Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 4



Một câu của trợ lý đặc biệt Trần làm Lâm Sơ Huỳnh bừng tỉnh.

Thật sự vừa nãy cô không nghĩ đến chuyện này, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười nhưng vẫn thoải mái đặt tay lên.

Sau khi lên xe, Lâm Sơ Huỳnh lại nhắc nhở: “Chú hai, lúc này chắc mới triển khai, không cần đi sớm đâu.”

“......”

Trong xe đột ngột im lặng.

Trợ lý đặc biệt Trần nghĩ thầm, đây là cái hay không nói, nói cái dở.

Lâm Sơ Huỳnh cảm nhận không khí chỗ Lục Yến Lâm bỗng nhiên hạ thấp liền cong môi, không ngờ chú hai còn rất mâu thuẫn nha.

Có lẽ bởi câu nói này nên suốt dọc đường không ai nói chuyện cả, mãi đến địa điểm tổ chức.

Bầu không khí bên ngoài rất náo nhiệt, cách cửa kính xe Lâm Sơ Huỳnh còn thấy không ít phóng viên giơ camera, chớp nháy không ngừng.

Trợ lý đặc biệt Trần xuống xe mở cửa sau.

Lâm Sơ Huỳnh duỗi tay, yêu kiều nói: “Chú hai.”

Tuy thường ngày tính cách cô rất thẳng thắn, nhưng gương mặt này làm biểu cảm gì cũng hài hòa, thuận miệng nói một câu cũng khiến lòng người mềm nhũn.

Chẳng qua với thân phận của cô, toàn bộ Thịnh thành chẳng mấy ai có thể khiến Lâm đại tiểu thư nhõng nhẽo.

Mà ngược lại, người bị ăn chửi không hề ít.

Lục Yến Lâm trầm giọng: “Không cho phép làm nũng.”

Mi tâm của anh nhíu lại, chợt nhớ đến đêm đó ở Paris, cô nũng nịu uyển chuyển nằm dưới thân mình, dường như còn bật khóc.

“Chú hai hung dữ cái gì chứ, đây là cháu kính trọng chú nha.” Lâm Sơ Huỳnh bị khiển trách một câu, không đau không ngứa.

Kính trọng.......

Kính trọng trưởng bối?

Hầu kết của Lục Yến Lâm giật giật.

Nói thế nào thì chuyện tiểu bối làm nũng với trưởng bối là rất bình thường, anh không nói gì nữa, đặt tay cô lên khuỷu tay mình.

Lâm Sơ Huỳnh khoác tay anh, nhấc chân xuống xe.

Từ khi chiếc xe này dừng lại đã có nhiều người mong chờ.

Sau khi người bên trong bước ra, tất cả đều không kìm được mà nín thở.

Cameras trực tiếp vẫn đi theo bọn họ, một người anh tuấn một người xinh đẹp khiến khán giả liếm màn hình không dừng được.

Một đôi vừa đi thảm đỏ là Trình Phi với Giang Tuyết Danh, đang đứng bên kia ký tên chụp ảnh, kết quả hầu hết máy quay đều di chuyển ra chỗ khác.

Cô ta cắn môi đi vào bên trong hội trường.

Lúc biết tổng giám đốc Hoa Thịnh Lục Yến Lâm cũng tới thì trong lòng cô ta đã bắt đầu hừng hực quyết tâm, đương nhiên tổng giám đốc Lục tốt hơn Trình Phi nhiều.

Cư dân mạng đang theo dõi phát trực tiếp lập tức kích động.

“Đệt, người đàn ông này cũng quá đẹp trai rồi!”

“Hai người họ thật xứng đôi! Giá trị nhan sắc cao thế này có thể treo một đám tiểu thịt tươi hiện tại lên đánh chứ nhỉ?”

“Túi của cô gái đó là mẫu mới chưa ra mắt à?”

“Các người không biết tập đoàn Hoa Thịnh sao? Đây là tổng giám đốc của bọn họ đấy.”

