Tranh Nghi

Chương 2



"Ưm..."

Rất lâu sau đó, Lục Tranh sau khi hồi phục được chút sức lực đã bừng tỉnh giấc. Thế nhưng... hơi ấm đó chỉ được một lúc và rồi anh vẫn nằm bệt trên sàn đá toàn là bụi bẩn, cả người anh đẫm máu đau nhức, xung quanh anh vẫn là căn hầm u tối, lạnh lẽo thấu xương đó! Chân tay anh bị xiềng xích, miệng vẫn bị bịt kín lại... anh không nhìn thấy cũng không ngửi được hương thơm đó nữa.

Chẳng lẽ... là ảo giác?

Phút chốc Lục Tranh cảm thấy tiếc nuối và hụt hẫng. Nhưng sau đó, khi anh sờ bàn tay vướng xiềng xích của mình lên cổ họng rồi chạm xuống lồng ngực của mình, cảm giác hơi ấm và mùi hương vẫn còn chút vương lại.

Không phải, là thật. Rốt cuộc... là ai?

Lục Tranh mơ màng chìm vào suy tư nhưng nghĩ mãi lại chẳng thể tìm ra câu trả lời, trước mắt anh chỉ toàn là cái lạnh và bóng đêm vô tận. Anh mệt mỏi khép chặt làn mi lại.

***

Buổi sáng ở thành phố K, tại ngôi biệt thự sang trọng nhất thành phố lớn.

Đàm Song Nghi ngồi trước hiên nhà thưởng thức ly trà thượng hạng. Trông sắc mặt của cô rất nhàn nhã và thư thái nhưng trong lòng lại trào lên cảm giác bức bối, khó chịu! Đàm Huân và Đàm Yến Nhi ngồi cạnh cô thì đang cười phấn khởi nhìn Đàm Lăng - ông bố già tàn bạo đang "trừng trị" món đồ chơi của mình!

Đám vệ sĩ của Đàm Lăng xốc nách kéo Lục Tranh suốt đoạn đường dài rồi, ném xuống trước mặt ông ta! Đàm Song Nghi nghe rõ tiếng xương bánh chè của Lục Tranh khi bị kéo lê lết trên từng bậc đá!

Đàm Lăng đã ngoài bốn mươi nhưng thân người vẫn cao lớn, khoẻ mạnh đang ngồi trên ghế thoải mái hút điếu thuốc đắt tiền, nụ cười mãn nguyện không rời khỏi khoé miệng. Ông ta mặc bộ âu phục đen gọn gàng, sạch sẽ toát lên vẻ uy quyền của một ông trùm mafia mà người người kính nể, vạn người khiếp sợ! Ngược lại, Lục Tranh bị bịt miệng, tay chân bị xiềng xích trói lại bị ép quỳ gục trên mặt đất, cơ thể bầm dập yếu ớt của anh như một con rối bị hỏng, bộ quần áo rách nát bẩn thỉu trên người dính đầy máu tanh!

Thế rồi...

Rắc!

Đàm Song Nghi nhíu mày khi nghe tiếng xương sườn của Lục Tranh bị gãy khi Đàm Lăng thô bạo đá thật mạnh làm anh ngã lăn xuống bậc thang!!!

Đàm Lăng sau đó cười cợt bước xuống bậc thang, chân giẫm mạnh đế giày lên ngực của Lục Tranh! Phong thái điềm tĩnh đến tàn bạo của ông ta khiến những người xung quanh phải kinh hãi!

Đàm Song Nghi biết ông bố của mình có thể dễ dàng nghiền nát người Lục Tranh thành đống thịt nát vụn, chỉ là ông ta không muốn giết con mồi quá sớm, điều ông ta muốn là thoả sức tra tấn, hành hạ món đồ chơi này lâu hơn nữa!

Và rồi, ông ta lại nghĩ ra một cách tra tấn mới mẻ hơn. Đó là sai vệ sĩ mang tới một cái còng sắt, nung qua lửa đến khi nó chuyển thành màu đỏ nóng rực sau đó...

Lục Tranh nằm bất động trên bậc cầu thang, cả người không có tí sức lực để giãy dụa, kêu cứu lại càng không... chỉ có thể bất lực nhìn đám vệ sĩ gắn cái còng sắt đã nung nóng vào cổ mình!

"Hưmmm..."

Cháy rồi!

Đàm Song Nghi nghe thấy rõ tiếng da thịt ở cổ tiếp xúc với còng sắt đã bị thiêu cháy xèo xèo cùng với tiếng kêu thảm thiết của Lục Tranh! Anh nằm trên bậc đá giãy dụa, kêu gào vô cùng dữ dội!

Đau đớn như vậy nhưng Lục Tranh lại nhất quyết không rơi một giọt nước mắt nào, có lẽ là vì đã quá quen rồi!

Đôi con ngươi đen láy đăm đăm ngước nhìn lên Đàm Lăng như thể đã bị che mù bởi lòng thù hận! Lục Tranh đã dùng hết tất cả sức mạnh ý chí của mình giữ cho bản thân tỉnh táo trước đủ trò tra tấn của đám người Đàm Lăng.

