Trăng Sáng Trên Lầu Bắc

Chương 37: Tàn thư



Sáng nay Thanh Lê dậy sớm, cùng lúc với Vi Bắc Lâu, còn giúp hắn chải đầu, mặc áo tiễn người lên triều. Thái phó trước khi đi còn căn dặn y ngủ thêm một chút, nhưng tiếc thay là Thanh Lê không buồn ngủ, trời chưa sáng mà y đã tỉnh táo vô cùng.

Tỉnh ngủ vậy chỉ có thể tìm chút chuyện có ý nghĩa để làm, mỗi ngày Thanh Lê đều trải qua một cách bình đạm. Sau khi tập thể dục xong thì ăn bữa sáng sớm, khoảng giờ Mão. Đợi khoảng hơn một canh giờ nữa, lão gia về nhà thì ăn lại một lần điểm tâm bổ sung nhẹ nhàng cùng ngài. Sau đó lão gia đi làm việc của mình, y lại tiếp tục ngồi trong phòng học may vá gì đó. Bởi vì tay nghề của Lam Ngọc tỷ trong việc làm nữ hồng chẳng ra sao, Mặc Ngọc tỷ thì bị phái ra ngoài làm việc, không có ai chỉ dẫn, Lam Ngọc còn đặt biệt đến Thư các gọi Thúy Nhi nha đầu đặc cách cho nàng tiến vào chính điện mỗi ngày bầu bạn với tiểu công tử.

Thúy Nhi này cùng Thanh Lê có nửa năm duyên chủ tớ, chỉ tiếc là khi y dọn vào Phỉ Đào viên thì nàng vẫn còn nhỏ, chưa đủ phẩm cấp, có nhiều việc làm không xong, Mặc Ngọc liền đưa nàng đến Thư các để học tập. Thúy Nhi được đưa đi Thư các, cũng là một nơi nhàn rỗi việc nhẹ nhàng, coi như đã hết lòng chiếu cố nàng. Thúy Nhi cũng thực dụng tâm cố gắng làm việc, hiện tại mỗi tháng đều có tiền tiêu vặt gửi về cho gia đình, coi như qua ngày không tệ.

Thúy Nhi vừa làm mẫu cách thắt nút chỉ nổi, vừa nhỏ giọng thì thầm: "Công tử, dạo này Đại thiếu gia hay đến Thư các lắm, mỗi ngày đều lục tung một ít quyển sách cũ, động tác không nhẹ nhàng chút nào, mấy tỷ muội nô tỳ thật sợ hãi có ngày chúng bị làm hỏng mất thôi!"

Thanh Lê nhớ đến Vi Thịnh Tư kia, kí ức của y cho biết vị thiếu gia này đặc biệt ham chơi. Ấn tượng của Thanh Lê cùng rất nhiều người khác trong phủ về Đại thiếu gia là ghét học như thù, có thể chơi tuyệt đối không học, nay có thể chủ động đi lật sách sao?

Thanh Lê lúc lắc đầu nói: "Nghị luận chuyện của chủ tử là tội nặng, Thúy Nhi, không được nói nữa."

Thúy Nhi làm mặt đáng thương: "Cũng đóng cửa nói mấy câu thôi mà, kì thật là do nô tỳ có chút không hiểu... tính tình Đại thiếu gia dường như khác lắm... vẻ mặt cứ âm trầm ấy...làm nô tỳ hơi sợ." nói rồi nàng đánh cái rùng mình. Vị Đại thiếu gia trẻ tuổi có thể hù dọa tiểu cô nương gan dạ tới mức này, thì tính cách không chỉ thay đổi một chút thôi đâu.

Kì thật Thanh Lê được bảo vệ rất tốt, Thái phó không cho y đi đâu, sợ y mệt mỏi, sợ y bị lạnh. Thiếu niên liền ở miết trong Phỉ Đào viên, cả sách vở muốn đọc cũng nhờ Lam Ngọc tỷ đi lấy dùm. Nói thật ra thì y chưa từng đến Thư các bao giờ, chứ đừng nói gặp mặt Đại thiếu gia. Lão gia bình thường cũng có sang bên Tây viện nhìn Đại tiểu thư một chút, nhưng Đại thiếu gia thì... lão gia chưa bao giờ nhắc đến.

