Trễ Hẹn

Chương 26: Phương Thức Liên Lạc



Dương Lâm từ chối ăn sáng chung với Khương Lục, cậu đến căn tin bệnh viện gọi một phần ăn sáng.

Đang ăn thì Diễn Văn người được phân trực ca đêm hôm qua cũng tan làm, Diễn Văn thấy cậu ngồi ở căn tin ăn một mình thì cũng gọi một phần ăn sáng ăn chung với cậu.

Nhiều năm qua tuy Dương Lâm không tiếp nhận tình cảm của Diễn Văn nhưng hai người chung trường hơn nữa còn chung một giáo sư hướng dẫn nên từ một góc độ nào đó hai người có thể coi như thân thiết.

Nếu Diễn Văn không mang trong mình tình cảm với cậu có lẽ anh sẽ là một anh trai tốt. Anh luôn giúp đỡ quan tâm cậu. Nhưng cậu không thể đáp lại tình cảm của anh được.

Một ngày nào đó có lẽ Diễn Văn sẽ tìm được người tốt hơn cậu rất nhiều.

" Sao vậy, người kia đâu không ăn sáng cùng em à?" Diễn Văn đặt khay cơm xuống bàn ngồi xuống đối diện cậu hỏi.

" Anh ấy cũng đi làm mà, anh thắc mắc làm gì anh không phải người hay hiếu kì chuyện người khác?" Cậu hơi thắc mắc tại sao Diễn Văn mấy nay lại hay hỏi cậu về chuyện của Khương Lục vậy nhỉ? Không lẽ là thích Khương Lục rồi? Cái suy nghĩ này vừa nãy lên lập tức khiến cậu nổi da gà. Trời ạ.

Thấy cậu thắc mắc anh định giải thích thì lại thấy trên mặt cậu hiện lên biểu cảm khó đỡ, thậm chí còn chà sát tay mình, lần này lại là anh thắc mắc.

Cậu đang suy nghĩ gì vậy hả?.

" Đừng suy nghĩ bậy bạ?" Diễn Văn không biết cậu nghĩ gì nhưng nhìn thấy biểu cảm của cậu thì biết cậu đang suy nghĩ lung tung lập tức giải thích:" Anh chỉ là thắc mắc người kia có bộ dáng hận không thể dính em cả ngày thế mà lại để em ăn sáng một mình, chỉ vậy thôi".

" À" Cậu trả lời.

" Đừng nói cứ như là Diễn Văn anh đây yêu người yêu của cậu thế chứ" Diễn Văn biểu đạt lời nói của mình.

Đừng có mà suy nghĩ bậy bạ có được không? Anh ta là gay thật, nhưng gu của anh ta không mặn như vậy, huống chi anh ta cũng không thích nổi người như Khương Lục đâu.

" Em đã nói gì đâu, bác sĩ Diễn, anh suy nghĩ nhiều rồi" Cậu nghe anh nói mà muốn cười nhưng may mà kiềm lại.

" Ăn sáng của cậu rồi đi làm đi bây giờ anh thấy cậu không còn là cậu của ngày xưa nữa rồi" Diễn Văn thở dài nói. Có phải bao năm qua anh đơn phương một người mà anh nghĩ là lạnh lùng khó gần khó tiếp cận là điêu hết à. Sao nhiều năm trước anh không thấy cậu có cái hứng thú suy nghĩ bậy bạ lung tung thế không biết.

Anh lại nói một chuyện khiến Dương Lâm đối diện còn hết hồn hơn:" Anh không thích cậu nữa, nhưng nếu em có thể giúp anh một chuyện thì anh sẽ rất biết ơn em đấy" Diễn Văn thần bí mà nói, còn cười cười giọng bí hiểm.

Cậu thấy Diễn Văn nở nụ cười bí hiểm mà sợ người này lại có ý tưởng xấu xa gì nữa đây? Thế là cậu hỏi:" Anh, có chuyện gì thì từ từ nói đừng giết người cướp của".

" Ăn nói bậy bạ gì vậy, chỉ là anh muốn em xin giúp anh phương thức liên lạc của Trần Miễn thôi" Diễn Văn nghe cậu nói thì nhìn cậu với ánh mắt'cậu là bác sĩ đấy à, có vấn đề gì về não không đấy?'.

" Anh nên nói ngay từ đầu đi, mà anh xin phương thức liên lạc của cậu ta làm gì? Thích cậu ta à?" Cậu thắc mắc.

" Ừm, cậu ấy rất thú vị" Diễn Văn cười cười nói.