“Chiếc vòng cổ kia.... ôi trời ơi!”

Nhóm cộng đồng mạng thần thông quảng đại liên tục “bắn” bình luận, chỉ chốc lát sau đã biết toàn bộ, lại bắt đầu dò hỏi người phụ nữ khoác tay tổng giám đốc Lục là ai.

Cuối cùng không biết được thân phận người ta nên lực chú ý liền dồn hết lên túi xách và trang sức, quanh người đều là chanh (ghen tị).

Sau khi Lâm Sơ Huỳnh ký tên xong, lại đứng ở chỗ này để truyền thông chụp ảnh.

Máy ảnh trực tiếp hướng vào cô, dù sao Lục Nghiêu đã sớm nói vô số lần rằng nhất định sẽ chụp cô xinh đẹp nhất.

Tính ra, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện công khai.

Bàn tay chạm vào bộ âu phục, Lâm Sơ Huỳnh chỉ hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng cùng với đường cong chiếc cằm.

Vừa khéo Lục Yến Lâm cũng nhìn qua.

Nhóm nhiếp ảnh gia trước thảm đỏ chỉ thấy hình như Lâm Sơ Huỳnh mấp máy vài chữ nhưng không biết là nói gì.

Vậy mà lại khiến tổng giám đốc Lục bên cạnh luôn nghiêm túc có vẻ buông lỏng vài phần.

Tâm tư hóng chuyện tức khắc nổi lên bốn phía.

Nhưng mà mãi đến khi hai người rời khỏi thảm đỏ, mọi người vẫn không thể biết đến cùng là nói câu gì.

*****

Sau thảm đỏ chính là hội trường tổ chức tiệc rượu.

Khách sạn Bách Tế trực thuộc chuỗi khách sạn của Hoa Thịnh, đi theo con đường cao cấp, hiện tại nơi này được trang trí thật sự rất đẹp, ánh đèn rực rỡ lộng lẫy.

Giang Tuyết Danh mặc một chiếc váy đuôi cá có giá trị xa xỉ, cầm một ly rượu đứng một chỗ, thu hoạch không ít ánh nhìn.

Là một tiểu hoa đán, vẫn phải có năng lực ấy.

Tuy hai ngày nay thường xuyên lên hot search nhưng cũng nói lên danh khí* của cô ta ra sao, huống chi hiện tại sau lưng cô ta chính là Trình tiểu thiếu gia.

(*)Danh khí: vừa có fandom đông đảo vừa có tiếng tăm trong giới giải trí.

Người bình thường không biết, nhưng những ai có thể tham gia đêm từ thiện này thì rõ như lòng bàn tay, chỉ là không nói toạc ra thôi.

Ở trong giới giải trí nhiều năm, cô ta sớm biết chỉ dựa vào sự cố gắng nỗ lực của bản thân thì sẽ rất khó thành công, mà dựa vào cây thang* lại rất đơn giản.

(*)ý chỉ tính bắc cầu, dựa vào người khác (kim chủ)

Trình tiểu thiếu gia tuy chẳng ra gì nhưng thắng ở việc rất hào phóng với phụ nữ, chỉ cần tung chiêu làm nũng thì rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết.

Nhưng lần này lại khác.

Giang Tuyết Danh vừa mỉm cười gật đầu với người nhìn mình, vừa suy nghĩ xem rốt cuộc nên làm sao bây giờ, bà chủ mới của Giải trí Thiên Nghệ là người nào.

Từ lúc tiến vào hội trường, Trình tiểu thiếu gia đã đi tìm đám bạn xấu của anh ta rồi.

Nhưng không đến hai phút, tầm mắt mọi người đều rơi vào hai người vừa mới bước đến.

Giang Tuyết Danh cũng nhìn theo.

Bên cạnh có người đi lướt qua, tiếng nói chuyện của họ cũng lọt vào tai cô ta: “Lại có thể đi cùng tổng giám đốc Lục?”

