Tranh Nghi

Chương 27: Tự do?



Tên truyện: Tranh Nghi

Tác giả: Nguyễn Anh, Huyết Hải Diên

Đăng tại: wattpad.com

Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

02/12/2023

Soạt!

Có người...

Tiếng bước chân giẫm lên lá cây từ sau lưng, một gã đàn ông mặc đồ đen, đội mũ và dùng khẩu trang che kín mặt. Lục Tranh bị đẩy ngã xuống, hành động xảy ra trong chớp nhoáng, anh không thể phản kháng, lại bị gã đó dùng khăn bịt miệng. Ngay lập tức, tầm nhìn trước mắt của anh trở nên tối sầm...

Chuyện gì vậy...

Trong cơn mê man, Lục Tranh bỗng rùng mình một trận vì cảm nhận cơn đau dữ dội ở bụng! Anh bừng tỉnh, giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống hai bên gò má đang run rẩy, từ trong cổ họng phát ra những tiếng thở nặng nề trong đau đớn. Hai tay anh bị dây thừng trói chặt, miệng bị buộc khăn vải.

"Không muốn bị đau hơn thì đừng có cử động!" Âm thanh rè rè qua thiết bị thay đổi giọng nói phát ra, ngữ khí phần lớn là đe dọa.

Chiếc áo phông của anh bị kéo lên tới tận ngực để lộ sườn bụng bên phải với một vết cắt rất dài...

Gã đàn ông đeo đôi găng tay y tế, tay cầm con dao mổ rạch một nhát thật sâu trên bụng Lục Tranh, dòng máu đỏ tươi chảy xuống ròng ròng. Gã đàn ông ấn mạnh đầu ngón tay vào miệng vết thương chẳng màng đến nét mặt đau đớn toát mồ hôi lạnh của anh! Sau đó gã cầm lên một cái nhíp y tế đưa chính xác vào một vị trí bên trong bụng anh rồi ngay lập tức rút ra.

"Ưm..."

Thuốc gây mê hết tác dụng, cơn đau ở bụng truyền đi khắp cơ thể khiến Lục Tranh gào hét không thành tiếng, giọt nước mắt cũng tự động trào ra khỏi khóe mi.

Trên tay gã đàn ông cầm nhíp y tế đã lấy ra được con chip định vị siêu nhỏ dính máu ở trong bụng Lục Tranh đã gần mười năm...

"Tự do rồi, sao không chạy đi?"

Hả?

Lục Tranh nằm yên bất động một lúc chờ cơn đau lắng xuống thì mới ngẩng mặt lên nhìn gã đàn ông. Mặc dù không thấy mặt nhưng câu hỏi đó làm anh bất ngờ...

Gã đàn ông cởi đôi găng tay y tế dính máu, lấy ra mấy miếng bông tẩm thuốc sát trùng lau máu từ vết thương quanh bụng anh rồi lại dùng băng vải y tế băng bó vết thương cho anh, động tác nhẹ nhàng cẩn thận khác hẳn với vẻ dứt khoát, thô bạo lúc nãy.

"Mười năm... còn lưu luyến gì ở đó sao?"

Lục Tranh vẫn giữ vẻ mặt ngơ ngác đến sững sờ, gã đàn ông tháo khăn bịt miệng ra nhưng anh vẫn chẳng thốt lên một câu nào.

Gã đàn ông hơi kéo mũ lên, ánh mặt trời chiếu xuống hất bóng lên đôi mắt gã nhưng Lục Tranh vẫn nhìn được rất rõ...

Nhiều năm trước, ngay tại nơi này, Lục Tranh còn là đứa trẻ ngây thơ chạy theo một người và gọi tiếng "anh hai".

Rầm!

Người đó chẳng nói chẳng rằng quay lại đẩy Lục Tranh một cái rất mạnh! Anh ngã sấp xuống, lòng bàn tay và hai đầu gối trầy xước chảy máu, đau đến vậy nhưng anh lại không khóc. Anh cố nhịn đau tự mình đứng dậy, nét mặt ngây dại nhìn người đó. Ánh mắt người đó thì bộc lộ sự chán ghét và hắt hủi đối với anh.

