Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 9



Sao lại trực tiếp gọi điện thoại tới?

Nhìn ba chữ hiển thị trên màn hình, trong lòng Lâm Sơ Huỳnh nghĩ “Rốt cuộc là anh ấy muốn nói gì?” hay “cảm thấy nói chuyện qua wechat không tốt?”, cô nhấn nghe máy.

“Làm sao đột ngột muốn gọi điện thoại thế?” Lâm Sơ Huỳnh mở đầu: “Nói chuyện trên wechat không phải rất tốt sao?”

Ở đầu dây bên kia, Lục Yến Lâm vẻ mặt bình tĩnh: “Không có, chỉ là anh có chuyện muốn nhắc em một chút.”

Lâm Sơ Huỳnh à một tiếng, hỏi: “Chuyện gì?”

“Nếu thuận lợi thì có lẽ một tháng sau chúng ta sẽ kết hôn.” Lục Yến Lâm ném xuống một quả bom, “Đến lúc đó vấn đề xưng hô cần phải chú ý.”

Ý nói, anh không muốn nghe tiếng “chú hai” nữa.

Lâm Sơ Huỳnh oán thầm, trước kia ở Paris, mỗi lần không kìm lòng nổi cô lại bật gọi một tiếng “chú hai”, đó là lúc ở trên giường, cảm xúc của người đàn ông này rõ ràng đã dao động kịch liệt.

Cho nên hiện tại cô mới thường xuyên cố ý gọi anh như thế.

“Bây giờ không phải chưa kết hôn sao.” Lâm Sơ Huỳnh nằm trên giường, giọng nói mềm mại: “Còn sớm mà.”

“Không còn sớm.” Đôi mắt Lục Yến Lâm sâu thẳm, giống như có thể tưởng tượng vẻ mặt của cô gái bên kia ra sao, “Có thể thích ứng trước.”

Cô luôn luôn hiểu rõ sức hút của mình ở nơi nào.

Nhất định sẽ rất quyến rũ.

Lâm Sơ Huỳnh quơ quơ tay, nói: “Dù sao cũng không vội.” Cô dừng một chút, lại nhớ đến chuyện của Giang Tuyết Danh: “Đúng rồi chú hai, cháu nghe nói hình như Hoa Thịnh đang đầu tư một bộ phim truyền hình?”

Lục Yến Lâm ung dung thản nhiên: “Phải.”

Có lẽ vì muốn giải thích, anh thấp giọng nói: “Bộ phim truyền hình đó rủi ro thấp, tỷ suất lợi nhuận cao, ratings hẳn sẽ không thấp.”

Lâm Sơ Huỳnh không nghĩ sẽ nhận được đáp án khẳng định, tiếp tục hỏi: “Vậy các chú định chọn ai làm nữ chính?”

Lục Yến Lâm hỏi: “Em có ý tưởng gì không?”

“.... Cháu chỉ nghe nói nhân vật sớm được định ra đã thay đổi,” Lâm Sơ Huỳnh nhất thời cảm thấy người đàn ông này nghĩ thế nào, cô cứ vậy mà đi cửa sau sao?

“Chuyện vặt này đã có trợ lý đặc biệt Trần giải quyết.” Lục Yến Lâm chậm rãi mở miệng.

Ý của trợ lý đặc biệt Trần không phải là ý của anh sao??

Lâm Sơ Huỳnh nghịch nghịch móng tay, mở miệng nói: “Lúc đầu là chọn Giang Tuyết Danh mới kết thúc hợp đồng với Thiên Nghệ, mặc kệ nói thế nào thì cũng coi như chú giúp cháu một chuyện gấp, cảm ơn chú hai nhé.”

Cô nhẹ nhàng nói.

Đầu bên kia im lặng vài giây.

“Không cần cảm ơn.” Lục Yến Lâm nói.

Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày, sau đó lại nghe anh bổ sung: “Nếu em thật sự muốn cảm ơn thì sửa lại xưng hô đi.”

“.......”

Lục Yến Lâm ngồi trong thư phòng, trước bàn đặt một ít tài liệu, ở trong nhà không có mặc tây trang, cúc áo sơ mi bung hai nút, dáng vẻ thả lỏng.