"Sao dám nhìn tao bằng ánh mắt đó?" Đàm Lăng nhếch miệng cười nói: "Còn nhìn nữa là tao móc mắt mày?"

Dưới ngữ khí bức ép kinh khủng của Đàm Lăng, Lục Tranh vẫn chẳng chút sợ hãi, ngay cả một lần cái chớp mắt cũng không có.

CHÁT!

Đàm Lăng thô bạo giật tóc của Lục Tranh ép buộc anh phải ngẩng đầu rồi giáng lên mặt anh cái tát đau điếng!

"Giữ chặt nó, hôm tao tao phải móc mắt nó ra!"

Lời vừa dứt, mấy tên vệ sĩ đi tới lôi Lục Tranh dậy rồi giữ chặt người anh. Đàm Lăng cầm con dao sắc nhọn...

Những vết thương khác có thể lành lại nhưng nếu ông ta lấy đi một bộ phận nào trên cơ thể anh thì đương nhiên sẽ không thể hồi phục. Đàm Song Nghi tâm trạng bất an, cô định đứng dậy nhưng đứa em gái Đàm Yến Nhi của cô đã lên tiếng.

"Bố à, con thấy mắt của hắn khá đẹp, có thể giữ lại để tối nay cho con chơi đùa không?"

Đàm Lăng ngoảnh sang cười hỏi: "Vậy con muốn chơi đùa thế nào?"

Đàm Yến Nhi tươi cười nói: "Đương nhiên là khiến hắn sống không bằng chết rồi. Vừa hay con vừa điều chế xong một loại độc muốn hắn làm chuột bạch."

"Được rồi, con gái ngoan của ta."

Đàm Lăng gật đầu đưa con dao cho vệ sĩ. Đàm Song Nghi khẽ thở phào nhẹ nhõm còn tưởng ông ta tạm tha cho Lục Tranh. Nhưng không...

"Đóng đinh nó vào cọc gỗ phơi nắng đến chiều tối!"

"Tuân lệnh!"

Đám vệ sĩ lại kéo lê Lục Tranh ra ngoài trời nắng gắt rồi cầm búa đóng mạnh cây đinh to vào hõm vai anh!

RẦM!

Tiếng búa gỗ nặng nề, Lục Tranh liều mạng giãy dụa nhưng chẳng được tác dụng gì, ngược lại càng khiến bọn chúng mạnh tay hơn! Đầu nhọn cây đinh bằng sắt đã ghim sâu vào da thịt anh chỉ để thừa một khoảng cách với đầu cây đinh sau đó chúng tiếp tục làm tương tự với hõm vai bên kia của anh...

Lục Tranh bị ép phải đứng ngoài nắng chịu cực hình vô cùng đau xót! Ở hiên biệt thự mát mẻ thì đám cha con họ Đàm lại ngồi thưởng trà nói chuyện vui vẻ với nhau.

Đàm Lăng liếc nhìn Đàm Song Nghi hỏi chuyện: "Song Nghi à, nghe nói thành tích học tập của con ở bên nước ngoài rất tốt."

"Vâng." Đàm Song Nghi lễ phép nói: "Con học ngành y, tốt nghiệp bằng xuất sắc."

"Sao chị lại muốn làm bác sĩ thế?" Đàm Yến Nhi cười có phần chế giễu: "Chị nhân từ quá rồi."

Đàm Song Nghi biết đứa em gái của mình là thừa hưởng tính cách tàn bạo của ông bố.

"Đâu có." Đàm Song Nghi cười đầy ẩn ý đáp trả: "Sở thích của bố là tra tấn người khác nên chị học làm bác sĩ để cứu sống người cho bố thoả sức giết mà."

"Haha." Nghe vậy Đàm Lăng lập tức cười phá lên.

Đàm Yến Nhi thì xụ mặt câm nín không nói được câu nào nữa thì quay mặt đi chỗ khác uống trà.

Đàm Huân cũng cười nói: "Song Nghi nhà chúng ta thật giỏi. Để tối nay anh dẫn em đi chơi."

"Thôi ạ, cảm ơn anh. Em vẫn còn hơi mệt nên tối nay muốn nghỉ ngơi."

"Vậy được."

Đàm Song Nghi và bọn họ ngồi nói chuyện rất vui vẻ giống như một gia đình thật sự. Có điều, trong lòng cô lại chẳng muốn có chút tình cảm gì với cái gia đình tàn bạo này.

***

Đến tối, Đàm Lăng tâm trạng vui vẻ đã uống quá chén sau khi giao dịch thành công món hàng cấm và thu về cả đống tiền nên đã lên giường đi ngủ say từ sớm. Đàm Huân thì tới trường đua xe cùng đám bạn, còn Đàm Yến Nhi thì tới quán bar tìm trai bao, có điều, trước đó... cô ta phải xuống tầng hầm "chơi đùa" Lục Tranh một chút.

Đàm Yến Nhi cầm trong tay lọ thuốc độc muốn dùng thử lên Lục Tranh nhưng Đàm Song Nghi đã gõ cửa phòng cô ta.