Nhưng vài ngày sau, người đó mang tới bộ đồ chơi mô hình mà Lục Tranh thích nhất tặng cho anh, ánh mắt gã lúc này rất bình tĩnh, giọng cũng nhẹ nhàng hơn.

"A Tranh, anh xin lỗi về hành động hôm trước. Nhưng mà từ giờ em đừng tuỳ ý bắt chuyện hoặc tới gần anh!"

"Vâng."

Lục Tranh ôm lấy bộ đồ chơi mô hình, ngoan ngoãn gật đầu nói rồi người đó quay lưng rời đi ngay.

Không thể nào...

Một đoạn hồi tưởng ngắn về người đó, Lục Nghiễn!

Qua vài phút yên lặng, gã đàn ông không hỏi thêm nữa. Gã cầm khăn tay lau mồ hôi trên khuôn mặt run rẩy đến thất thần của Lục Tranh, còn định cởi dây trói ở tay anh nhưng...

ĐOÀNG!!!

Gã đàn ông nhanh chóng bật dậy né tránh viên đạn. Đàm Huân bước ra từ trong xe đang cầm súng nhắm vào gã đàn ông.

Đàm Huân bước tới gần thấy tình trạng của Lục Tranh, khuôn mặt anh biến sắc, chiếc áo phông trắng dính đầy máu tươi, hai tay còn đang bị trói. Hắn hỏi: "Thằng kia đã làm gì mày?"

Lục Tranh gắng gượng cơn đau ở bụng nhấc người ngồi dậy, anh lắc đầu hoảng hốt nhìn Đàm Huân, bờ môi mấp máy nhưng không nói câu nào.

Đàm Huân biết Lục Tranh bị thương nhưng có vẻ không nghiêm trọng, hắn nghĩ rằng anh không được tỉnh táo nên muốn xử lý gã đàn ông kia.

Đàm Huân đi lướt qua Lục Tranh, chĩa súng nhắm vào đầu gã đàn ông: "Ê, mày là thằng nào? Có thù oán gì với Đàm gia không?"

Gã đàn ông lập tức bỏ chạy. Đàm Huân đắc ý cười, ngón tay chuẩn bị kéo cò súng.

Khoan đã... Sao lần nào cũng vậy?

Lục Tranh quay sát theo bóng lưng gã đàn ông, ánh mắt anh trở nên dứt khoát không còn chút nghi ngờ gì nữa.

Đàm Huân huýt một tiếng sao: "Não mày sẽ nổ tung!"

Tuy nhiên...

"Anh... quay lại đây, Lục Ng..."

Lục Tranh đứng dậy chạy ra đưa lưng chắn ngay trước mặt Đàm Huân, anh muốn nói lời gì đó với gã đàn ông.

"Cái gì? Sao mày..." Đàm Huân không khỏi bất ngờ vì hành động của Lục Tranh, hắn muốn chuyển mục tiêu ngắm bắn nhưng không thể!

ĐOÀNG!

Viên đạn nổ ra bay đi với vận tốc tức thời đã bắn xuyên qua vai của Lục Tranh và ghim trúng cánh tay phải của gã đàn ông. Nghe tiếng gọi, gã đàn ông đã quay đầu lại nhưng chỉ thấy Lục Tranh trúng đạn rồi ngã xuống nằm bất động trong vũng máu.

Đàm Huân chuyển tầm mắt vào Lục Tranh, anh đã ngất đi, hắn vẫn chưa hết kinh hoảng đứng sững sờ ở đó. Gã đàn ông ôm vết thương ở cánh tay, nhân cơ hội vụt chạy thoát thân.

***

Buổi tối, ở biệt thự Đàm gia.

Lục Tranh nằm trên giường lớn, anh cởi trần để lộ lớp băng vải y tế dày quấn ở vùng vai trái và cả quanh sườn bụng bên phải. Đàm Song Nghi ngồi trên giường ngay kế bên anh, bàn tay cô chạm nhẹ vào vết thương của anh, ánh mắt dấy lên vẻ đau xót!

Cạnh!

"A Tranh."