Thanh Lê căn dặn Thúy Nhi không nên vọng bàn chuyện của chủ nhân, cũng đừng trêu chọc Đại thiếu gia. Thúy Nhi cũng chỉ than phiền một tí, rồi rất nhanh nói sang chuyện khác.

Hôm sau lúc sắp xếp lại thư tịch, Thanh Lê phát hiện thiếu một quyển sách kể về tiền triều, không khỏi mướt mồ hôi. Y chợt nhớ ngày hôm qua có đưa chồng sách trên bàn cho Thúy Nhi cầm về Thư các, chẳng lẽ y đãng trí để lẫn vào đó? Quyển trục này nói quan trọng thì không quá quan trọng, nhưng Trần quốc có lệnh cấm tất cả thư tịch nói về triều đại cũ, nếu ai tàng tư sẽ phán trọng tội. Những điển tịch này bình thường lão gia luôn cất ở giá sách nhỏ trong phòng, hẳn là vì bảo mật, là y sơ suất nên để lạc mất, nhỡ chẳng may... Thanh Lê càng nghĩ càng nóng lòng như lửa đốt, ra một thân mồ hôi, cố không nghĩ ngợi lung tung nữa rồi ra ngoài tìm Lam Ngọc.

Lam Ngọc nghe y bảo có sách bị để nhầm cần đi tìm gấp về, hỏi nàng có thể đến Thư các được không. Lam Ngọc liền nói: "Lão gia phân phó, công tử muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, hôm nay thời tiết tốt, đi Thư các xem qua cũng được nha."

Có nàng dẫn đường, tự nhiên liền dễ đi, Vi trạch cũng rất rộng lớn, tuy rằng Vi Thái phó không có nhiều gia quyến nhưng là quan lớn nhất phẩm, phủ đệ đương nhiên không nhỏ, đình đài lầu các, họa thước kiều tiên, đều không thiếu thứ gì. Trúc viện là một khu vực trồng nhiều trúc xanh, làm thành một con đường nhỏ xuyên qua rừng trúc, bước vào có thể nghe tiếng gió xào xạc, không khí mát mẻ. Đi hết đường nhỏ quanh co sẽ gặp một tòa nhà hai tầng bằng gỗ tinh xảo, nơi này là chỗ Vi Bắc Lâu cất giữ những điển tịch, sách vở hắn sưu tập được, vẫn luôn rất quý trọng.

Trong ba nữ tỳ làm việc ở đây chỉ có Hồng Ngọc biết chữ, còn Hoàng Ngọc và Thúy Nhi thì không. Bởi vì gấp gáp nên Thanh Lê quên để ý thời gian, đây lại là lúc bọn họ ra ngoài ăn trưa, chỉ có mình Thúy Nhi ở lại trông chừng.

Nghe công tử hỏi về đống sách trục hôm qua, Thúy Nhi cũng ngây người: "Ấy, bình thường sách đều do Hồng Ngọc tỷ sắp xếp, nô tỳ cũng không biết rõ lắm... Không thì công tử ngồi chờ một chút, Hồng Ngọc tỷ sẽ sớm về thôi."

Bởi vì không rõ sách kia có trọng yếu hay không, Thanh Lê không dám chậm trễ, cuối cùng y quyết định vào tìm trước đã, dù không tìm thấy, để bản thân an tâm hơn một chút cũng được.

Thúy Nhi liền mở rộng cửa mời công tử vào. Bên trong Thư các nhìn to lớn hơn bên ngoài, hàng kệ hàng kệ sách nhìn rất đồ sộ. Bởi vì luôn được quét tước sạch sẽ mà không có vị ẩm mốc gì, trong không khí thoang thoảng chút mùi ngai ngái của giấy cũ. Cửa sổ bốn phía đều mở ra để thoáng khí, vì đã đến trưa nên ánh nắng gay gắt hơn, từng ô vuông trắng sáng rọi lên nền nhà lót bằng gỗ được đánh bóng, có hơi chói mắt.

Thúy Nhi chỉ vào một kệ sách: "Hôm qua nô tỳ thấy Bích Ngọc tỷ cất sách ở đây." Kệ sách lớn cao hơn Thanh Lê nửa người, sách trục nhét đầy các khe hở, mỗi quyển trục đều được bọc lại bằng bao vải để bảo quản, cũng có quyển được vẽ trên gấm lụa tinh xảo. Thanh Lê có chút ngớ người, nhiều quá!

