Tranh Nghi

Chương 18



Tên truyện: Tranh Nghi

Tác giả: Nguyễn Anh, Huyết Hải Diên

Đăng tại: wattpad.com

Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

23/09/2023

A Tranh... hãy cố gắng chờ đợi đến khi tôi quay lại!

Ngày hôm sau trời vừa hửng sáng, Đàm Song Nghi lái xe rời khỏi thành phố vì cuộc trao đổi với Đàm Lăng. Cùng lúc đó, nguy hiểm lại bắt đầu cận kề Lục Tranh...

RẦM!

Cánh cửa sắt nặng nề lần nữa mở ra, hai tên vệ sĩ đi vào kéo Lục Tranh đứng dậy lôi ra ngoài sân.

Đàm Lăng vẫn như thường lệ ngồi trước hiên nhà thoải mái uống trà sau khi dùng bữa, ngồi đối diện với ông ta còn có một gã đàn ông hơn mặc vest, mồm như tép nhảy liên tục lấy lòng ông ta.

"Rất vinh dự khi được phục vụ cho ông chủ Đàm!"

Phịch!

Lục Tranh bị tên vệ sĩ đẩy ngã xuống mặt đất, hai tay anh bị dây thừng trói sau lưng, vết thương trên người được băng bó cẩn thận nhưng cú va đập mạnh làm anh đau đớn không muốn ngồi dậy.

Gã đàn ông nghe tiếng động quay sang thì bật cười nói: "Ai đây nhỉ? Lục Tranh! Vẫn còn sống cơ à?"

Lục Tranh chẳng cần ngẩng mặt lên nhưng vẫn biết gã đàn ông đó. Hắn tên Tô Khải, gia đình hắn trước kia là đối tác rất thân thiết với Lục gia nhưng khi nghe tin Lục gia đắc tội với Đàm Lăng, vì sợ bị liên lụy nên đã trở mặt, thậm chí còn giúp Đàm Lăng thảm sát Lục gia...

Tô Khải đứng dậy đi tới nắm tóc Lục Tranh, ép buộc anh phải quỳ dậy ngẩng mặt lên nhìn hắn. Hắn cười nhạo trước sự thảm hại của Lục Tranh, miệng thì cứ nói mấy câu vô thưởng vô phạt để gây sự chú ý của Đàm Lăng.

"Lục gia chúng mày đúng là ngu xuẩn khi chọc giận ông chủ Đàm nên chết hết cũng đúng thôi. Còn mày, chẳng qua là lớn lên được cái mặt dễ nhìn để làm đồ chơi cho ông chủ Đàm dày vò tới chết! Haha!"

Lục Tranh thản nhiên đáp trả sự giễu cợt của Tô Khải bằng một cái nhếch môi cười rất khẽ nhưng ai nhìn cũng thấy đó là sự khinh thường của anh đối với hắn!

Tô Khải cau mày lớn tiếng quát: "Mày còn dám cười!"

"Thế mày cười cái gì? Rồi cũng tới phiên chúng mày thôi, đến lúc đó thì liệu mày còn cười nổi không?"

"Mày nói gì?"

"Tao nói là chúng mày chẳng khác gì tao! Rồi cũng sẽ tới ngày chúng mày hết giá trị sử dụng với Đàm Lăng rồi sẽ bị lão già chó chết đó ban tặng cái chết thôi!"

CHÁT!

Tô Khải bị ánh mắt đầy khinh bỉ và lời nói chế giễu của Lục Tranh làm cho tức giận! Hắn đánh lên mặt anh một cái tát dữ dội!

Lục Tranh lại ngã xuống mặt đất trong cơn đau đớn!

"Đ*t m* mày! Lục Tranh, thằng chó! Chết đến nơi rồi còn sủa bậy!!!"

Tô Khải phun ra câu chửi thô tục xong còn định dùng chân dẫm lên người Lục Tranh thì...