“Dáng vẻ xinh đẹp như vậy nhưng sao không có giới thiệu là sao nữ nào nhỉ?”

“Vẻ đẹp này rất hoàn mỹ.”

Có người thấp giọng nói gì đó nhưng Giang Tuyết Danh không nghe thấy tiếng gì, ánh mắt đều cố định trên người bên cạnh đối phương.

Người đàn ông ở trung tâm đám đông mặc một bộ tây trang cao cấp định chế, kiêu ngạo cấm dục, người thật còn gây ngạc nhiên hơn ảnh chụp.

Lục Yến Lâm – tổng giám đốc tập đoàn Hoa Thịnh.

Trái tim Giang Tuyết Danh đập rộn ràng, người này không phải Trình tiểu thiếu gia có thể so sánh, ai mà chẳng biết cái tên Hoa Thịnh, càng đừng nói đến tổng giám đốc của họ.

Cô ta thở ra một hơi, lại nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.

Vừa nhìn cô ta đã không thể khống chế suy nghĩ của mình, bộ lễ phục và trang sức kia vượt xa cô ta, không phải bản thân có thể so sánh, mà mỗi một hành động cử chỉ của người đó đều xinh đẹp phóng khoáng.

Chim hoàng yến của người khác vĩnh viễn là tốt nhất.

Di động của Giang Tuyết Danh reo lên, cô ta tìm một chỗ không người để nghe điện thoại nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bên trong hội trường, “Chuyện gì?”

Là điện thoại của trợ lý: “Chị Tuyết, đã lên hot search, nhưng là......”

Mỗi một lần đi thảm đỏ đều có rất nhiều bài báo, không phải về lễ phục thì chính là kiểu tóc, trang sức, đây đã là thủ đoạn thông thường trong giới giải trí hiện giờ rồi.

Giang Tuyết Danh hỏi: “Nhưng sao?”

Trợ lý có chút sợ hãi: “Vị trí của chúng ta không cao, chúng ta mãi không áp No.1 xuống được, không biết có nên thêm tiền...”

Đã bỏ thêm mấy lần rồi nhưng vẫn ở vị trí thứ ba.

Sắc mặt Giang Tuyết Danh cũng trầm xuống, cúp máy xong liền trực tiếp lên weibo, nhấn vào hot search.

No. 1 hot search: #Tổng giám đốc Hoa Thịnh.

No. 2 hot search: #Lâm Sơ Huỳnh.

Tổng giám đốc Hoa Thịnh thì cô ta còn hiểu được, còn Lâm Sơ Huỳnh là người nào?

Giang Tuyết Danh nhấn vào, bài viết đầu tiên có kèm theo mấy bức ảnh, tất cả đều là ảnh thảm đỏ vừa nãy, người viết cũng không giống tài khoản blogger.

[Khi nào làm phú bà: Hiện tại tôi đang trong lớp học, vừa xem đến đoạn trực tiếp này thì không kìm nổi mà hét lên khiến bạn ngồi cùng bàn phải vội vàng buông bút để che miệng tôi. Dù thiếu không khí, hít thở không thông nhưng vẫn kiên trì nói một câu: tiên nữ!!]

Bình luận dưới bài viết này đã hơn 10.000.

“Đây không phải nghệ sĩ mà là bạch phú mỹ đúng không?”

“Ngay từ đầu tưởng rằng là người quen với chủ thớt, vừa nhấn vào – má ơi là tiểu tiên nữ! Đại mỹ nhân!”

“Chỉ có mỗi mình tôi chú ý đến trang phục của cô ấy sao?”

“Bạn không phải người duy nhất đâu, tôi để ý đôi bông tai của cô ấy đó, các người biết bao nhiêu tiền không? Tám con số đấy!”

Phần bình luận vô cùng náo nhiệt, Giang Tuyết Danh đọc mà đỏ mặt tía tai.