Trước kia trong thư phòng anh vô cùng nghiêm cẩn, mà nay lại ngồi trong này gọi điện thoại khiến anh hơi nhíu nhíu mày.

“Vậy chú hai muốn cháu gọi như nào?” Lâm Sơ Huỳnh ném vấn đề lại cho anh.

Sau một hồi lâu, Lục Yến Lâm từ tốn mở miệng: “Có lẽ em có thể gọi tên tôi.”

Tuy kém một bối phận thật nhưng hai người sẽ nhanh chóng kết hôn, đến lúc đó bối phận ngang nhau, trực tiếp gọi tên là cực kỳ hợp lý.

Còn tưởng cao kiến gì chứ.

Lâm Sơ Huỳnh nháy mắt nảy ra ý tưởng mới, xoa xoa cằm, thử gọi: “...... Yến Lâm?”

Hai chữ này ngậm ở đầu lưỡi mang đến tình cảm khác thường.

Xuyên qua điện thoại, giống như hòa lẫn với dòng điện nhỏ, Lục Yến Lâm kéo kéo cổ áo sơ mi, thấp giọng đáp lại: “Ừ.”

Thật sự rất kiềm chế.

Lâm Sơ Huỳnh bĩu môi, cố ý nói: “Không được, không dễ gọi chút nào, cháu muốn gọi ‘chú hai’ cơ, ‘chú hai’ có gì không được chứ, cháu chỉ thích gọi là ‘chú hai’ thôi.”

Cô thuận miệng nói một câu, lại khiến cho lòng đối phương gợn sóng.

Lục Yến Lâm biết cô đang nói về vấn đề xưng hô, nhưng không biết làm sao mà những lời này lại nghe ra ý sâu xa khác, mang theo tâm lý phản nghịch của cô gái nhỏ, thích chống đối lại anh.

Anh nở nụ cười nhẹ.

“Chú hai, chú còn chưa trả lời cháu đâu, chú có cảm thấy vòng bạn bè của cháu thiếu cái gì không?” Lâm Sơ Huỳnh nhắc lại vấn đề này.

Lục Yến Lâm chỉ ừ, không có nói tiếp.

Lâm Sơ Huỳnh nghĩ chắc anh đi xem ảnh chụp rồi, cũng không biết đàn ông lớn tuổi ít lướt vòng bạn bè có thể phát hiện ra gì không đây.

Cô thở dài trong lòng, lăn một vòng trên giường: “Không làm phiền chú hai nữa, cháu đi ăn cơm chiều đây.”

Lâm Sơ Huỳnh còn cố ý nói: “Hẹn gặp lại nha, chú hai.”

Sau khi cúp máy, cô đứng dậy, cất cao giọng hát chuẩn bị bước vào nhà tắm ngâm bồn.

Mới lấy quần áo xong, điện thoại vang lên.

Lâm Sơ Huỳnh lại nằm úp sấp trên giường, nhìn vòng bạn bè hiện con số màu đỏ thì nhấn vào, liền thấy một avatar nhạt nhẽo.

Là Lục yến Lâm vừa nhắn.

[Rất hợp với em.]

Lâm Sơ Huỳnh phồng má, lâu như vậy mà chỉ nghĩ ra câu này, nhưng ngẫm lại thì bản thân anh vốn đứng đắn nghiêm túc, miễn cưỡng cho qua đi, hừ.

*****

Giải trí Thiên Nghệ đã chính thức đi vào quỹ đạo.

Lâm Sơ Huỳnh làm tổng giám đốc có thể không cần đến mỗi ngày nhưng cô cảm thấy đi làm cũng chơi khá vui, có thể xếp hạng 4 trong số những việc cô yêu thích.

Hạng 2 là mua sắm.

Hạng 3 là xem biểu diễn thời trang.

Hạng 1 mới bổ sung một tháng gần đây, chính là đùa giỡn “lão già cổ lỗ” - Lục Yến Lâm.

