Trăng Sáng Ngàn Dặm Gửi Tương Tư

Chương 7: "Ngày mai tôi sang tìm anh nhé?"



Editor: Yang Hy.

Ôn Đông Lâm biết Ôn Kỳ Du có lẽ sẽ bị mất ngủ.

Một giờ bốn mươi phút sáng, điện thoại "ting" lên một tiếng, Ôn Đông Lâm nhận được một email lạ:

"Tôi nhớ anh, muốn gặp anh."

Đây là email lạ thứ 239 mà anh nhận được, tất cả đều đến từ cùng một hộp thư.

Ôn Đông Lâm thoát ra ngoài, mở Wechat rồi bấm vào giao diện trò chuyện cùng Ôn Kỳ Du và nhấp dô cuộc gọi thoại, Ôn Kỳ Du gần như nghe máy ngay lập tức.

"Alo?" Ôn Kỳ Du không rõ tại sao Ôn Đông Lâm lại gọi điện cho mình, hơn nữa còn vào lúc rạng sáng thế này, nhưng cậu vẫn nghe máy liền.

"Kỳ Du à, sao cậu còn chưa ngủ vậy?" Ôn Đông Lâm hỏi.

Rõ ràng là Ôn Đông Lâm gọi điện cho mình mà, Ôn Kỳ Du nghĩ.

"Không ngủ được."

"Mất ngủ à?"

"Còn anh thì sao?"

Ôn Đông Lâm nằm trên giường trở mình, "Tôi cứ thấy trong người hơi khó chịu, chắc là vì hôm nay mắc mưa rồi."

"Khó chịu thế nào?" Giọng điệu của Ôn Kỳ Du trở nên lo lắng.

"Không biết nữa, có thể là bị sốt đó."

"Anh đo nhiệt độ chưa? Trong nhà có thuốc không?"

"Tôi vừa về nước mà, trong nhà không có gì hết á. Vừa rồi có soi gương, tôi thấy mặt hơi đỏ, nhưng chắc là không sao đâu."

Ở bên kia Ôn Kỳ Du chợt yên lặng một hồi, "bíp" một tiếng rồi cúp máy.

Ôn Đông Lâm còn chưa kịp phản ứng thì trên điện thoại đã hiển thị cuộc gọi video từ Ôn Kỳ Du, anh ấn phím nghe.

Khuôn mặt Ôn Kỳ Du xuất hiện trước mắt, chắc là cậu đang ngồi trên giường nên nửa khuôn mặt đều giấu trong chăn.

"Anh vẫn ổn chứ?"

Ôn Đông Lâm cũng ngồi dậy, lúc này Ôn Kỳ Du mới nhận ra anh đang cởi trần, ánh mắt cậu mất tự nhiên tránh đi một chút.

"Anh thấy không thoải mái mà còn không mặc áo à?"

"Tôi bật lò sưởi đủ ấm rồi." Ôn Đông Lâm giải thích là vậy, nhưng nói xong vẫn cầm cái áo ngắn tay ở bên cạnh mặc vào.

"Mặt anh có hơi đỏ đó, nếu thật sự khó chịu thì gọi shipper đưa thuốc đến đi."

"Thật á, còn có kiểu này nữa à," Ôn Đông Lâm im lặng cười cười, "Tôi không biết bây giờ lại thuận tiện vậy đó."

"Vậy tôi mua giúp anh nhé?" Ôn Kỳ Du cẩn thận hỏi thăm.

"Được."

"Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe, tôi cúp máy nhé?"

"Được."

Nhưng Ôn Kỳ Du không cúp máy, cậu cảm thấy Ôn Đông Lâm nói "được" cũng không hẳn là đồng ý thật, nhưng mà rất có thể là mình tự suy diễn thôi.

"Ngày mai tôi có hứa đi chơi với bạn, nhưng giờ phải cho cả đám leo cây rồi." Trong lời nói của Ôn Đông Lâm mang theo ý cười.

"Đến tết chắc cậu cũng bận rộn lắm, tụ tập cùng bạn bè nhỉ." Ôn Đông Lâm chuyển chủ đề sang Ôn Kỳ Du.

"Tôi không có bận gì hết." Ôn Kỳ Du trả lời.

"Thật sao? Tôi tưởng cậu sẽ có nhiều lịch lắm đó."

"Hay là, ngày mai tôi sang tìm anh nhé?" Từ đầu Ôn Kỳ Du đã muốn hỏi câu này rồi, nhưng cậu lại cảm thấy mình và Ôn Đông Lâm hình như không có quan hệ tốt đến nỗi ghé thăm bất chợt như vậy.

"Tìm tôi sao?" Trong mắt Ôn Đông Lâm hiện rõ vẻ do dự, Ôn Kỳ Du bắt đầu hối hận vì câu hỏi của mình.

"Nếu anh không tiện thì thôi, luôn có cơ hội mà." Ôn Kỳ Du tự bắc cái thang cho mình xuống, cậu không mong Ôn Đông Lâm phải buồn phiền vì không tìm được lý do từ chối mình.

"Đúng là có hơi bất tiện," Ôn Kỳ Du thấy trong lòng buồn buồn, "Tôi nghĩ nếu mình bị cảm thật thì cậu đừng nên tới, tôi sợ lây cho cậu."

"Kỳ Du à, cậu có vẻ rất dễ bị bệnh đó."

Updated - 25/12/23