Tranh Hương

Chương 4



Edit: Juen

Trịnh Viêm nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo Ảnh Thập Nhất, mí mắt rũ xuống, lông mi run rẩy tựa đôi cánh mỏng còn đọng sương sớm của loài côn trùng.

"Nó làm sai, tại sao ca ca còn ôm nó?" Trịnh Viêm nhẹ giọng hỏi: "Không phải nên đánh đòn, sau đó không cho nó ăn cơm sao?"

Đứa nhỏ này từ bé đã sống kiểu cuộc sống như vậy, suy nghĩ này quả thực có thể hiểu được, Vừa nãy Trịnh Băng vì đụng vỡ một cái đĩa liền bị dọa đến luống cuống, đại khái là bị đánh sợ rồi.

Ảnh Thập Nhất đang băng vết thương cho Trịnh Viêm liền ngừng lại, nghiêm túc giải thích: "Đó là vì lúc trước hai đứa sống cuộc sống không phải con người, trẻ con đụng vỡ đồ vốn cũng không phải là chuyện không thể tha thứ."

"Mặc kệ Trịnh Băng làm cái gì, ca ca đều không trách hắn phải không?"

"Vậy ta thì sao?" Trịnh Viêm quỳ xuống, lê gối tới gần lồng ngực Ảnh Thập Nhất, nhẹ nhàng ôm lấy y, bất lực nói: "Chỉ là khóc cùng nũng nịu mà thôi, ta cũng có thể."

Ảnh Thập Nhất lông mày nhíu lại, ngực vì kinh ngạc mà phập phồng kịch liệt, nôn nóng không chịu nổi: "Đệ đứng dậy, đừng tùy tiện quỳ trước mặtngười khác."

Trên cánh tay Trịnh Viêm đầy rẫy những vết sẹo lồi lõm, có vết roi, vết bỏng, bởi vì bị đói cùng cầm tù quá lâu mà trở nên mảnh khảnh, lộ cả xương.

Đứa nhỏ dùng cánh tay nhỏ nhắn ôm chặt eo Ảnh Thập Nhất, thanh âm yếu đuối nghẹn ngào: "Trịnh Viêm có thể vì ca ca làm bất cứ điều gì, vậy quỳ một chút thì có gì không thể?"

Khảm trên gương mặt nhỏ gầy ấy là một đôi mắt phản chiếu ánh sao - những ngôi sao ngập trong ánh nước.

"Ca ca sớm muộn gì cũng đuổi bọn ta đi phải không?" Đứa nhỏ nhàn nhạt hỏi, có thể nhìn ra nó đang cố nén nước mắt.

Trịnh Viêm luôn u buồn, lại mẫn cảm đến không hợp tuổi, khiến Ảnh Thập Nhất đau lòng muốn chết. Y ôm lấy Trịnh Viêm, nâng khuôn mặt nhỏ lên dỗ dành: "Sẽ không, ca ca thương mấy đứa, không khóc nữa nào."

Mấy đứa nhỏ chỉ là chưa từng được yêu thương, cho dù thấy một chút ánh lửa yếu ớt trong bóng tối cũng sẽ liều mạng bò qua bắt lấy, tranh đoạt, vốn chẳng qua chỉ là chúng không có cảm giác an toàn, nhiều lần dùng tranh sủng để chứng thực bản thân có được quý trọng hay không.

Ảnh Thập Nhất quấn chặt vết thương trên cánh tay Trịnh Viêm cầm máu, ôm tới cạnh Trịnh Băng, bản thân ngồi xổm dưới giường, gắng để ngang tầm mắt mấy đứa nhỏ.

"Kể một chút cho ca ca là xảy ra chuyện gì nào." Ảnh Thập Nhất lau nước mắt cho Trịnh Băng, cầm lấy tay nhỏ hai đứa, ngữ điệu bình thản: "Không được nói dối."

Trịnh Băng cắn chặt môi, hít hít cái mũi nhỏ đã phiếm hồng, ấp úng giải thích: "Trịnh Viêm bảo ca ca không thích đệ lười như thế... Đệ nói Trịnh Viêm cái gì cũng tranh với đệ... Trịnh Viêm bảo ca ca là của nó, đệ liền cắn tay Trịnh Viêm... Nhưng... Nhưng mà! Nhưng mà sau đó nó còn đánh mặt đệ..."

Trịnh Viêm nhẹ gật đầu: "Ừm."

"..." Ảnh Thập Nhất thở dài, hỏi Trịnh Băng: "Hai đứa là huynh đệ, là người nhà, đệ sao lại cắn người nhà được?"

Trịnh Băng cắn cắn môi, nhỏ giọng thì thầm: "Ca ca mới là người nhà."

Ảnh Thập Nhất lại nhìn phía Trịnh Viêm, hỏi nó: "Đệ sao có thể tùy tiện đánh người như thế?"

Trịnh Viêm vốn đang cúi đầu an tĩnh nghe, bỗng nâng mắt, nói khẽ: "Ca ca dặn ta không được đụng vỡ đồ vật, ta không muốn chọc giận ca."

"Hầy..." Ảnh Thập Nhất sờ sờ hai người bọn hắn cái đầu nhỏ: "Được, ca ca tha thứ cho mấy đứa."

"Ca ca có việc cần giao, hai đứa có nghe lời không?" Ảnh Thập Nhất nghiêm túc hỏi.

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn cúi đầu nghe, tay nhỏ đặt trên đầu gối.

"Sau này không cho phép đánh nhau nữa, hoà thuận ở chung, không được đả thương người khác, nếu không về sau sẽ hối hận."

"Ừm." Cả hai ngoan ngoãn đáp ứng.

"Sau này không cho phép quỳ trước kẻ khác, ca ca là ảnh vệ, chỉ quỳ trước chủ nhân, nam hài tử lúc nào cũng phải đứng thẳng."

"Ừm."

"Về sau không cho phép tranh giành nữa, ca ca thương mấy đứa, yêu cả hai." Ảnh Thập Nhất kiên nhẫn dỗ dành: "Ca ca sẽ chăm sóc mấy đứa lớn lên."

Nghe xong câu này, hai tiểu hài tử cùng thở phào một hơi, chậm chạp tiến đến, ôm người Ảnh Thập Nhất.

"Tại sao ca ca làm Ảnh vệ vậy?" Trịnh Viêm ngẩng đầu lên, chớp mắt hỏi.

"Vì ca ca muốn kiếm tiền nuôi các bảo bối đó." Ảnh Thập Nhất cười rộ, dịu dàng như gió nhẹ mưa phùn.

Trịnh Viêm nói: "Sau này lớn lên Trịnh Viêm kiếm tiền nuôi ca ca, để ca không cần dậy sớm huấn luyện nữa."

Trịnh Băng ôm chặt Ảnh Thập Nhất, lau khô nước mắt: "Trịnh Băng cũng nuôi ca ca, ca ca muốn ăn gì đều mua cho ca ca."

"Ngoan quá." Ảnh Thập Nhất ôm lấy hai đứa nhỏ, mỗi đứa hôn một cái: "Vậy để ca ca chờ nhé."