Nghe tiếng mở cửa cùng với tiếng Đàm Yến Nhi, Đàm Song Nghi vội vàng kéo chăn đắp kín người Lục Tranh che đi nửa thân trên đang cởi trần của anh.

Đàm Song Nghi thấy vẻ mặt Đàm Yến Nhi cũng rất lo lắng cho Lục Tranh nhưng khi nhìn Đàm Huân lặng lẽ đứng ở cửa phòng thì ánh mắt cô bùng lên giận dữ đi tới thẳng tay đánh mạnh lên mặt Đàm Huân một cái tát đau điếng!

CHÁT!!!

Đàm Yến Nhi giật mình khi nghe tiếng bạt tai dữ dội, cô ta định muốn hoà giải nhưng nét mặt Đàm Huân vẫn bình tĩnh dù bên mặt bị đánh đã sưng đỏ lên. Hắn lười giải thích với Đàm Song Nghi, chỉ nói: "Xuống nhà để bố nói chuyện với em."

***

Ở phòng khách, Đàm Lăng sau khi nghe Đàm Huân kể lại chuyện xảy ra lúc chiều thì ông ta liền nói: "Rất có khả năng, gã đàn ông lúc chiều nay với kẻ truy sát Yến Nhi với thằng nhãi đó mấy ngày trước là cùng một người."

Đàm Huân ngạc nhiên: "Không thể nào, chẳng phải thằng đó đã bị xử..."

"Dùng con tốt thí mạng!" Đàm Song Nghi nói: "Danh tính kẻ đó là Lục Nghiễn."

Đàm Huân hỏi: "Họ Lục... Còn sống ư?"

"Mười năm trước, hắn dùng tính mạng của A Tranh để giành con đường sống, lại chẳng khó gì tìm một cái thi thể thay cho cái chết của hắn."

"Việc đó... sao em biết?"

"Không quan trọng. Bây giờ..."

Đàm Song Nghi định nói nhưng Đàm Lăng lên tiếng: "Mười năm thằng nhãi đó bị giam giữ đương nhiên thằng anh của nó sẽ không dám có bất cứ hành động gì. Nhưng chỉ qua mấy ngày ta quyết định tha cho nó thì xảy ra chuyện. Con chip định vị cấy trong bụng thằng nhãi đó đã lấy ra, tiếp theo ta đoán là..."

Đàm Lăng nói tới đây thì tự ngắt lời, Đàm Huân nói: "Nhưng nếu là như vậy thì cứ để thằng anh kia mang nó đi. Đằng nào cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chúng ta. Với cả Lục gia chỉ còn lại hai thằng đó đương nhiên chúng ta không sợ..."

Đàm Song Nghi bỗng chốc lớn tiếng: "KHÔNG ĐƯỢC!"

Đàm Huân cười nhạt: "Anh biết em sẽ nói vậy nhưng ý của bố thế nào?"

"Thằng nhãi đó... Lục Tranh."

Đàm Lăng vừa nói vừa rời mắt nhìn lên trên tầng hướng đúng vào vị trí căn phòng Lục Tranh đang nằm, giọng ông ta vẫn mang thanh âm trầm mà lạnh khiến hai đứa con của ông ta cũng phải trong trạng thái phòng vệ: "Nó... là đồ chơi của ta. Đương nhiên ta sẽ không để kẻ nào mang nó rời khỏi đây! Lần sau bất cứ kẻ lạ mặt nào tiếp cận nó, kể cả có là anh trai của nó... GIẾT!"

***

Màn đêm buông xuống bao trùm lên thành phố. Đàm Song Nghi mở cửa phòng đi tới bên giường ngắm nhìn Lục Tranh vẫn đang nằm ngủ.

Tại sao Đàm Lăng lại quyết định để A Tranh ở lại đây. Mình có nên...

Vừa nghĩ, Đàm Song Nghi đưa tay lên vuốt nhẹ gò má của Lục Tranh nhưng bất ngờ anh đã tỉnh lại. Trong phòng tối, anh không nhìn thấy người ở đối diện nên đã hất mạnh tay của đối phương ra.

Đàm Song Nghi nhẹ giọng gọi: "A Tranh."