XOẢNG!

Đàm Lăng bỗng nhiên đập vỡ ly trà đắt tiền trong tay. Tô Khải giật mình, hai chân vô thức bước lùi về sau vì đã cảm nhận được một luồng sát khí rất khủng!

"Ông chủ Đàm, tôi..."

Tô Khải lập tức hoảng sợ khi thấy ánh mắt hung dữ của Đàm Lăng đang nhắm vào hắn không biết vì lý do gì. Một tên vệ sĩ đứng cạnh thấy hắn ngu xuẩn nên đã nhắc: "Cẩn thận lời nói."

Lời nói!

Tô Khải vội vàng suy nghĩ trong sự căng thẳng đến tột độ! Hắn vừa nói gì sai sao? Hắn chỉ nói câu "Đ*t m*..."

Hắn vừa nhắc tới mẹ của Lục Tranh! Cơ mà người trong giới không ai là không biết người phụ nữ tên Phương Linh đó là tình nhân bé nhỏ được Đàm Lăng hết lòng yêu thương... thế mà hắn còn dám đ*t, đúng là tự tìm đường chết!

Tô Khải quỳ thụp xuống chắp tay run rẩy liên tục cầu xin: "Ông chủ Đàm... tôi sai rồi! Xin ngài tha cho tôi... làm ơn..."

Đàm Lăng đứng dậy đi tới, trạng thái yên lặng đến lạnh lẽo của ông trùm Mafia khét tiếng khiến Tô Khải như đang đối mặt với Tử thần!

Bầu không khí xung quanh Đàm Lăng rơi vào bức bối, đến cả đám vệ sĩ cũng phải e sợ chẳng ai dám thở mạnh, tuy nhiên...

Lục Tranh gắng gượng quỳ dậy hướng về phía Đàm Lăng hét lên: "Này, lão già chó chết!"

Tô Khải: "..."

Đám vệ sĩ: "..."

Đàm Lăng chợt dừng bước, nét mặt ông ta vẫn không đổi, chỉ là đôi mắt hơi nheo lại khi nhìn chằm chằm vào Lục Tranh.

Lục Tranh không có một chút sợ hãi mà giọng dứt khoát hỏi: "Song Nghi đâu rồi?"

Đàm Lăng chỉ nói một câu: "Mày nên lo cho cái thân của mày trước."

"Tôi hỏi ông... Song Nghi đâu rồi! Ông đã ép buộc cô ấy phải làm gì?" Không có được câu trả lời, Lục Tranh càng trở nên tức giận: "Chết tiệt! Đàm Lăng! Ông muốn đánh muốn giết thì cứ nhằm vào tôi... Khốn khiếp! Lão già chó ch..."

RẦM!

"Ưm... ư..."

Hai tên vệ sĩ vì không muốn cùng hứng chịu cơn thịnh nộ của Đàm Lăng nên đã tháo cái găng tay ra nhét kín vào miệng Lục Tranh tước quyền nói sau đó lại ấn đầu đè anh nằm sấp xuống!

Lục Tranh càng căm phẫn ra sức vùng vẫy, hai tên vệ sĩ càng dùng sức đè chặt lên vết thương trên lưng anh khiến máu chảy ra nhuộm đỏ băng vải và lớp áo mỏng.

Đàm Lăng nhìn những vết thương tích bầm tím trên khuôn mặt đau đớn của Lục Tranh nhưng đôi mắt anh lại hừng hực khí thế đối đầu với ông ta dường như là có thể liều chết bất cứ lúc nào!

Lát sau, ông ta lạnh lùng ra lệnh: "Đánh ngất nó!"

"Tuân lệnh, ông chủ!"

BỘP!

Lục Tranh bị nắm tóc kéo lên, tên vệ sĩ sau đó tung cú đấm đánh thẳng vào bụng anh với một lực gần như xuyên thấu!!!