Bạo tay như vậy chỉ vì một đêm từ thiện, không biết sau lưng là là ai nâng đỡ.

****

Sau khi thảm đỏ kết thúc, Lục Nghiêu lên bục phát biểu.

Trên những chiếc bàn trong đại sảnh tiệc rượu đều được bày biện hoa tươi được vận chuyển bằng máy bay, những người tới dự không ai không một thân tây trang lễ phục.

Lục Nghiêu rất hoạt ngôn, lời nói lại ngọt, lại biết điều chỉnh bầu không khí như thế nào nên nói vài ba câu đã làm cho không khí đại sảnh nóng lên.

Lâm Sơ Huỳnh với Lục Yến Lâm tiến vào thì tách ra ngay, bị vây ở trung tâm.

Có người tò mò hỏi: “Sao hôm nay lại đi cùng tổng giám đốc Lục? Tôi nghe nói bạn nam của cô là Lục Nghiêu mà?”

Gia cảnh như bọn họ, tất nhiên sẽ không thể gọi là chú hai.

Lâm Sơ Huỳnh nâng mắt nhìn, không biết cô vừa nghĩ tới cái gì, thuận miệng đáp: “Cậu ta có việc nên tạm thời đổi.”

Các cô liếc nhìn nhau, bình thường bạn nam bị đổi giữa chừng sẽ không bằng người ban đầu, cô thì khen ngược, không biết tăng lên bao nhiêu level rồi.

Không thể che giấu sự hâm mộ ao ước.

Lâm Sơ Huỳnh đặt ly rượu xuống, cô rất quen thuộc khách sạn Bách Tế nên một đường đi thẳng đến hành lang, đứng bên cửa sổ hóng gió.

“Tại sao cô lại đứng chắn ở đây?”

Giang Tuyết Danh vừa ra khỏi nhà vệ sinh không lâu, thấy có người đang đứng cuối hành lang, vốn tâm tình cô ta đang không tốt, hiện tại đụng phải kẻ đầu sỏ gây ra thì nhịn không được mà mở miệng.

Lâm Sơ Huỳnh quay đầu lại: “Là cô à.”

Nhắc mới nhớ, Giang Tuyết Danh nổi đình nổi đám trong công ty nhà mình nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp người thật.

Sao Trình tiểu thiếu gia vẫn không đổi khẩu vị vậy nhỉ, tuy khuôn mặt này thượng đẳng hơn những võng hồng khác vài phần nhưng vẫn có thể nhìn ra nét tương đồng.

Giọng điệu nhẹ nhàng dửng dưng của cô khiến Giang Tuyết Danh lập tức nổi giận.

Thu hẹp khoảng cách, Giang Tuyết Danh cao thấp đánh giá cô một lượt, vốn định tìm ra mấy sai sót, kết quả là đối phương căn bản không có!

Phía sau có một cô gái đi tới, thấy Giang Tuyết Danh ở đây liền vội vàng tiếp cận: “Chị Giang, thì ra chị ở đây.”

Cô ta đi theo một vị thiếu gia tới, là ca sĩ mới ra mắt, định tìm cơ hội để lấy lòng Giang Tuyết Danh nên khi thấy cô ta đang làm khó dễ người khác thì vội tới xem.

Sau khi nhìn cách ăn mặc của Lâm Sơ Huỳnh, ánh mắt bất thiện: “Hiện tại nơi này loại người nào cũng vào được sao? Chị Giang, chúng ta vẫn nên đi thôi.”

Giang Tuyết Danh ừ một tiếng, trong lòng đang rất dễ chịu.

Đang nói chuyện thì Lục Nghiêu bước nhanh về phía này, vẻ mặt phấn chấn.

Tiểu sao nữ trong lòng kích động, trước khi đến cô ta đã chuẩn bị tốt rồi, cho dù không bám lên được người địa vị cao thì tối thiểu cũng phải đu lên Lục thiếu gia.

