Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1281: Giết lui quân địch, ăn một bữa cơm nóng



Huyện thành Bình An.

Không bình yên.

Quận trưởng quận Bình An Tống Tự Hối là một viên quan rất được lòng dân. Tây Bắc cho dù loạn lên như vậy, quận Bình An cũng không xảy ra hiện tượng người chết hàng loạt và người chạy loạn hàng loạt. Từ khi Sơn Đông Đạo bên kia bắt đầu loạn lên, Tống Tự Hối đã quả quyết giữ lại số thuế là tiền và lương thực đáng ra phải nộp lên triều đình. Sau đó lấy danh nghĩa cá nhân vay mượn tiền và lương thực từ những danh gia vọng tộc trong quận Bình An, tổ chức xây dựng một đội ngũ trước sau duy trì khoảng trên dưới năm ngàn dũng binh, thêm vào đó là những binh lính của quận. Quận Bình An có tám ngàn người có thể chiến đấu.

Đúng là dựa vào tám ngàn tráng sĩ này, duy trì được cả một phương bình yên. Cho dù là đám giặc có từ phương bắc theo tới, hay là đám tàn binh bại trận chạy tán loạn kia, đều không thể làm cho đất đai ở phương này bị nhiễu loạn. Cho dù là lúc khởi đầu, khi mà một trong những hổ tướng bộ hạ của Lý Viễn Sơn là Ân Phá Sơn dẫn binh mã đi qua, bởi vì sĩ khí quyết tâm của tám ngàn binh sĩ quyết tử này, Ân Phá Sơn cũng không dám càn rỡ quá mức.

Tám ngàn người này, là Tống Tự Hối đích thân huấn luyện ra.

Tuy rằng hắn là một văn nhân, nhưng có thú vui đọc binh thư. Tống Tự Hối từ nhỏ đã cảm thấy văn nhân chỉ bái triều đình, võ nhân chỉ vái chào hàng quân đều rất hạn chế. Văn nhân khinh võ, võ tướng không phải là không xem thường văn nhân. Nhưn trị quốc, vừa không thể rời văn nhân cũng chẳng thể thiếu võ tướng. Cho nên nếu có thể văn võ toàn tài, sau này mới có thể có thành tựu lớn.

Tuy nhiên gia thế của hắn bình thường. Năm đó khi mà Chân Tông Hoàng đế tại vị, hắn thi đình đứng thứ bảy. Chức vị quận trưởng quận Bình An này đã làm không ít năm. Một là trong nhà không thể ủng hộ cho hắn nhiều hơn nữa, hai là hắn cũng không phải loại người có tính luồn cúi nịnh bợ, cho nên muốn thăng lên một cấp nữa cũng rất là khó.

Trong địa phương làm đến quan tứ phẩm, thực ra quyền thế cũng không phải là nhỏ.

Tống Tự Hối tuy là không thích nịnh bợ, lấy lòng cũng không phải là người có tính cố chấp, bằng không thì Đại Tùy lúc thời bình hàng năm vào thời điểm quan viên Bộ Lại đến sát hạch cũng khó mà qua khỏi. Hàng năm quan viên của Bộ Lại xuống, Tống Tự Hối đưa bạc không nhiều cũng chẳng phải ít, ít nhất cũng ở mức trung bình khá.

Thời điểm mấy năm trước, từ phương bắc có một đám giặc cỏ lại đây. Tám ngàn dũng dân kia của Tống Tự Hối phát huy tác dụng. Thật ra giặc cỏ là dân chạy nạn. Là dân chạy nạn cầm lấy hung khí bắt đầu phá phách cướp bóc liền trở thành giặc cỏ. Quy mô to nhất của đám giặc cỏ không dưới mười vạn người, do một người tên là Vương Lai Tử dẫn đầu muốn cướp sạch quận Bình An, là nơi giàu có nhất của Sơn Giang Đạo.

Tống Tự Hối mang theo tám ngàn dũng dân ra trận. Chiến đấu ở miền quê hoang dã. Một trận giết được một vạn bảy ngàn tên địch, bắt sống hơn hai vạn tên, những tên còn lại đều chạy trốn. Tống Tự Hối bất chấp các thân hào phản đối, đem hơn hai vạn tù binh này chém liền một mạch không sót một tên. Từ đó về sau, chẳng bao giờ còn giặc cỏ dám đến quận Bình An.

Còn Tống Tự Hối cũng vì vậy mà được đặt tên hiệu, gọi là Tống Khảm Đầu.

