Trâu Và Cỏ

Chương 2



2

Thực ra năm xưa lúc ta đến nương nhờ nhà họ Thẩm, đại phu nhân không hề vui chút nào.

Nhà họ Mạnh ở Giang Nam tự cổ xuất mĩ nhân.

Mà phận làm con gái dòng chính như ta lại càng mĩ lệ hơn người.

Từ nhỏ, ta đã trổ dáng xinh đẹp, ngực nở nang đầy đặn, vừa đến tuổi cập kê đã thấp thoáng vẻ yêu kiều thướt tha.

Hồi còn sống, mẹ thường trêu ta, nếu sau này lấy chồng thì chắc chắc chàng sẽ ngày đêm lưu luyến sẽ không nỡ rời ta.

Lúc đó ta chẳng cảm thấy gì, mãi sau này khi nhìn thấy vẻ kiêng dè sâu đậm trong mắt Thẩm phu nhân, ta mới chợt hiểu ra.

Thẩm phu nhân là quý nữ danh môn nên đương nhiên sẽ không thích kiểu con gái dung mạo diễm lệ xuất thân bình dân như ta.

Huống hồ bây giờ ta còn là phận ăn nhờ ở đậu.

Thẩm phu nhân sinh được hai người con trai. Con trai trưởng là kinh triệu doãn kinh đô đương nhiệm rất được thánh thượng yêu thích, đồng thời cũng là chủ nhà họ Thẩm, tiền đồ vô lượng.

Con trai thứ vừa mới hai mươi, đang ở thời điểm then chốt dốc sức chuẩn bị cho kì thi khoa cử.

Đúng lúc này thì lại có cô gái xinh đẹp vào phủ thì ai mà ngồi yên cho được.

Nhưng Thẩm phu nhân có tấm lòng Bồ Tát nên không nỡ chặn ta ngoài cửa, đành bất đắc dĩ đồng ý với lời cầu xin của dì.

Ta vô cùng biết ơn, sống trong phủ hết sức cẩn thận dè dặt, lúc nào cũng chú ý lời lẽ cử chỉ của bản thân, chỉ sợ khiến người xung quanh tóm được lỗi.

Bà ấy thấy ta biết điều nên dần dà cũng hoà nhã hơn với ta.

Lần đầu tiên ta gặp Thẩm Ký Bạch là lúc chàng vừa đi làm về.

Chàng mặt mày lạnh nhạt, phong thái nghiêm trang, áo quan mặc trên người chàng tựa tuyết mới lướt nhẹ qua vai.

Ta nghe thấy mọi người cung kính gọi hắn là gia chủ thì mới biết hắn là Thẩm đại công tử Thẩm Ký Bạch.

Chàng cầm một cuốn sách, lúc bước đi vạt áo tựa mây trôi, dịu dàng nhã nhặn.

Ta ngó chàng từ xa, trông không hề giống kiểu gia chủ ghê gớm khiến đám kẻ ở sợ hãi mà giống công tử thế gia thanh tao cao quý.

Ta cứ nhìn chòng chọc chàng.

Giang Nam có nhiều nhà giàu nhưng rất hiếm gặp người tầm cỡ như vậy.

Chàng quả nhiên giống hệt lời đồn.

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.

Thẩm Ký Bạch trông thấy ta thì hơi ngây ra, tiếp đó gật đầu chào hỏi rồi lướt qua vai ta.

Mùi trầm hương đen thoang thoảng tựa tuyết tàn đọng trên cây tùng mùa đông trên người chàng theo đó chợt thoáng qua