Sau đó cô ta trơ mắt nhìn Lục Nghiêu đi về phía đối diện mình.

“Sao cậu lại đứng đợi ở đây?” Lục Nghiêu nhìn một vòng, “Hai người này là người của công ty cậu hả?”

Lời này của cậu rất dễ hiểu.

Nhưng rơi vào tai người khác thì lại mang ý khác. Giang Tuyết Danh không ngờ cô gái này lại là người cùng công ty với mình, nhưng mà với vẻ ngoài xinh đẹp này thì hẳn đã sớm nổi tiếng mới đúng chứ?

Vậy mà cho đến giờ cô chưa nghe nói nghệ sĩ nào tên Lâm Sơ Huỳnh cả.

“Lục thiếu gia.” Ca sĩ nhỏ nũng nịu.

Lâm Sơ Huỳnh bưng ly rượu trong khay của phục vụ, cười nhẹ, “Lục Nghiêu, chỗ này của cậu người nào cũng có thể vào?”

Cô nghiêng đầu, giọng điệu mang chút hờn dỗi.

Lục Nghiêu sợ hãi: “Đừng nói bừa!”

Đôi mắt cậu nhìn qua lần nữa, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền phất tay gọi nhân viên tới: “Người này là ai mang vào?”

“Hình như là Lý thiếu gia.”

Sắc mặt Lục Nghiêu không tốt, “Đưa ra đi!”

Cậu không phải là người biết thương hương tiếc ngọc, cô ca sĩ nhỏ kia còn chưa kịp nói câu thứ hai đã nhanh chóng bị mang ra ngoài.

Giang Tuyết Danh chết lặng chứng kiến toàn bộ quá trình.

Cô ta đã chứng kiến rất nhiều chuyện trong giới giải trí nhưng người kiêu ngạo, làm việc không thèm để ý đến hậu quả thế này hình như là người đầu tiên.

Lục Nghiêu lại bắt đầu cợt nhả: “Đi thôi, đại tiểu thư.”

“Hội đấu giá đã bắt đầu rồi sao?” Trước khi đi Lâm Sơ Huỳnh còn liếc Giang Tuyết Danh vẫn còn đang sững sờ một cái.

Vẻ mặt Giang Tuyết Danh hốt hoảng.

Mãi cho đến khi mọi người đi rồi cô ta mới mím môi đi vào tiệc rượu một lần nữa, nhớ tới mục đích hôm nay mình tới bèn đến bên cạnh Trình thiếu gia.

“Xin lỗi?” Trình Phi hỏi, sau đó quay đầu: “Đấy, người kia chính là bà chủ mới của công ty, Lâm đại tiểu thư.”

Giang Tuyết Danh nhìn theo hướng hắn chỉ.

Người bên kia không nhiều lắm, cô ta cũng rất quen thuộc, bởi vì người phụ nữ yểu điệu đứng ở giữa chính là người mà cô ta vừa gặp.

Bà chủ của Giải trí Thiên Nghệ?

Sắc mặt Giang Tuyết Danh trắng thêm vài phần, cuối cùng cũng hiểu ra gì đó.

***

Sau tiệc rượu, hội đấu giá bắt đầu.

Vì đây là đêm từ thiện nên vật phẩm đưa ra bán đấu giá đều có ý nghĩa mà không phải chỉ vì khoe khoang. Tất cả mọi người đều nể tình nâng giá.

Cho đến khi trên màn hình xuất hiện một bức ảnh.

Có người biết thì chuyển tầm mắt lên người Lâm Sơ Huỳnh, nghĩ thầm vị đại tiểu thư này thật hào phóng, vậy mà lại mang chiếc vòng cổ này đến hội đấu giá từ thiện.

“..........Lâm tiểu thư quyên tặng.” Nhà đấu giá giới thiệu thông tin xong bắt đầu báo giá: “Giá khởi điểm là 2 triệu!”