Lục Tranh đổ mồ vừa kêu lên một tiếng đau đớn thì dần mất đi ý thức rồi ngất đi!

Hai tên vệ sĩ thấy Lục Tranh đã gục xuống nằm bất động thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ thầm nghĩ nếu là kẻ khác mà cả gan khiêu khích, mắng chửi Đàm Lăng như vậy thì sớm đã bị cắt lưỡi, cưa đứt toàn bộ tứ chi rồi...

Giải quyết Lục Tranh xong, Đàm Lăng lại liếc sang chỗ Tô Khải đang quỳ thất thần ở đó rồi lên giọng cảnh cáo: "Cho mày thời gian một ngày. Nếu mày có thể khiến thằng nhãi xấc xược kia quỳ xuống liếm chân tao thì tao tha mạng. Còn không..."

Đàm Lăng không nói hết câu nhưng Tô Khải đã tự tưởng tượng được kết cục thảm hại sau đó. Hắn hoảng loạn cúi thấp đầu nói: "Dạ, tôi hiểu rồi! Cảm ơn ông chủ Đàm."

***

Bên trong tầng hầm tăm tối ngột ngạt.

Hai cổ tay bị dây thừng trói lên cao, cơn đau thấu xương truyền đi khắp thân thể của Lục Tranh!

Roi gai trong tay Tô Khải hung hăng đánh liên tiếp lên người Lục Tranh, máu tươi chảy xuống thành từng dòng, đọng lại trên sàn bê tông một vũng máu ghê người!

"Lục Tranh! Mày đúng là thằng chó chết!"

"Nếu mày không chọc tức tao thì tao cũng không lỡ mồm nói câu tự chuốc họa vào thân như thế! CHẾT TIỆT!"

Tô Khải vung tay dùng roi gai đánh Lục Tranh đến khi cơ thể anh đẫm máu, cánh tay hắn cũng nhỏi nhừ thì mới chịu dừng lại!

Hắn sau một hồi tra tấn anh mà chẳng thu được kết quả gì thì gắt giọng chửi: "Lục Tranh! Rốt cuộc mày có thể cứng đầu đến mức nào!!!"

Hắn đâu có biết... Kể cả Đàm Lăng có xuống tay bạo hành Lục Tranh tàn nhẫn đến mức nào đi nữa còn vô ích, thì đòn roi của hắn chẳng là cái đinh gì. Quanh đi quẩn lại chỉ biết dùng roi gai, kích điện, đổ nước muối vào vết thương để tra tấn anh thì chẳng có gì mới mẻ. Ở mức độ đó, dù có đổ bao nhiêu máu thì anh vẫn dư sức chịu đựng, chẳng hề mở miệng kêu hay thốt ra một lời van xin gì cả.

(CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN CỦA HUYẾT HẢI DIÊN ĐĂNG TRÊN wattpad.com! Link: https://www.wattpad.com/story/250223844-tranh-nghi. TÁC GIẢ NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN! HÃY LÀ NGƯỜI CÓ VĂN HOÁ, CÓ Ý THỨC!)

(Xin một phút để chửi bọn reup! Trước hết chửi lũ mặt lờ trumtruyen.vn, sau đó đến bọn khốn truyen4u.net, tiếp là bọn điên truyen99.com, bọn khùng truyenfic.com, bọn thần kinh truyen3s.com, bọn súc vật zingtruyen.net, bọn dở hơi wattruyen.com, bọn chó truyen88.pro... Tóm lại là chửi chetmia lũ reup truyện của tao!!!)

"Lục Tranh, coi như tao xin mày đấy!" Tô Khải biết cứng không được thì phải mềm, hắn bắt đầu hạ thấp giọng nhượng bộ nói với anh: "Mày cứ giả bộ phục tùng lão già đó đi. Tao hứa sẽ giúp mày trốn thoát khỏi đây! Tao nói thật đấy, mày..."