Lục Tranh vội vàng ngồi dậy đáp lời: "Giọng nói đó... Song Nghi, đúng không?"

Đàm Song Nghi với tay bật đèn ngủ lên, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười nhẹ vui vẻ của cô.

"Song Nghi!!!"

Lục Tranh vui mừng không kìm lòng được đã ôm chầm lấy Đàm Song Nghi.

"Mấy ngày nay, tôi nhớ cô lắm! Tôi còn nghĩ là sẽ không thể gặp được cô nữa..."

"A Tranh." Đàm Song Nghi có hơi bất ngờ trước phản ứng của anh, bàn tay cô xoa nhẹ lên lưng anh: "A Tranh, nghe này. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì tôi vẫn luôn bên cạnh anh. Tôi vẫn ở đây, không đi đâu cả!"

"Bởi vì... Đàm Huân nói cô đã quay lại Luân Đôn nên... tôi ngốc quá, lẽ ra không nên tin lời hắn..."

Lục Tranh nói rồi cười một cách ngờ nghệch tự giễu bản thân.

Đàm Song Nghi theo thói quen đưa tay lên xoa đầu Lục Tranh: "Nhắc tới Đàm Huân thì... có phải vết đạn trên vai anh là do hắn không?"

"À, cái này thì..." Lục Tranh bối rối nói: "Là do hắn nhưng cũng không phải... là tôi tự chạy ra chắn đạn..."

"Hả..." Đàm Song Nghi nghe vậy thì ngây người, lớn tiếng quở trách: "Sao anh lại làm vậy? Anh có biết là nguy hiểm lắm không? Đàm Huân nếu đã xác định ngắm bắn ai thì đều là nhát chí mạng đấy! Lần này chỉ là trúng vai... A Tranh, sao anh có thể liều lĩnh như vậy!!!"

"Song Nghi, tôi biết rồi mà... Tôi xin lỗi!" Lục Tranh cười trừ chỉ biết cúi đầu chắp hai tay với Đàm Song Nghi rồi nói: "Là do tôi nghĩ người đàn ông đó... là Lục Nghiễn..."

"A Tranh!"

"Song Nghi à, cô có nghĩ rằng... Lục Nghiễn còn sống không?"

"Không, hắn chết rồi!"

"Nhưng..."

"A Tranh, nghe này!" Đàm Song Nghi nắm tay Lục Tranh, ánh mắt bộc lộ nét kiêu hãnh và giọng quả quyết nói: "Lục Nghiễn sống hay chết không liên quan gì tới anh nữa! Dù sao thì hắn đã làm điều có lỗi với anh, anh không cần quan tâm tới nữa! Bây giờ anh cứ sống những ngày tháng vô lo vô nghĩ ở đây là được. Có tôi ở đây thì anh sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa."

"V... Vậy à..." Lục Tranh gượng cười, anh cảm thấy hơi lúng túng: "Cô nói giống như Đàm Yến Nhi vậy?"

Đàm Song Nghi chớp mắt tỏ ra khó hiểu, cô lại hỏi: "Có phải mấy ngày không có tôi ở đây thì anh thân thiết với Đàm Yến Nhi lắm sao?"

"Không, chỉ là tôi... tôi lại cứu mạng cô ta... Mà trước đó thì cô ta cũng giúp tôi nên xem như hòa..."

Đàm Song Nghi không khỏi ngạc nhiên: "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Đúng là như vậy nhưng giờ thì ổn rồi, cô không cần phải lo lắng cho tôi đâu. Ngược lại, tôi nghe nói cô vì tôi mà làm việc nguy hiểm... Tôi thật xin lỗi!"

Lục Tranh lại cúi đầu chân thành xin lỗi và bày tỏ lòng biết ơn không kể xiết đối với Đàm Song Nghi.

"Anh thấy rồi đấy, tôi không sao." Đàm Song Nghi nhẹ tay nâng cằm anh lên, cô nhìn vào sâu trong đôi mắt anh, giọng hết sức nhẹ nhàng: "Không nói chuyện này nữa. Anh còn chưa ăn tối, có đói không?"

Lục Tranh lắc đầu cũng nắm lấy tay Đàm Song Nghi, anh áp tay cô lên mặt mình cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp.