" Cậu ta là trai thẳng" Nghĩ cho người đồng nghiệp cũng xem như là nữa anh của cậu nên cậu nói.

" Cứ giúp anh là được chuyện khác em không cần quan tâm" Diễn Văn dựa lưng ghế khoanh hai tay nhìn cậu nói.

Cậu thấy mà hơi giật giật khóe miệng.

....

Thế là không lâu sau khi Khương Lục đi làm, anh nhận được tin nhắn đầu tiên trong ngày của Dương Lâm. Háo hức khi nghe tiếng chuông báo đặc biệt của điện thoại cầm lên xem xem cậu quan tâm anh thế nào thì thấy tin nhắn.

Bảo bối Lâm Lâm:" Cho em xin phương thức liên lạc của Trần Miễn, gửi mau cho em nhé".

Nhìn thấy tin nhắn cậu gửi cho anh thì mùi chua từ từ bốc lên trong căn phòng rộng lớn, thế mà cậu lại hỏi phương thức liên lạc của Trần Miễn tên kia có ý đồ gì với Lâm Lâm của anh.

Đại ca à, anh không nên suy nghĩ Dương Lâm có suy nghĩ không đúng với Trần Miễn à? Nhưng tiếc quá người kia đang bị tình yêu che mờ mắt nên cậu có làm gì thì người có ý đồ luôn là người khác.

Anh càng nghĩ càng chua, từ khi nào cậu lại quan tâm cái tên kia như thế?.

Nhưng cậu đã hỏi thì anh cũng không từ chối, không phải là không từ chối mà là không dám, nhỡ đâu cậu lại chê anh trẻ con gỡ tí lại ghen này ghen nọ nữa thì có mà khỏi ăn chung ngủ chung.

Dương Lâm nhận được tin nhắn của Khương Lục ngay sau đó.

Khương Lục:" 0387xxxxxx".

Đưa phương thức liên lạc cho người đối diện xong thì Diễn Văn mới cảm ơn rồi hài lòng đi mất.

Bảo bối Lâm Lâm:" Cảm ơn, anh làm việc vui vẻ".

Khương Lục chờ cậu trả lời, thấy cậu cảm ơn thì thì thầm nói" khách sáo gì chứ" nhưng thấy câu nói sau thì tự an ủi mình cậu cũng quan tâm mình mà.

Nhưng nghĩ tới người đang được Trần Miễn 'mời' lên phòng anh để nói chuyện anh lại lạnh mặt.

Ha, hay lắm không nằm ngoài dự tính cô ta đến tìm mẹ anh cầu giúp đỡ, cô ta chắc là biết mối quan hệ giữa anh và mẹ vốn không hòa thuận rồi đi. Cố tình nhiều lần nói chuyện của anh trước mặt bà, giờ bị chỉnh thì lại đến tìm bà.

Nếu cô ta đã thích tìm đường chết thì anh cũng không từ chối.

....

" Khương tổng Tôn tiểu thư đã đến" Trần Miễn gõ cửa phòng được sự cho phép của người bên trong thì mới đẩy cửa bước vào đứng qua một bên rồi nói với người đang ngồi trên ghế lớn sau bàn làm việc.

" Được rồi, cậu ra ngoài đi" Khương Lục nói, rất muốn giữ cái tên Trần Miễn kia lại để hỏi rốt cuộc tại sao Dương Lâm lại muốn xin phương thức liên lạc của cậu hả? Nhưng bây giờ không phải là lúc.

" Vâng" Đáp lời sau đó đi ra ngoài, 'cạch' một tiếng cửa đóng lại.

....

Trần Miễn đi ra ngoài thì điện thoại để trong túi áo rung lên. Cậu ta lấy ra xem thì thấy có một lời mời kết bạn mới tên là "Diễn Văn". Cậu ta thắc mắc ai lại có phương thức liên lạc của cậu ta để kết bạn thế nhỉ? Đương nhiên đã hoàn toàn quên mất tên bác sĩ đã gặp ở bệnh viện.

Vì tính chất công việc nên cậu ta thường đưa danh thiếp cho rất nhiều đối tác người ta kết bạn để nói chuyện làm ăn nên hằng ngày nhận lời mời kết bạn rất thường xuyên chuyện này là bình thường.

Nghĩ như vậy nên cậu ta chấp nhận luôn mà không hề để ý.

....

Thấy người kia đồng ý kết bạn, Diễn Văn người đang ngồi ở nhà trên sopha cười cười. Trần Miễn, Trần Miễn lặp lại cái tên này trong miệng anh nghĩ 'cậu sẽ là của anh'.

***