Thế nhưng đã lỡ bắt đầu thì phải tìm đến cùng, y cẩn thận lấy xuống vài quyển trông có vẻ như mới được sắp xếp lên, lấy cuộn tranh ra khỏi bao vải, lật nhìn. Xem sơ qua thấy không phải liền cẩn thận để lại như cũ. Bởi vì Thanh Lê vẫn chưa nói rõ cho Lam Ngọc và Thúy Nhi chuyện gì xảy ra, hai người kia chỉ tưởng công tử muốn tìm sách xem, không đứng một bên quấy rầy, liền lui ra xa xa trò chuyện.

Không biết từ bao giờ Thúy Nhi đã đi đâu mất, chẳng biết đã qua bao lâu, lúc Thanh Lê đã tìm được sách, chưa kịp vui mừng liền thấy một người đang đứng không xa nhìn y.

Thanh Lê bị giật mình đánh rơi cuộn sách trong tay, người kia đứng ngược ánh sáng, yên tĩnh không nói một lời làm Thanh Lê hơi lo lắng: "Ai vậy?"

Lúc này người đó mới bước dần tới, thiếu niên dần nhìn rõ mặt; thế nhưng một cái nhìn này làm Thanh Lê không khỏi sửng sốt: "Đại thiếu gia?"

Người đến đúng là Vi Thịnh Tư, nhưng hoàn toàn không giống với Vi Thịnh Tư trong trí nhớ của Thanh Lê.

Mặt mày Vi Thịnh Tư hốc hác, hốc mắt trũng sâu, môi tái nhợt, vẻ ngoài như mắc tật chứng lâu năm không ngủ ngon, có điểm giống với lão gia khi lần đầu gặp Thanh Lê. Nhưng lão gia còn biết tự sửa sang nên trông cũng không dọa người, còn Đại thiếu gia, không biết vì sao lại thành cái dạng này. Ngài ấy chỉ mới mười mấy tuổi, có chuyện gì u sầu hành hạ mà trở nên như vậy?

Thanh Lê nén khó hiểu trong lòng, quy củ cúi đầu. Y chỉ là trắc thất, gặp Đại thiếu gia vẫn phải cung kính hành lễ. Vi Thịnh Tư vẫn không nói gì nhìn chằm chằm y, Thanh Lê xem như hiểu lời của Thúy Nhi, Đại thiếu gia thoạt nhìn có điểm kì quái, quả thật làm người ta không biết làm sao mới phải. Y cứng đứng lúng túng cho Vi Thịnh Tư nhìn, một lát sau nhịn hết nổi thì nói: "Nếu Đại thiếu gia không có việc gì thì nô tài xin phép cáo lui."

Vi Thịnh Tư lúc này mới mở miệng, giọng nói khàn khàn của thiếu niên đang kỳ vỡ giọng: "Đứng lại, bổn thiếu gia có chút chuyện muốn hỏi ngươi."

Tuy Thanh Lê không biết mình với Đại thiếu gia có gì để nói với nhau, nhưng vẫn đứng lại: "Thiếu gia xin mời nói."

Vi Thịnh Tư hỏi: "Trong số sách ở đây cái nào cổ xưa nhất?"

Thanh Lê cảm thấy khó hiểu, chắc hẳn Đại thiếu gia hiểu nhầm mình thành nô tài xếp sách trong thư viện, có hơi lúng túng đáp: "Hồi thiếu gia, nô tài không rõ."

Lúc này Thúy Nhi cùng Hồng Ngọc xuất hiện, Hồng Ngọc lên tiếng: "Đại thiếu gia, xin hỏi nô tỳ có thể giúp ngài việc gì?"

Sắc mặt Vi Thịnh Tư âm trầm, nhìn qua bộ dáng Thanh Lê, hừ lạnh: "Nô tài ngu xuẩn, có chút chuyện cũng không biết! Ngươi tới lấy sách cổ nhất nơi này ra đây!" nói rồi chỉ vào Hồng Ngọc, mấy ngày nay hắn ghé qua nên biết Hồng Ngọc là quản sự nơi này.