- Ta có thể dẫn các ngươi đánh tan giặc cỏ, thậm chí chặn đứng đại quân của Ân Phá Sơn. Nhưng lần này…e là lành ít dữ nhiều. Nếu như giặc cỏ đến, chúng ta có thể giết đi bên ngoài quận Bình An đánh tan quân giặc. Lần này đến là hơn mười vạn quân Lang Kỵ của Mông Nguyên. Điều ta duy nhất có thể làm được, là có thể dẫn các ngươi ra sức bảo toàn phụ nữ và người già trong thành, có thể bảo vệ một ngày là một ngày.

Tống Tự Hối đứng ở trên thành, nhìn thấy đại bản doanh của quân Mông Nguyên đông nghìn nghịt liên miên bất tận, liền thở dài thườn thượt than một câu.

Biệt tướng dân dũng Trịnh Ngoan nói:

- Đại nhân, dân thường trong thành đều biết đại nhân yêu dân như con, cùng đều là nguyện cùng với đại nhân sống chết có nhau. Những huynh đệ của chúng ta đi theo đại nhân cũng đã sáu, bảy năm. Chúng mình đánh nhau lớn nhỏ cũng có đến mấy mươi trận, chưa thua trận nào. Lần này chúng ta vẫn sẽ không thua…cho dù là thành bị phá, người bị chết, chúng ta cũng không thể thua được

Tống Tự Hối vốn có chút thất vọng được câu nói này khơi gợi lên chí khí mạnh mẽ trong lòng. Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên nó:

- Nói rất đúng! Cho dù thành của chúng ta có bị phá, người có chết đi nữa thì cũng không thể thua.

Hắn quay đầu nhìn sang những dân dũng tay nắm chặt binh khí. Những người đàn ông này cũng đang nhìn hắn.

- Ta biết rằng, các ngươi vẫn hi vọng ta có thể dẫn dắt các ngươi giành chiến thắng. Hãy cứ như trước kia, đem lòng dũng cảm đến đánh bại kẻ thù của quận Bình An, ca khúc khải hoàn trở về ôm chặt lấy phụ lão đồng hương. Nhưng lần này ta không thể hứa hẹn với các ngươi sự tất thắng. Ta chỉ có thể nói với các ngươi, ta cùng các ngươi, mãi mãi kề vai sát cánh.

- Nguyện cùng đại nhân kề vai sát cánh chiến đấu!

Một dân dũng vung tay hô to:

- Đại nhân yên tâm, cho dù có chết chúng ta cũng phải chết trước mặt phụ lão đồng hương trong thành. Chỉ cần chúng ta ở đó một ngày, sẽ không cho phép kẻ thù hãm hại người nhà của chúng ta!

- Đúng.

Trịnh Ngoan lớn tiếng nói:

- Những nam giới của quận Bình An, từ xưa đến nay đều không sợ kẻ thù hùng mạnh. Bởi vì chúng ta có chí khí, có tâm huyết. Nếu như đằng nào lần này chúng ta cũng chết, thì chúng ta cũng phải hiên ngang mà chết, chứ không phải quỳ để sống! Huống hồ là, lần này chúng ta đối mặt là Lang Kỵ của Mông Nguyên, bọn chúng cũng sẽ không để cơ hội cho các ngươi quỳ để sống.

- Chỉ có tử chiến!

Tống Tự Hối nói:

- Đúng là dũng khí của đấn nam nhi quận Bình An ta.

Ngoài thành vang lên tiếng kèn hiệu lệnh tiến công của quân Lang Kỵ, Tống Tự Hối quay người nhìn ra ngoài:

- Hãy khiến cho những tên Mông Nguyên Thát Tử kia xem xem, những người đàn ông của quận Bình An chúng ta chiến đấu thế nào.

Hắn bước dài đến cách đó không xa, đích thân khua trống trận.

Tiếng trống như sấm, đúng là lấn át tiếng kèn hiệu lệnh bên ngoài thành.

Trong thành, trên phố lớn, trong ngõ nhỏ đều là dân thường. Bọn họ lũ lượt từ nhà mình đi ra ngoài. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên nơi vang lên tiếng trống trận. Người già, trẻ nhỏ, cả nam lẫn nữ, bọn họ đều lẳng lặng nhìn sang bên kia, trong ánh mắt không có sự sợ hãi, chỉ có sự quyết tâm đã rất nhiều lần xuất hiện trong ánh mắt của họ.

Bình an quận đã không phải là lần đầu tiên đối mặt với nguy hiểm, những người dân đã có thói quen dũng cảm.

- Tống đại nhân nói, lần này chúng ta có khả năng chết hết.

Một thiếu phụ ôm đứa nhỏ nói.

- Kệ mẹ hắn!

Chồng của nàng là một người hung ác nổi tiếng trong thành. Ngày thường ai cũng không dám dễ dàng động đến gã. Chỉ có gã ức hiếp người khác, chưa từng có người nào dám ức hiếp gã.