Mái tóc đen mềm mại ẩm ướt che đi đôi mắt của Lục Tranh, lọn tóc dính bết vào miệng vết thương đầy máu, đen đỏ từng mảng rất thê thảm.

Anh mấp máy môi vừa mở miệng, hơi thở đứt quãng yếu ớt phả lên từng chút, giọng trầm thấp rất khẽ vang lên đúng một từ ngắn gọn đủ để vả thật mạnh vào cái bản mặt tiểu nhân hèn hạ của Tô Khải: "CÚT!"

"Mày... Là mày ép tao!"

Tô Khải mặc dù rất tức giận nhưng không xuống tay đánh Lục Tranh nữa, hắn đã nghĩ ra cách khác để tra tấn anh! Hắn cười một cách nham hiểm, lấy trong hộp ra một ống tiêm chứa dung dịch sẫm màu kì lạ.

Lục Tranh nhìn ống tiêm mà Tô Khải chuẩn bị tiêm vào người mình thì có chút hoảng sợ nhưng anh vẫn cố tỏ ta bình tĩnh: "Thằng khốn nạn. Mày... định làm gì?"

"Yên tâm đi, thuốc này không giết chết mày đâu! Chỉ là cho mày thấy ảo giác một chút, giống như ma túy đấy!"

"Không, tránh ra! Tránh xa tao ra!"

"Haha, mày biết sợ rồi hả! Nhưng muộn rồi!!!"

Tô Khải cười lớn một cách đắc ý, tay cầm ống tiêm định làm hại Lục Tranh thì phía sau lưng hắn bất ngờ xuất hiện bóng người...

UỲNH!

Đàm Yến Nhi cầm cây gậy sắt phanh thật mạnh vào đầu Tô Khải khiến hắn không kịp phản ứng bị trúng đòn lập tức ngã xuống bất tỉnh!!!

"Lục Tranh."

Đàm Yến Nhi lo lắng gọi tên anh rồi vứt gậy sắt xuống, bước vội tới rút con dao ra cắt đứt dây thừng đang trói hai tay anh.

Lục Tranh đuối sức, hai chân vô lực ngã xuống nhưng còn chưa chạm đến mặt đất thì đã được hai cánh tay của Đàm Yến Nhi vòng qua ôm lấy, đỡ được anh.

Lục Tranh tựa đầu lên vai của Đàm Yến Nhi, có hơi bất ngờ hỏi: "Cô... làm gì vậy?"

Đàm Yến Nhi nói: "Lục Tranh, anh bị thương nặng quá nhưng cố chịu đựng một chút! Anh... đi được không? Một đoạn thôi, xe của tôi ở ngay ngoài kia! Tôi sẽ đưa anh đi."

Lục Tranh vừa chịu trận đòn roi, cả người thương tích đầy máu rất mệt mỏi nên đầu óc không được tỉnh táo, mặc dù không biết Đàm Yến Nhi sẽ đưa anh đi đâu nhưng có lẽ vẫn tốt hơn là ở lại đây để bị Tô Khải tiêm ma túy vào người.

"Được..."

Anh vừa gật đầu đồng ý, Đàm Yến Nhi vội vàng đỡ anh đi ra khỏi tầng hầm rồi lên xe chạy vun vút ra khỏi thành phố.

Đàm Yến Nhi vội vàng lái xe rất lâu, Lục Tranh ngồi bên cạnh mơ màng chợp mắt ngủ thiếp đi một lúc để lấy lại thể lực.

KÍT!

Đến khi Đàm Yến Nhi dừng xe, Lục Tranh đã tỉnh dậy.

"Lục Tranh, tôi đưa anh đến bệnh viện. Nhưng trước đó phải dừng lại để tôi băng bó vết thương cho anh trước."

Lục Tranh chớp ánh mắt khó hiểu: "Bệnh viện..."