"Vậy... vết thương của anh còn đau không?"

Anh vẫn lắc đầu sau đó hỏi: "Song Nghi này, bây giờ tôi an toàn rồi nhỉ?"

"Ừm."

"Cứ như trong mơ vậy... Tôi còn nhớ lần đầu gặp cô, khi tôi còn bị nhốt dưới tầng hầm tăm tối đó, nhìn theo bóng lưng cô rời đi... lòng tôi đã thắp lên một hy vọng mong manh rằng đến khi nào mình có thể thoát khỏi những xiềng xích trói buộc này để có thể tự do bên cô, Song Nghi. Vậy mà đến ngày hôm nay..."

"A Tranh."

Đàm Song Nghi thấy đôi mắt của Lục Tranh đang rưng rưng đổ lệ suýt thì bật khóc. Anh ngượng ngùng quay mặt đi, hai tay vội lau nước mắt.

Đàm Song Nghi vòng hai tay qua ôm chặt vào vai anh và lắng nghe tiếng lòng tha thiết của anh.

Mặc dù anh kìm nén được dòng nước mắt tuôn rơi nhưng giọng anh lại rất nhẹ nhõm:"Khi bị Đàm Lăng bắt giữ, tôi chẳng còn lại gì nên có rơi vào đường cùng cũng chẳng sao nhưng giờ tôi rất muốn ở bên cô, thế nên hy vọng đây không phải giấc mơ!"

"A Tranh, ổn rồi! Không sao nữa đâu!"

"Ừm, có vẻ như mẹ tôi ở trên trời cao kia đang giúp tôi."

Đàm Song Nghi nhìn đôi mắt trong sáng cùng với nụ cười hồn nhiên trên khóe môi anh thì đã do dự một hồi lâu.

Có nên nói cho A Tranh biết mẹ của anh ấy và Lục Nghiễn còn sống không? Nhưng... nếu anh ấy biết thì sẽ chọn người mẹ ngày đêm mong nhớ, anh ấy sẽ quay về Lục gia chứ sẽ chẳng còn muốn ở đây nữa...

"A Tranh à, Đàm Lăng không gây áp lực gì cho anh nữa thì đương nhiên những người khác sẽ không làm khó anh chứ?"

Lục Tranh gật đầu nhưng lại nói: "Đàm Huân, hắn... thì tôi không chắc..."

"Ngày mai tôi phải tới bệnh viện làm việc, nếu như Đàm Huân gây khó dễ với anh thì buổi tối về anh cứ nói với tôi!"

"Ừm, cảm ơn Song Nghi."

"Không có gì đâu, A Tranh." Hai tay Đàm Song Nghi vuốt ve khuôn mặt anh còn cẩn trọng nói lời căn dặn: "Ngày mai anh muốn ra ngoài thì tốt nhất đừng đi một mình, sẽ có mấy tên vệ sĩ đi theo sau anh."

"Như vậy, có hơi..."

"Cẩn thận vẫn hơn, tôi không muốn anh xảy ra chuyện như lúc chiều nay!"

"Tôi biết rồi."

"Không còn sớm nữa, anh đi ngủ nhé. Tối mai gặp lại."

Lục Tranh dù chưa cảm thấy buồn ngủ nhưng sực nhớ ra ngày mai Đàm Song Nghi còn phải đi làm thế nên đã nằm trở lại xuống giường tự đắp chăn lên ngoan như một con cún.

"Vậy... chúc cô ngủ ngon, Song Nghi."

"Ngủ ngon, A Tranh."

...

Đàm Song Nghi nhẹ tay đóng cửa lại, cô bước lên tầng trở về phòng ngủ của mình nhưng khi đi lướt qua phòng làm việc của Đàm Lăng, cửa phòng không đóng mà chỉ khép hờ. Giọng nói của tên vệ sĩ vọng ra ngoài tình cờ lọt vào tai Đàm Song Nghi.

"Thưa ông chủ, đã có kết quả xét nghiệm DNA rồi ạ!"

Đàm Lăng sau khi xem tờ phiếu kết quả thì sắc mặt lạnh tanh chẳng nói một câu nào...