- Không được sợ!

Người đàn ông râu quai nón quay người đi về, từ trong nhà lấy ra con dao róc xương mà y thường dùng để bán thịt giắt vào thắt lưng:

- Chẳng phải là người Mông Nguyên sao, lẽ nào to hơn con gà của cha ngươi? Mẹ kiếp Cái thành này còn bao nhiêu người đàn ông có khí phách đều theo ta lên thành. Tống đại nhân chẳng qua chỉ là một thư sinh yếu đuối mà còn dám liều chết một trận. Ta và các ngươi lẽ nào chỉ có thể nhìn và ủng hộ những dân dũng của chúng ta vô số lần liều mạng? Đều là đàn ông có một con gà và hai quả trứng mà thôi, mẹ kiếp ai sợ ai?

Gã sải bước đi về phía tường thành bên kia, trong đám người có không ít thanh niên trai tráng đi ra.

- Chờ một chút.

Vợ gã từ phía sau gọi giật lại, bước nhanh đến đưa đứa con nhỏ cho gã:

- Hãy ôm con một chút.

Khóe mắt của nàng ứa lệ, nhưng không hề nói không cho chồng đi. Bởi vì nàng biết chồng của mình là người đàn ông thế nào. Gã ngày thường hung hãn tai ngược, cũng là người đàn ông dám làm dám chịu.

Râu quai nón ngẩn người ra một chút, rồi ôm lấy đứa bé nâng cao quá đầu, giọng khản cả lại nói:

- Con trai ta! Nếu ngươi có thể sống sót, sau này chớ có quên cha ngươi là một hảo hán. Sau này lúc nhắc đến cha ngươi với người khác, mẹ kiếp phải ưỡn ngực mà nói.

Trên tường thành

Ngón tay của các cung thủ đã đau tê dại, mỗi một lần giơ tay lên kéo căng dây cung đều là một lần tra tấn. Nhưng không có người nào dừng lại. Dưới thành là kẻ thù đông nghịt, giống như đàn sói hoang đang hò hét trèo lên tường thành. Còn bọn họ giống như những thợ săn, ngăn cản những con dã thú này đang áp sát uy hiếp đến người thân.

Nhắm vào những đứa nâng thang bắn chụm lại!

Tống Tự Hối không còn sức lực để mà kéo dây cung, nhưng dũng khí của hắn không bao giờ hết. Chỉ cần hắn cứ ở trên tường thành đi đi lại lại, các binh sĩ dường như là sức lực dùng không bao giờ cạn. Một lãnh tụ khiến cho người khác tin phục đều có đầy đủ khả năng như vậy.

- Không nên lãng phí mũi tên, cố gắng nhắm chuẩn vào những tên địch đang nâng thang kia lên. Thế trận giữ thành cũng không được loạn, những người phía sau cung thủ tập trung tinh thần, nhìn thấy thang đáp được lên thì lật đổ cho ta!

Cổ họng của Tống Tự Hối đã khản đặc, nhưng âm thanh lại vẫn cứ như trống trận cổ vũ lòng người.

Vù…

Một mũi tên băn lén bay tới, bắn xuyên qua cổ một thân binh đi bên cạnh Tống Tự Hối không xiên lệch tẹo nào. Máu liền phọt ra, bắn tung tóe lên mặt Tống Tự Hối. Những giọt máu âm ấm kia khiến cho Tống Tự Hối rùng cả mình, hắn nhìn người thân binh kia đổ vật xuống nhưng không hề dừng lại.

- Rút mũi tên trên người hắn ra, đưa người xuống đợi sau cuộc chiến đem an táng.

Hắn nghiến răng hét lên môt tiếng, tròng mắt đỏ ngầu.

Một cái thang mạo hiểm trong mưa tên đáp lên tường thành, dưới thành đã dồn lại một đám quân Lang Kỵ lập tức gào thét trèo lên trên. Tống Tự Hối xông tới, cùng với một dân dũng nữa, hai người nắm lấy một cây câu liêm dài chống vào cái thang ra sức đẩy ra ngoài, càng nhiều người đi tới, hợp sức đẩy cái thang ra ngoài.

Cái thang từ từ rời ra khỏi tường thành, ở thời điểm thẳng đứng, sau khi hơi khựng lại một tích tắc liền tăng tốc đổ xuống. Quân Lang Kỵ ở trên thang bắt đầu kêu rên, có đứa bắt đầu nhảy xuống, lúc rơi xuống đất gãy cả chân, cái thang đổ ập xuống, trong đám người rơi xuống dày đặc cũng không biết bi đè chết mấy đứa.