Nhưng từ sau khi về nước, Lâm Sơ Huỳnh cũng không đi mua sắm nhiều, mặc dù có những trang phục mới ra của các nhãn hiệu cao cấp đưa đến tận nhà thì cô vẫn cảm thấy đây là thời điểm phù hợp để đi mua mua mua.

Cho nên cuối tuần này, cô không ngủ nướng nữa.

Lâm Sơ Huỳnh rất chú ý trong việc ăn mặc của bản thân, ví dụ như bộ quần áo này hợp với kiểu tóc gì, trang sức gì, hay không thể kết hợp với phụ kiện nào, trừ phi cực kỳ thích hợp.

Hơn nữa một ngày cô có thể đổi vài bộ, gần đây cô đi làm nên ít hơn mấy bộ, nhưng căn bản cũng phải hai, ba bộ. Trước kia, khi đi chơi bên ngoài, chụp ảnh ngoài trời phải cần đến mấy bộ quần áo, tới xem biểu diễn thời trang lại bộ khác nữa.

Tuy cô không phải minh tinh, hành trình cũng không quá bận rộn, không phải bay nhiều nhưng cô vẫn chăm chút bề ngoài tỉ mỉ, cho nên phòng để quần áo của cô rất rộng, chiếm không gian lớn trong biệt thự.

Nhưng mà bình thường đều có người bảo quản riêng.

Lâm Sơ Huỳnh ít khi mua sắm trong nước, nhưng hiện tại cô không muốn xuất ngoại nên cầm túi xách đến trung tâm thương mại gần nhất.

“Bà chủ, có thể xuất phát rồi.” KIều Quả đảm đương toàn bộ công việc của trợ lý, hôm nay cũng làm tài xế và em gái nhỏ xách đồ.

Tiêu tiền còn hạnh phúc hơn là kiếm tiền!

“Đi nào.” Lâm Sơ Huỳnh đeo kính râm, đi giày cao gót, bước vào trung tâm thương mại với tâm trạng tốt đẹp.

Trước khi ra ngoài cô đã đoán cửa hàng ở đây không ít xa xỉ phẩm.

Lâm Sơ Huỳnh đang xem chiếc túi xách rực rỡ muôn màu thì nhận được điện thoại của Lục Nghiêu: “Đại tiểu thư, cậu thuê vệ sĩ chưa?”

“Còn chưa, tôi quên mất rồi. Lục Nghiêu, cậu thấy chiếc túi này thế nào? Đẹp không? Tôi thấy màu của nó không quá tôn lên vẻ đẹp của tôi.”

“........ Tôi đâu có nhìn thấy.”

“Đúng nha, quên mất.” Vừa khéo Lâm Sơ Huỳnh thấy hơi mệt mỏi, liền ngồi xuống ghế trong cửa hàng, bật video wechat: “Thằng nhóc cậu đang làm gì thế?”

“Đang đếm tiền tiêu vặt nè.” Lục Nghiêu hứng trí bừng bừng: “Chú hai thực sự đưa thẻ cho tôi đấy, lúc đầu tôi cứ nghĩ chỉ là tiền mặt thôi, không ngờ chú ấy lại hào phóng thật. Trời ơi, cậu chính là phúc tinh của tôi! Bây giờ tôi lại có thể vui chơi thỏa thích rồi!”

“........”

Lâm Sơ Huỳnh cạn lời, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Ai bảo chú hai cậu có tiền thì có thể tùy hứng chứ.”

“Hình như đúng thật.” Lục Nghiêu phụ họa, để ý thấy Lâm Sơ Huỳnh trang phục tỉ mỉ, lại nhớ vấn đề cô mới hỏi, “Cậu đang dạo phố bên ngoài sao?”

“Đúng vậy, hôm nay không cần phải đi làm.”

“Làm phụ nữ thật hạnh phúc.”

Lâm Sơ Huỳnh sửa lại câu từ của cậu: “Phải là: làm tôi thật hạnh phúc.”

Lục Nghiêu: “.......”

Cậu đẹp cậu nói gì cũng đúng.

Lâm Sơ Huỳnh rảnh rỗi chẳng có gì làm liền vừa đi dạo vừa quay một vòng.