Đàm Yến Nhi liền giải thích: "Chắc anh không biết... lúc nhỏ anh bị bố tôi bắt về thì ông ấy đã ra lệnh cho bác sĩ mổ bụng cấy con chip định vị vào trong người anh. Thế nên tôi sẽ đưa anh tới bệnh viện của người quen, giúp anh lấy con chip đó ra... Như vậy anh có thể chạy trốn."

Lục Tranh không khỏi ngỡ ngàng trước hành động của Đàm Yến Nhi tới mức lặng hẳn đi...

"Lục Tranh, anh tin tôi có được không? Tôi sẽ không làm hại anh. Tôi chỉ muốn giúp anh."

Lục Tranh vẫn yên lặng nhất thời không biết phải làm gì.

"Lục Tranh! Nhân lúc bố và anh trai tôi không có ở nhà, đây là cơ hội duy nhất! Lát tôi sẽ đưa anh tới bệnh viện sau đó..."

Đàm Yến Nhi cố gắng hết sức để thuyết phục anh như vậy, hiển nhiên anh cũng hiểu nên đã nói: "Được rồi. Tôi tin cô."

Đàm Yến Nhi nghe vậy thì khoé môi nở nụ cười rất nhẹ nhõm.

"Vậy anh cởi áo ra được không. Tại vì từ đây tới bệnh viện còn hơn 10km nữa mà vết thương trên người anh nhiều quá nên..."

"Cô làm đi."

Đàm Yến Nhi bối rối mở lời, Lục Tranh đã cởi chiếc áo mỏng rách nát trên người xuống rồi ngồi quay lưng về phía cô ta.

Trên xe để sẵn dụng cụ sơ cứu, Đàm Yến Nhi cẩn thận gỡ hết băng vải dính máu trên người anh để lộ tấm lưng trần đầy những vết sẹo, vết xước đang rỉ máu rất đau đớn!

Đàm Yến Nhi dùng một chiếc khăn y tế lau sạch máu trên lưng anh, mặc dù đã hết sức cẩn thận nhưng khi chạm vào vết thương, cánh tay của Lục Tranh hơi run rẩy.

Biết anh bị đau, cô ta rất áy náy nói: "Xin lỗi anh... Tôi sẽ cẩn thận hơn..."

"Không sao."

Vì ở phía sau nên Đàm Song Nghi không thể thấy biểu cảm trên khuôn mặt Lục Tranh, chỉ nghe chất giọng nhẹ, hơi trầm của anh.

Trong xe quá yên tĩnh khiến Đàm Yến Nhi hơi mất tự nhiên nhưng cô ta vẫn tỉ mỉ thoa thuốc giảm đau lên vết thương trên lưng anh. Ở vùng ngực và cơ bụng của anh cũng có vết thương nhưng cô ta không dám chạm vào mà anh cũng chẳng lên tiếng nên cô ta nhanh chóng dùng băng vải băng bó lại hết vết thương trên người anh.

"Xong... xong rồi."

Lục Tranh ngoảnh sang nhìn, trong một khoảnh khắc, ánh mắt của anh nhìn xuống khuôn mặt Đàm Yến Nhi nhưng lại quay đi trong vài giây ngắn ngủi.

Anh ấy nhìn mình...

Đàm Yến Nhi hơi phát hoảng và lúng túng quay mặt sang chỗ khác.

Thật ra khi nãy, Đàm Yến Nhi vừa băng bó lại vết thương cho anh thì cô ta cũng vừa phải kiềm chế lắm!

Từ góc nhìn cận kề phía sau lưng của cô ta, mặc dù cơ thể anh hơi gầy nhưng bờ vai rộng và khung xương thẳng tắp rất đẹp!

Lục Tranh đúng là đẹp đến tận xương tủy khiến Đàm Yến Nhi vừa nhìn thôi đã si mê!

