thầm ở trong lòng thôi.

Ôn Đông Lâm nghe cậu nói vậy cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mang dép vào luôn.

Trên bàn trà bày bừa đủ loại đồ đạc linh tinh, Ôn Đông Lâm tùy tiện đẩy đống đồ sang một bên để chừa ra một khoảng trống nhỏ.

"À đúng rồi, tôi rót cho cậu tách..." Còn chưa nói dứt câu, Ôn Đông Lâm ngẩng đầu lên nhìn Ôn Kỳ Du một cái, môi cậu vốn không đậm màu, bây giờ lại còn hơi trắng bệch, hai tay nắm lại thành nắm đấm giấu trong tay áo áo khoác, chỉ có ngón trỏ hơi cong cong lộ ra ngoài.

Ôn Đông Lâm đứng dậy đi về phía ban công.

"Vẫn nên đóng cửa sổ lại đi."

Ôn Đông Lâm đi tới đóng cả cửa sổ và cửa ra vào, sau đó đi đến bên cạnh tủ TV bật máy sưởi.

Không biết có phải vì thời tiết hay không mà trong nhà có vẻ u ám, Ôn Đông Lâm thuận tay bật đèn lên, phòng khách lập tức trở nên sáng sủa hơn.

Ôn Đông Lâm cầm lấy cái cốc định bụng là rót nước nóng cho Ôn Kỳ Du giữ ấm, nhưng cầm bình nước lên mới phát hiện nó hết sạch rồi.

Ôn Đông Lâm bất đắc dĩ cười: "Chờ chút nhé, tôi đi đun nước tí."

Ôn Kỳ Du ngồi đó không biết nên nói gì, cậu và Ôn Đông Lâm rất ít đề tài chung, cậu hỏi vấn đề gì cũng cảm thấy chột dạ một cách khó tả, mà cậu cũng không mong Ôn Đông Lâm phải vắt óc duy trì cuộc đối thoại với mình.

Cậu đột nhiên thấy ghét mình quá, có lẽ cũng có một chút xíu như vậy với Ôn Đông Lâm.

Hai người quen biết lâu như vậy rồi mà sao lại không có gì để nói chứ.

"Lần này trở về anh có định ở lại Thượng Hải không?" Cuối cùng Ôn Kỳ Du vẫn lên tiếng, nhưng ngay sau đó lại thấy chán mình vì đã biết rõ rồi mà còn cố hỏi như thế. Rõ ràng lúc Ôn Đông Lâm và Kỳ Hoan nói chuyện mình còn ngồi ở một bên, làm gì có chuyện không nghe thấy đây.

Ôn Đông Lâm vừa vặn ấn nút ấm nước nóng, anh vừa đi sang bên này vừa tự nhiên trả lời: "Tôi vẫn chưa nghĩ tới, dù sao thì cứ nghỉ ngơi một thời gian trước đã, cũng không quá gấp."

Ôn Kỳ Du gật đầu, "Đúng vậy, nghỉ ngơi cho tốt một thời gian đã." Sau đó cậu lại im lặng tiếp.

Ôn Kỳ Du thật sự không biết nên nói gì nữa.

"Cậu cảm thấy tôi muốn ở lại Thượng Hải à?" Ôn Đông Lâm hỏi cậu.

Ôn Kỳ Du ngớ người, cậu không biết trả lời thế nào nên đành phải nói: "Thượng Hải rất tốt."

Ôn Đông Lâm gật đầu, "Cho nên cậu mong tôi ở lại Thượng Hải sao?"

Ôn Kỳ Du không biết Ôn Đông Lâm diễn giải câu trả lời của mình thế nào, cậu chỉ nói là Thượng Hải rất tốt thôi mà.

"Không phải, ý của tôi là..."

"Cậu không mong tôi ở lại à?" Ôn Đông Lâm ngắt lời cậu.

Đôi khi Ôn Kỳ Du ước mình có cái mồm khéo ăn khéo nói như Ôn Kỳ Hoan.

"Không có," Ôn Kỳ Du đối mặt với Ôn Đông Lâm, "Tôi mong anh ở lại Thượng Hải mà."

Ôn Đông Lâm lại cười, nhưng không tiếp tục chủ đề này nữa.

Anh ngồi xổm xuống rồi cúi đầu thu dọn đồ đạc chất đống trên bàn trà, sau đó quay ra nhìn ngoài cửa sổ.

"Tuyết rơi dày quá, cậu lái xe về có được không đây? Hay là ngồi ở nhà tôi thên một lúc nữa nhé?" Ôn Đông Lâm đột nhiên hỏi cậu.

Động tác vốn đã thả lỏng của Ôn Kỳ Du lại bắt đầu trở nên cứng đơ, cậu nên từ chối vì bản thân mình ít nói quá, giữa hai người không có gì để nói cả.

"Được."

Ôn Kỳ Du hết cách với mình rồi.

Cơ thể không chịu nghe lời tí nào cả.

Updated - 25/12/23