Hồng Ngọc là một thiếu nữ đã hơn hai mươi tuổi, cử chỉ ổn trọng thành thục, nàng chắp tay nói: "Bẩm Đại thiếu gia, Thái phó công đạo qua, sách ở nơi này không thể tùy tiện xem, nô tỳ cũng không rõ sách nào mới là cổ xưa nhất, xin thiếu gia thứ tội."

Vi Thịnh Tư nghe vậy bèn hừ lạnh: "Bọn nô tài vô dụng!"

Nói rồi vô cùng tự nhiên cầm mấy quyển gần đó lên, còn bảo Thanh Lê: "Đưa cái trên tay ngươi cho ta!" Thứ mà nô tài xếp sách cẩn trọng tìm chắc giá trị không nhỏ.

Thanh Lê nói: "Xin thiếu gia thứ tội, sách này là thư tịch riêng của Thái phó, không thể để người khác xem qua." Thanh Lê có chút khẩn trương nắm chặt quyển trục trong tay, y có chút sợ vị Đại thiếu gia này, càng sợ làm mất quyển trục, Thái phó sẽ không vui, dù sao cũng là sơ sót của y.

Vi Thịnh Tư vốn đã không ưa cái tên nô tài ngu xuẩn này, nghe vậy còn bực mình hơn, nhưng hắn không dám trực tiếp chống đối cữu cữu, bèn quay đầu đi chỗ khác, bâng quơ đáp: "Mấy ngày đến đây xem cũng không nhớ rõ lắm, bổn thiếu gia cầm về xem vậy."

Hồng Ngọc nghe thế, vội ngăn lại, nói: "Thái phó công đạo, sách nơi này không thể tự tiện mang đi, xin thiếu gia dừng bước!"

Vi Thịnh Tư mặt càng đen, giọng nói bắt đầu cáu gắt: "To gan, ta là Đại thiếu gia Vi phủ, không nhẽ một quyển sách thối cũng không được mang đi. Ngươi đừng nghĩ được làm quản sự nơi này thì có thể muốn nói gì thì nói, cẩn thận bổn thiếu gia đánh chết ngươi!" Nói rồi muốn ra tay xô Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc tuy là nữ tử, nhưng nàng là một nữ tiết tử giống Mặc Ngọc vậy, sức lực không nhỏ, còn tập võ, không phải là người mà Đại thiếu gia cẩm y ngọc thực dễ dàng xô ngã. Vi Thịnh Tư đẩy nàng không nhúc nhích, vẫn như cũ nói: "Thiếu gia xin mời để lại thư tịch."

Thúy Nhi cũng đằng sau giúp đỡ nàng: "Thiếu gia xin để lại thư tịch, chúng nô tỳ đã được Thái phó căn dặn, không dám trái lệnh!"

Hồng Ngọc không dấu vết che Thúy Nhi sau lưng, Vi Thịnh Tư mặt đen thui, thấy chiếm không được chỗ tốt liền muốn bỏ chạy.

Hồng Ngọc liền không quản cái gì Đại thiếu gia nữa, một chiêu thức đơn giản ngăn chặn hắn, đoạt lại thư tịch trong tay Vi Thịnh Tư. Nàng xách Vi Thịnh Tư dưới đất lên, mở cửa muốn tiễn hắn ra ngoài, Vi Thịnh Tư dĩ nhiên không để người khác an bày, gào thét lộn xộn mắng chửi Hồng Ngọc. Lúc này thì Hoàng Ngọc và Lam Ngọc cũng tới, bọn họ cùng hợp lực mời Vi Thịnh Tư ra khỏi Thư các. Thấy một hàng các nữ tử như vậy, Minh Điểm thân một nam tử, tất nhiên cũng cùng lên trợ giúp các nàng, dù sao bộ dáng phản kháng của Vi Thịnh Tư có chút thái quá.

"Đồ khốn nạn chết tiệt! Bọn nô tài tiện nhân này! Thả ta ra!"

Vi Thịnh Tư mắng chửi không đủ, hắn đột nhiên bộc phá sức mạnh, cắn tay Hồng Ngọc, nàng giật mình nên để Vi Thịnh Tư thoát ra. Hắn ta đột nhiên nhảy bổ lại người Thanh Lê, muốn cướp sách trong tay y, Thanh Lê giật mình muốn tránh, nhưng không hiểu Vi Thịnh Tư lấy sức lực từ đâu, chụp lấy sách kéo mạnh.