Lục Nghiêu hâm mộ cuối tuần hoàn mỹ của Lâm đại tiểu thư, cho đến khi màn hình chuyển đến tấm biển ở lối vào cửa hàng thì cậu cảm thấy hơi quen mắt ––––

Đây không phải trung tâm thương mại nhà mình sao??

Nói đúng ra, là của Hoa Thịnh.

Lâm Sơ Huỳnh nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục mua sắm, Lục Nghiêu không chịu nổi khi bị quấy rầy, lúc thì hỏi cái này thế nào, cái kia ra sao, cậu cảm thấy cái nào cũng tốt hết, đầu như muốn nổ tung, sau khi tâng bốc nịnh nọt hơn mười phút thì quả quyết tìm cớ thoát video.

Thật kinh khủng mà >.<

Lục Nghiêu nhắn tin wechat cho chú hai nhà mình: [Chú hai, chuyện về vệ sĩ ấy, cháu muốn xin chú hai người cho Lâm đại tiểu thư.]

Lục Yến Lâm đang xử lý tài liệu, thấy tin nhắn thì nhướng mày, trả lời: [Cháu không cần quan tâm việc này.]

Lục Nghiêu: [Không phải cháu sợ chú quên sao? Hôm nay Lâm đại tiểu thư đi dạo ở trung tâm mua sắm trên đường Nhân Dân nhà chúng ta, mà bên người chẳng có vệ sĩ, ra ngoài nhiều không an toàn....]

Cậu lải nhải cằn nhằn một đoạn dài.

Lục Yến Lâm chắt lọc vài từ khóa trong đống cằn nhằn của cháu mình.

Anh tắt di động, gọi trợ lý đặc biệt Trần vào, nghiêm túc hỏi: “Đi hỏi xem ai là người phụ trách bên trung tâm thương mại ở đường Nhân Dân.”

Trợ lý đặc biệt Trần: “.......”

Anh ta mang vẻ mặt ngơ ngác ra khỏi văn phòng.

Trợ lý đặc biệt Trần gọi điện thoại cho người phụ trách, loanh quanh một vòng lớn mới biết được nguyên nhân, thì ra Lâm Sơ Huỳnh đang ở đó mua đồ này nọ.

Khách hàng hào phòng như thế, tất nhiên quản lý bên đó đã sớm được nhân viên báo cho.

Lần đầu nhận được điện thoại của tổng giám đốc, có chút sợ hãi, sau khi được đối phương nhắc nhở là Lâm đại tiểu thư thì suy ngẫm một chút – có mùi mờ ám nha.

*****

Đi dạo mấy giờ đồng hồ, Lâm Sơ Huỳnh mệt mỏi, bàn tay vung lên để Kiều Quả mang tất cả món đồ cô mua được để vào xe.

Kiều Quả nói: “Bà chủ, tôi đi mua đồ uống cho cô nhé.” (Do không rõ tuổi của KQ nên không để xưng hô thân thiết hơn được)

Lâm Sơ Huỳnh ừ, ngồi trong cửa hàng chơi điện thoại.

Kiều Quả còn chưa trở về, trong cửa hàng xuất hiện một đám người mặc tây trang màu đen, không biết nói gì với quản lý cửa hàng mà quản lý cửa hàng lại nhìn về phía cô.

Qua một lát sau, một người mặc tây trang đen đi tới: “Xin lỗi vị tiểu thư này, chúng tôi chuẩn bị bao cả cửa hàng, không biết ngài có thể rời đi trước hay không?”

Lâm Sơ Huỳnh suýt chút nữa bật cười: “Mời tôi rời đi?”

Tây trang đen: “Bởi vì cái này là lộ trình tư nhân của cố chủ (người thuê, chủ thuê) tôi, không có cách nào lộ mặt bên ngoài, nếu không sẽ dễ dàng bị người ngoài biết, cho nên thực xin lỗi. Chúng tôi có thể bồi thường cho ngài.”

Lâm Sơ Huỳnh hứng thú hỏi: “Cố chủ của anh là ai?”