Dứt lời, các vị thiếu gia dưới đài bắt đầu giơ bảng.

“2 triệu 200!”

“2 triệu 500!”

“...........”

“3 triệu!”

Người tới nơi này không nghèo đến nỗi mấy trăm vạn không bỏ ra nổi.

Tuy Lục Nghiêu là người phụ trách nhưng cậu cũng định bụng tham gia, chỉ chờ lúc này liền trực tiếp giơ bảng: “5 triệu!”

Món đồ này nhất định sẽ thuộc về tay mình.

Hai người ngồi cũng bàn, Lục Nghiêu đắc ý vênh váo nháy mắt với Lâm Sơ Huỳnh, nhỏ giọng nói: “Sợi dây chuyền này của cậu tôi vẫn còn nhớ, là mua lúc đi Paris đúng không, mẹ tôi kể cho tôi nghe rồi.”

Lâm Sơ Huỳnh cười cười: “Đúng vậy.”

Cô ở Paris có vài ngày, khoảng thời gian đó rất thích chiếc vòng cổ này nhưng sau lại bị Lục Yến Lâm giật đứt.

Trước lúc đi cô quên mang về, kết quả sau khi trở về nước lại có người gửi cho.

“Không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng cũng coi như ủng hộ tôi, thấy tôi đủ nể tình không?”

“Cậu chắc chắn sẽ đoạt được chứ?”

Vừa nghe cô nói vậy, Lục Nghiêu trừng mắt: “Nhà đấu giá đã gõ búa lần thứ hai rồi, làm sao có chuyện xảy ra.....”

Nói được một nửa liền bị giọng nói của nhà đấu giá đánh gãy.

“10 triệu!”

“10 triệu! Còn có ai trả cao hơn không ạ?”

Người vừa nãy chưa hề nâng giá, làm sao đột nhiên tăng thêm 5 triệu? Lục Nghiêu không chút suy nghĩ liền giơ bảng.

Nhưng mà vừa mới hạ bảng xuống, không đợi cậu đắc ý thì nhà đấu giá lại kích động kêu lên, gần như sắp khàn giọng –––

“20 triệu!”

Chung quanh vang lên tiếng nghị luận nho nhỏ như để phụ họa cho sự kích động của hắn, có vài người lại nhìn qua nhìn lại.

“Cậu xem.” Lâm Sơ Huỳnh buông tay.

“Ở trong này ai dám tranh với tôi?” Lục Nghiêu cực kỳ khó chịu, đây chính là sân nhà của mình mà bản thân lại bị đè ép nhiều đến vậy.

Ánh mắt của tất cả mọi người tập trung về người vừa mới giơ bảng, chỉ thấy người đàn ông bình tĩnh ngồi đó, chưa hề lên tiếng.

Lâm Sơ Huỳnh cũng nhìn theo, cách hai chiếc bàn tròn, cộng thêm ánh đèn hơi tối nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt ấy.

“Chú hai của cậu đó, có sợ không?”

“Chú hai tôi mua cái này làm gì chứ, lấy về để làm cảnh sao?”

Lục Nghiêu bĩu môi, quay lại nhìn lần nữa, không ngờ chưa kịp đề phòng đã đụng phải ánh mắt của chú hai.

Lục Nghiêu vừa chuẩn bị nâng bảng lần nữa lặng lẽ buông tay xuống, so gì mà so, ai dám tranh với chú hai?

Mua cái này làm gì? Chuyện này phải hỏi chú hai cậu rồi.

Ngón tay Lâm Sơ Huỳnh đặt lên môi, trắng nõn thon dài, bộ móng mượt mà được làm rất đẹp, khẽ đè vào trong.

Cho dù cách một khoảng nhưng Lục Yến Lâm vẫn nhìn được cánh hoa mềm mại đỏ tươi, chọc người lưu luyến.

________

Tác giả có lời muốn nói:

Cháu trai lớn: Không có tiền, tạm biệt!