- Không cần ném đá xuống chân thành.

Tống Tự Hối khản cổ gào lên, tường thành huyện thành Bình An cũng không cao lắm, ném đá xuống dưới thành tuy là có thể giết chết kẻ thù, nhưng cũng có khả năng trở thành bậc đá để cho quân địch có thể trèo lên. Một khi quân địch tập trung những hòn đá dưới thành lại, chưa biết chừng có thể chất lại thành một đống cao.

- Dùng dầu sôi.

Hắn vừa gào thét vừa đi đi lại lại:

- Dầu hỏa không có thì dùng nước sôi!

Ở phía sau hắn, hai người bê một cái nồi sắt to chạy lên trên tường thành, tới bên tường thành, bọn họ hai người hợp sức nâng cái nồi to lên, định đổ nước ở trong nồi xuống dưới. Nhưng mới nâng lên, liên tiếp ba mũi tên bắn lên trúng vào một người. Người kia đau quá kêu lên một tiếng, đôi tay trong nháy mắt không còn sức lực, nồi sắt lập tức nghiêng đổ xuống, nước sôi hầu như đổ ụp vào chính người kia.

Đó là sự đau đớn không biết nhường nào?

Y đau đớn lăn lộn trên mặt đất, mỗi lần lăn lộn, là một lần bị gạch trên tường thành ma sát lột ra một lượt da.

Cha ngươi sắp chết rồi…

Y nghiến răng đứng lên. Đồng bạn bên cạnh y muốn đỡ lấy y nhưng không dám động vào. Y quay đầu nhìn một cái vào trong thành, sau khi buồn bã cười cười đột nhiên tung thân vọt ra từ trên tường thành nhảy xuống. Bịch một tiếng, ba bốn tên quân Lang Kỵ bị rơi đập trúng người ngã ra. Quân Lang kỵ ở dưới nhìn thấy có người rơi xuống. Đâu có để ý là người sống hay người chết, xông vọt tới dùng kiếm cong chém lia lịa, ngay đến cả quân Lang Kỵ bị người đàn ông kia nằm đè lên cũng không thể may mắn thoát khỏi, chẳng bao lâu sau biến thành một đống thịt bầy nhầy.

- Phóng chụp đinh xuống.

Tống Tự Hối nâng tấm lá chắn lên che người rồi nhìn xuống phía dưới. Sau khi phát hiện quân Lang Kỵ đang tụ tập rất đông ngay dưới chân thành lập tức hạ lệnh. Đám dân dũng liền buông lỏng dây thừng, cái chụp đinh nặng nề gào rít rơi xuống, đập chết một đám Lang Kỵ dưới chân thành. Cái đinh răng sói dài hơn một thước, dưới tác dụng của trọng lực và quán tính có thể nhẹ nhàng xuyên thủng sọ người.

- Kéo.

Biệt tướng dân dũng Trịnh Ngoan và những binh sĩ cùng nhau ra sức kéo chụp đinh lên. Mặt trên của cái chụp đinh kia còn móc vào một thi thể của quân Lang Kỵ theo chụp đinh đứng lên, mắc ở đó lắc la lắc lư.

Xa xa vang lên tiếng kèn hiệu lệnh, quân Lang Kỵ đã tấn công mạnh hơn một canh giờ không thể lên được thành bắt đầu từ từ thoái lui. Ở phía sau bọn chúng, một đội ngũ vạn người rất chỉnh tề hướng về bên này ào tới. Nhìn trang phục của bọn họ dường như không giống với đám Lang Kỵ kia, đội hình cực kỵ nghiêm chỉnh.

Tống Tự Hối nhân cơ hội hiếm có nghỉ ngơi lấy sức một lát, sau đó nhìn bốn phía đánh giá tình hình thương vong.

Hắn nhìn vào trong thành. Trong đó có người nhà của hắn, có phụ lão và đồng hương của hắn. Có lẽ người vợ của hắn lúc này đang đứng ở một nơi nào đó nhìn sang bên này, cũng có những người vợ của người khác đang chờ đợi chồng mình trở về. Tống Tự Hối hơi có chút buồn rầu, trong đầu hắn bất giác hiện lên bóng dáng của vợ và con.

Hắn bỗng nhiên rất muốn về nhà.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy trong thành khói bếp bay lên thành một sợi dài, từng đợt một, dịu dàng đến thế, thân thiết đến thế.

Dân chúng trong thành đang thổi cơm rồi, các dũng sĩ nấu cơm bên tường thành

- Chuẩn bị chém giết!

Tống Tự Hối sau khi nhặt một thanh hoàng đao lên đứng thẳng người:

- Giết lui kẻ địch, ăn một bát cơm nóng!