Đối phương không trả lời, mà là mở ví tiền.

Lâm Sơ Huỳnh nhìn quản lý cửa hàng: “Ý cô cũng là tôi nên rời đi?”

Biểu tình của cô nhạt xuống.

Thật vất vả đi mua sắm một lần mà còn gặp chuyện này, đối phương lại còn lấy tiền đuổi mình nữa chứ.

Quản lý cửa hàng còn chưa mở miệng, người phụ trách đã vọt vào trong: “Không cần! Vị khách hàng này không cần rời đi! Cái gì mà bao trọn chứ, sao tôi không nhận được tin gì?”

Tây trang đen bị người phụ trách dồn sang một bên.

“Trung tâm thương mại của chúng tôi chưa từng có tiền lệ bao trọn nên phiền tiên sinh này nhanh chóng rời đi, nếu không mua món đồ gì thì không nên quấy rầy khách hàng của tôi.” Người phụ trách hận không thể đuổi những người này ngay lập tức.

Nói đùa sao, đây là người mà cấp trên để ý đấy.

Anh ta phất tay gọi bảo vệ, nhóm tây trang đen không kịp nói câu thứ hai cùng Lâm Sơ Huỳnh đã bị “mời” ra ngoài.

Người phụ trách ân cần hỏi: “Ngài có muốn ngắm đồ lại không?”

“Bỏ đi, mua nhiều quá, mệt rồi.” Lâm Sơ Huỳnh khá thích cách xử lý của người phụ trách này, rất có khí phách của cô.

Người phụ trách nhìn theo bóng dáng rời đi hiên ngang của Lâm Sơ Huỳnh.

Sau đó quay đầu trách quản lý cửa hàng: “Nhãn lực của cô hôm nay sao thế, loại người này vừa xuất hiện phải đuổi ngay đi chứ, còn chờ tôi đến nữa hả?”

Quản lý cửa hàng cúi đầu nghe dạy dỗ.

Người phụ trách lại đi dạo một vòng: “Gói tất cả những gì Lâm đại tiểu thư vừa thử lại, tặng cho cô ấy.”

Kiều Quả cầm theo một ly trà sữa khoan thai đến chậm.

Hai người đứng chờ trước cửa thang máy.

Lâm Sơ Huỳnh cầm ly trà sữa, uống từng ngụm từng ngụm, tâm trạng chán ngán, đột nhiên phía sau truyền đến vài thanh âm –––

“Vốn định bao cửa hàng, không ngờ người phụ trách lại không cho phép.... chẳng biết sao lại vì một người phụ nữ không biết chui ra từ đâu mà đắc tội với khách quen là tớ, bọn họ có biết hôm nay sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không?”

Giọng nói đến gần, chủ nhân cũng lộ diện.

Là một người phụ nữ với mái tóc ngắn đang nghe điện thoại, đeo kính râm rất lớn, ánh mắt đặt trên người Lâm Sơ Huỳnh.

Lâm Sơ Huỳnh không mặn không nhạt thu hồi tầm mắt.

“....... Bỏ đi, dù sao nơi này cũng chẳng phù hợp lắm.....tớ còn thấy không ít người mặc đồ fake cao cấp.” Người phụ nữ tóc ngắn cười ha hả, không ngừng đánh giá Lâm Sơ Huỳnh: “Nói ra thì có vẻ khó tin, nhưng cậu từng thấy một người mặc quần áo xa xỉ mà lại uống trà sữa chưa? Chúng ta có từng làm chuyện như vậy không nhỉ?”

Trà sữa?

Lâm Sơ Huỳnh hút một ngụm trà sữa, lại nhìn quần áo trên người mình, mười phần chắc chắn cô ta đang nói mình.

Vị này chính là người khi nãy muốn bao trọn cửa hàng, đúng là oan gia ngõ hẹp, thế mà lại đụng nhau ở thang máy.

Kiều Quả đang muốn mở miệng thì Lâm Sơ Huỳnh cản lại.

“Uống xong rồi, hương vị không tồi.” Cô đưa ly trà sữa lên cao, tư thế muốn ném về bên đó.