Thanh Lê không muốn để Đại thiếu gia như ý, không ngờ quyển trục thật sự rất cũ rồi, giằng co mạnh bạo như vậy tất nhiên không có chỗ tốt gì. 'Răng rắc' một tiếng, chỉ buộc thẻ rách toạt rồi rơi xuống, một quyển sách dày cứ thế lìa đời!

Cả nhóm người đều giật mình, tình huống diễn ra qua nhanh. Hồng Ngọc phản xạ mau nhất, trực tiếp dùng một chiêu chế trụ Vi Thịnh Tư, rồi mang hắn ra khỏi Thư các. Vi Thịnh Tư cũng nhận thức được mình phạm lỗi, chỉ là cứng rắn rống: "Là do tên tiện nhân kia không bỏ tay ra! Tất cả là lỗi của nó, bổn thiếu gia không cố ý!"

Hồng Ngọc lúc này không còn khách khí nữa, mặt đanh lại, nàng làm việc trong Thư các nên đặc biệt yêu quý sách vở. Tận mắt trông thấy một quyển tàn thư quý giá bị phá hỏng, tâm tình không cách nào tốt được: "Đại thiếu gia xin mời về cho, Thư các phải đóng cửa sửa chữa sách bị hỏng, thứ cho không thể đón tiếp!"

Bình thường Thái phó cũng không cấm Đại thiếu gia, Đại tiểu thư đến đây đọc sách, chỉ là không cho bọn họ mang khỏi đây thôi. Đại tiểu thư là khách quen chỗ này, nhưng Đại thiếu gia kia... Biết bao lâu trước kia không đến, lúc đến rồi lại gây ra phiền toái!

Bị ném khỏi Thư các, trong lòng Vi Thịnh Tư phẫn hận cùng khuất nhục vô cùng, hắn ta trừng mắt nhìn bóng dáng Hồng Ngọc. Tiểu tư một bên nơm nớp sợ tiến lên đỡ hắn rời khỏi chỗ này.

Xem ra việc này không thành rồi, Vi Thịnh Tư cắn răng, mấy ngày qua cữu mẫu bị ốm; hắn không xin được tiền, tiền tiêu vặt tháng này đã sớm dùng hết. Thế nhưng, Trân Nhi mang đến đồ vật, không có tiền sẽ không mua được... Con tiện tỳ Hồng Ngọc chết tiệt! Tên nô tài giữ sách chết tiệt! Nếu như không có hai đứa nó, mình còn không phải sẽ lấy được sách sao?

**

Bên này, sau khi Thanh Lê trở lại Phỉ Đào viên, y có hơi hoảng sợ.

Thứ nhất là Đại thiếu gia hôm nay biểu hiện thật sự khác thường, bộ dáng điên cuồng thái quá, còn cắn tay Hồng Ngọc tỷ.

Thứ hai, quan trọng nhất, y đã làm hỏng quyển trục kia rồi.

Đó là quyển trục đầu tiên Thái phó đọc cho y nghe, quyển về thời Kiến Nguyên tam đế. Đó là quyển sách đầu tiên Thanh Lê chiếu theo để học viết chữ, có kí ức đầu tiên Thái phó ôn nhu đối đãi với y... thế nhưng hiện tại đã hỏng.

Thanh Lê vừa sợ hãi vừa hối hận, nếu như hôm qua y cẩn thận hơn một chút, tất cả đã không xảy ra rồi. Hồng Ngọc tỷ nói tổn thất có hơi nặng, không chỉ có chỉ nối bị đứt, các thanh tre ở giữa cũng đã hỏng bảy, tám phần, phục chế cũng sẽ bị mất một số nội dung. Y cầm phần tàn thư còn sót lại quay trở về, cả người đều ngơ ra.

Làm sao để nói thật với Thái phó đây, ngài ấy sẽ chán ghét y chứ? Rõ ràng quyển sách này rất quan trọng, ngài còn dặn y không thể để lọt ra ngoài, y thế nhưng lại phạm sai lầm.

Mấy ngày qua an nhàn thư thích, Thái phó cũng yêu chiều sủng ái y, thế nhưng mình lại thất trách như vậy, thật sự, thật sự...

Thanh Lê đặt tàn thư lên bàn nhỏ y vẫn thường dùng để đọc sách, trong lòng hoảng loạn lộn xộn, y phải làm sao đây?

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!