Băng bó vết thương xong, Lục Tranh cầm chiếc áo rách nát vừa cởi xuống định mặc lại thì Đàm Yến Nhi ngập ngừng nói: "Bộ quần áo trên người anh rách và bẩn rồi nên tôi đã chuẩn bị cho anh một bộ đồ khác... đây... anh thay đi."

Lục Tranh nhìn thoáng qua trong túi xách có bộ trang phục của nam mới tinh và có cả đồ lót, anh ngần ngại có hơi do dự một lúc sau đó cầm lấy túi xách trong tay Đàm Yến Nhi.

Anh khẽ nói: "Tôi cảm ơn..."

"Không có gì."

Anh cầm xách rồi mở cửa xe, Đàm Yến Nhi vội hỏi: "Khoan, anh đi đâu vậy?"

"Tôi... thay đồ trong xe có tiện không?"

"À, vậy..."

Đàm Yến Nhi dừng xe trước một khu công nghiệp gần con sông lớn. Lục Tranh định vào đó tìm chỗ thay đồ nhưng cô ta lại mở cửa xuống xe trước: "Anh cứ ngồi đó đi, anh bị thương mới không tiện đi lại."

Thế là Đàm Yến Nhi xuống xe một lúc, Lục Tranh thay bộ đồ mới lên, kích cỡ có hơi rộng nhưng chất liệu vải thoáng mát rất thoải mái.

Lục Tranh ngồi dựa vào ghế xe, xung quanh yên tĩnh khiến anh chợt nảy lên những suy nghĩ mơ hồ nhưng cũng tương đối phức tạp.

Lại chạy trốn sao?

Lần này có thoát được không? Mà kể cả thoát được thì mình nên trốn đi đâu?

Đàm Lăng liệu có bỏ qua chuyện này không?

Không được! Mình còn chưa biết rõ tình trạng của Song Nghi... Cô ấy có ổn không? Tại mình mà cô ấy...

Mặc dù Đàm Yến Nhi đã cố gắng giúp mình nhưng lần này thật sự không được!

Lục Tranh vội mở cửa bước xuống xe tìm Đàm Yến Nhi. Khi nãy vì mệt mỏi nên ý thức không được tỉnh táo để nhớ tới vấn đề đó.

Đàm Yến Nhi đâu rồi? Sao chưa quay lại... Rõ ràng chỉ ở quanh đây?

ĐOÀNG!

Tiếng súng...

"Đàm Yến Nhi!"

Lục Tranh hoảng hốt gọi Đàm Yến Nhi rồi chạy tới nơi phát ra tiếng súng sau đó thì còn bị doạ sợ kinh hãi hơn nữa!

Một gã đàn ông mặc đồ đen bí ẩn, đội mũ che kín mặt, trong tay cầm con dao sắc nhọn dính máu.

Đàm Yến Nhi quỳ trên mặt đất, tay phải cầm khẩu súng ngắn, tay trái của cô ta đặt lên vai che đi vết đâm chảy máu...

Lục Tranh sợ nhất là việc làm liên luỵ đến người khác. Đàm Yến Nhi vì giúp anh chạy trốn nên không dẫn theo một tên vệ sĩ nào cả, một mình cô ta không thể đấu lại người đàn ông kia.

Trong lúc nguy cấp, Lục Tranh chẳng nghĩ ngợi gì nhặt một viên đá trên mặt đất lên ném thật mạnh về phía gã mặc đồ đen!

Bốp!

Trúng rồi!

Là do gã đó không biết đến sự xuất hiện của Lục Tranh?

Viên đá ném ra với lực mạnh trúng đầu gã đó, vài giọt máu từ trán chảy xuống, cơ mặt của gã nhăn lại, gã đưa tay lên giữ chặt mũ trùm che kín mặt rồi quay lưng đứng nhìn Lục Tranh.

Tại sao?

Lục Tranh bất chợt đứng ngây người ra... Mặc dù không biết gã mặc đồ đen trước mặt là ai nhưng anh lại có cảm giác như đã gặp gã đó rồi...