Người phụ nữ tóc ngắn nhảy dựng lên: “Cô muốn làm gì?”

Lâm Sơ Huỳnh cười nói: “Cô đứng chắn thùng rác rồi.”

Biểu cảm của cô ta cứng đờ trong chốc lát, vừa nãy chính mình cố ý châm chọc đối phương, giờ mới để ý váy của mình không cẩn thận chạm phải thùng rác, sắc mắt lập tức khó coi, vội vàng rời đi.

Đúng lúc thang máy mở ra.

Lâm Sơ Huỳnh nhấc chân bước vào.

Kiều Quả cuối cùng cũng nhớ ra, nói: “Nếu em nhớ không lầm thì vừa nãy chính là Trần Thanh Vân của Giải trí Sơ Tâm, được biểu diễn trong show thời trang của nhà thiết kế trẻ MOON, nghe nói cô ta đã chèn ép một người mẫu tên Thẩm Minh Tước để được suất diễn đó.”

“Sao tôi chưa nghe nói đến buổi biểu diễn thời trang này?”

“Thực ra tuần trước đối phương đã gửi thư mời đến nhưng bị bà chủ để dưới tài liệu của công ty, suýt chút nữa ném đi.”

“.........”

Lâm Sơ Huỳnh nổi tiếng là người thích xem biểu diễn thời trang, hơn nữa chỉ xem những show diễn đặc sắc và cao cấp, nhà thiết kế này ở trong nước cũng khá có danh tiếng trong giới.

Kiều Quả hỏi: “Ngài có muốn tôi đi xử lý một chút không?”

Nếu bên cô nói một câu, chắc chắn nhà thiết kế kia sẽ thay đổi.

Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày, trong mắt hiện lên tia hứng thú: “Không cần, đi xem đi, vừa lúc gần đây không có show thời trang nào.”

Kiều Quả gật đầu: “Tôi sẽ đi sắp xếp.”

Lâm Sơ Huỳnh sờ sờ cằm: “Nghe ý tứ vừa nãy của cô ta, tôi muốn nhìn xem lúc lên sàn có thể đi thành dạng gì.”

Kiều Quả nghĩ thầm, đến lúc đó đối phương vừa bước lên, nhìn thấy bà chủ ngồi ở dưới đài, chỉ sợ sẽ bị hù chết đi.

*****

Trợ lý đặc biệt Trần nhận được tin tức của người phụ trách, lập tức vào văn phòng.

Có thể là cánh đàn ông không quá hiểu cách giải tỏa này của phụ nữ nhưng điều đó không ngăn cản cấp dưới có tâm báo lên trên.

Lâm đại tiểu thư mua mấy túi xách.

Lâm đại tiểu thư lại mua một loạt quần áo.

Hình như Lâm đại tiểu thư không quá ưng ý khuyên tai trân châu.

Lâm đại tiểu thư nhìn ghim cài áo nhiều lần.

Trợ lý đặc biệt Trần giống như chim truyền tin, lúc nào cũng cập nhật hành trình của Lâm Sơ Huỳnh ở trung tâm thương mại, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ngay cả lúc cô nhíu mày cũng giải thích là do không thích món đồ gì.

Trong công việc phức tạp rắc rối của Lục Yến Lâm giống như có thêm chút thú vui.

Trước kia, anh chỉ biết Lâm Sơ Huỳnh tiêu tiền không chớp mắt, hiện tại nghe báo cáo tỉ mỉ, cảm thấy cuộc sống sau khi kết hôn, hóa đơn sẽ trùng trùng điệp điệp “bay” tới.

Thấy trợ lý đặc biệt Trần tiến vào lần nữa, Lục Yến Lâm thả chậm tốc độ viết, nâng mắt hỏi: “Chuyện gì?”

Trợ lý Trần ho khan một tiếng: “Lâm tiểu thư đã rời đi ạ.”

Nhân tiện thuật lại khúc nhạc đệm mới xảy ra trong cửa hàng, sau đó thấy tổng giám đốc nhà mình nhíu mày lại.

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Chú Hai: Không sao hết, tôi có tiền.