Vừa mở cửa thấy Đàm Song Nghi thì cô ta đã nói bằng giọng hậm hực:"Có chuyện gì thì chị nói nhanh đi."

Đàm Song Nghi biết đứa em gái của mình luôn ghen ghét cô nhưng đó lại không phải vấn đề.

"Trước khi về nước thì chị được tặng vé đi xem buổi biểu diễn của ST." Đàm Song Nghi đưa tấm vé ra trước mặt làm sắc mặt cô ta lập tức thay đổi: "Chị hơi mệt nên là... tặng cho em đấy."

ST là một nam diễn viên kiêm ca sĩ người nước ngoài mà Đàm Yến Nhi vô cùng thần tượng, muốn có được tấm vé này phải ra nước ngoài mới mua được thế cho nên cô ta cực kì thích!

"Thật sao? Cảm ơn chị... nhưng mà sao giờ chị mới đưa cho em? Hơn ba tiếng nữa là buổi biểu diễn của ST bắt đầu rồi, em còn chưa kịp trang điểm..."

Đàm Yến Nhi cuống cuồng lên vội vứt lọ thuốc độc lên giường rồi chạy tới lục tủ quần áo lôi ra bộ váy đẹp nhất để thay. Cô ta chẳng còn nghĩ gì đến việc "chơi đùa" Lục Tranh nữa.

Đàm Yến Nhi trang điểm lên đồ xong thì phóng siêu xe tới dự buổi biểu diễn của thần tượng ở thành phố khác. Đàm Song Nghi có vô vàn cách để đối phó với Đàm Yến Nhi. Trong nhà này, nguy hiểm và rắc rối nhất chính là ông bố và anh trai của cô.

Đàm Song Nghi trở về lấy bình nước và một ít thuốc rồi chuẩn bị đi xuống tầng hầm. Xuống tới sân, cô thấy nữ y tá đi vào tầng hầm, Cô viết Đàm Lăng đã ra lệnh cho y tá trong nhà cứ hai tuần một lần thì mới xuống băng bó vết thương cho Lục Tranh.

Đàm Song Nghi bước tới ngăn cản y tá: "Để tôi làm cho."

"Nhị tiểu thư, chuyện này..."

Nữ y tá có hơi do dự, Đàm Song Nghi cười nói: "Cô không phải lo đâu. Tôi học y dược, mới ra trường vừa hay muốn thực hành một chút, dù sao cô cũng chỉ làm qua loa cho hắn thôi đúng không?"

"Vâng, vậy nhờ tiểu thư."

Nữ ý tá đưa dụng cụ y tế cho Đàm Song Nghi rồi rời khỏi. Cô vội vàng bước xuống bậc cầu thang và đã thấy Lục Tranh.

Lần này, bọn chúng xích anh trong tư thế quỳ gối. Hai cổ tay bị xích sắt ghim vào tường, mắt cá chân và bắp đùi của anh bị xích chặt lại khiến anh không thể nằm xuống, cũng không thể đứng dậy, hai chân đã tê nhức và mỏi rã rời...

Thương tích trên người Lục Tranh vẫn chảy đầm đìa máu, nặng nhất vẫn là ở hai hõm vai bị đóng đinh xuyên qua, một cây đinh vẫn còn ghim lại ở vai bên trái, vết thương ở đó đã rách toạc và sâu tới mức thấy được cả khớp xương trắng bên trong lớp thịt màu đỏ tương!

Cái còng sắt kim loại nung nóng gắn trực tiếp lên cổ Lục Tranh đã nguội đi, trên cổ anh ngoại trừ vết trầy xước, vết máu thì có cả vết tích da bị bỏng rất nặng, chỉ việc hít thở thôi cũng để làm anh cảm giác đau rát! Bị phơi nắng suốt hai ngày làm đầu óc anh cảm giác nặng nề, nóng bức... cơ thể anh bắt đầu lên cơn sốt cao.

Lục Tranh gần như đã ngất xỉu thì tiếng bước chân lại khiến đầu óc anh buộc phải tỉnh táo. Anh nhìn người con gái trước mặt, mái tóc đen dài chạm tới eo, gương mặt trẻ đẹp, bờ môi đỏ mọng cùng nước da trắng sáng, cơ thể thân gọn, quyến rũ giấu sau bộ váy ngủ màu đen bằng lụa cao cấp, đôi chân mang dép lê bước đi nhẹ nhàng đang tới gần anh.

Lần đầu tiên Lục Tranh nhìn thấy Đàm Song Nghi nhưng anh cũng đoán được thân phận của cô. Nghĩ rằng cô xuống đây là để tra tấn mình, ngay lập tức trong lòng anh trào lên cảm giác căm thù oán hận tột cùng chỉ là anh lại khẽ cúi đầu như chấp nhận hình phạt!

Đàm Song Nghi lại không một chút cảnh giác bước tới một tay nâng cằm Lục Tranh, một tay cởi dụng cụ bịt miệng giúp anh. Cô vừa định lên tiếng thì Lục Tranh lợi dụng khoảng cách gần như vậy nên đã nhoài người lên cắn thật mạnh vào cánh tay của cô!

***