Sau đó, gã mặc đồ đen đã hé miệng cười một cách quái quỷ khiến Lục Tranh rùng mình lạnh cả sống lưng!

Hắn... đang cười? Sát khí khủng khiếp không khác gì Đàm Lăng! Hắn là ai chứ? Mình không biết nhưng...

Đàm Yến Nhi chống tay nén cơn đau đứng dậy, ngón tay phải kéo cò nổ hai phát súng nhưng dường như có gì đó cản trở nên cô ta đã bắn trượt!

Gã mặc đồ đen không chú ý đến Đàm Yến Nhi nữa mà mà vụt một phát đã đứng ngay sát Lục Tranh, lưỡi dao trong tay gã vung lên chém xuống một nhát nhắm vào cổ của anh!

"Lục Tranh!!!"

Đàm Yến Nhi sợ hãi gào thét tên anh!

Một nhát chí mạng!

Trong lúc sinh tử, bản năng thức tỉnh!

Lục Tranh ngả người về phía sau, chuyển động cơ thể linh hoạt dẻo dai tới mức uốn cong thắt lưng, hai bàn tay chạm mặt đất, đôi chân nhấc lên thực hiện cú nhảy lộn ngược ra phía sau rất dễ dàng thoát khỏi lưỡi dao Tử thần và có thể giữ khoảng cách với gã kia. Nhận ra mình vừa thoát chết, chính anh còn không ngờ mình có thể né tránh được nhát chém mang theo tốc độ nhanh như vượt bậc của gã mặc đồ đen!

Hắn... là sát thủ... kẻ thù của Đàm Lăng ư? Hắn muốn dùng Đàm Yến Nhi để đối phó với ông ta? Vậy chẳng liên quan đến mình nhưng...

Lục Tranh nhặt một thanh sắt rơi ngổn ngang gần đó rồi giơ lên trước mặt gã mặc đồ đen thay cho lời tuyên chiến với hắn! Hắn lại cười có vẻ rất thích thú trước sự nhanh nhạy và liều lĩnh của anh!

"Đến đi!"

Dứt lời, Lục Tranh vung thanh sắt chạy tới đánh trực diện với gã mặc đồ đen! Lần này hắn đã thay đổi đòn đánh bằng một nhát đâm vào ngực của Lục Tranh, anh đã dự đoán được cho nên đã giả vờ dùng thanh sắt tấn công. Khi chỉ cách hắn vài mét, Lục Tranh đột nhiên dừng lại, tay bỏ thanh sắt sau đó ngồi thụp xuống, bởi anh đang chạy với vận tốc lớn khi thay đổi chuyển động, lực vẫn không dừng lại, hai chân anh tiếp xúc với mặt đất đã trượt một đường dài tới gần Đàm Yến Nhi!

"Lục Tranh! Anh không bị thương chứ!"

"Tôi không sao." Lục Tranh lắc đầu bỗng nắm chặt tay Đàm Yến Nhi và hỏi: "Cô biết bơi không."

Đàm Yến Nhi gật đầu: "Biết."

"Vậy thì nhanh nín thở đi!"

"Hả?"

Lục Tranh nắm chặt tay kéo Đàm Yến Nhi đứng dậy chạy về phía con sông! Gã mặc đồ đen sau khi biết đã bị anh lừa thì ngay lập tức chạy tới. Hắn không đuổi kịp nên đã ném con dao trong tay tới chỗ hai người.

"Nhảy xuống!"

ÙM!

Lục Tranh và Đàm Yến Nhi đã nhảy xuống sông thoát được sự truy đuổi của gã mặc đồ đen. Hắn đứng ở trên bờ nhìn xuống dòng sông đang chảy tĩnh lặng bỗng trở nên chảy xiết hơn, dù không đuổi theo nhưng mặt nước đang phản chiếu nụ cười thâm độc của hắn...