Trễ Hẹn

Chương 31: Quá Khứ (2)



Sau lần chạm mắt ở sân bóng buổi chiều ngày hôm ấy, Dương Lâm không để ý thậm chí cậu đã quên mất.

Cậu đang tập trung ôn thi cuối kì lớp 10, nhưng không biết từ lúc nào. Lúc nào đi đâu cậu cũng có thể vô tình hay cố ý mà nhìn thấy Khương Lục.

Khương Lục sau chiều hôm đó thì có hỏi mấy người bạn biết được người kia là học bá của Nam Anh, Khương Lục không học hành gì xấc chỉ lo chơi còn việc học thì dỡ tệ nên đương nhiên không biết học bá nổi tiếng học giỏi của Nam Anh cũng là điều hiển nhiên.

Sau đó Khương Lục lúc nào cũng cố ý đi ngang qua lớp của Dương Lâm để vô tình thấy cậu. Nhưng cậu không để ý bất kì ai cả. Anh chỉ thấy bạn cùng bàn của cậu thường xuyên to nhỏ nói chuyện với cậu nhưng cậu cũng chỉ im lặng làm bài và lắng nghe mà thôi.

Sau mấy lần như vậy anh cảm thấy cậu rất thú vị, còn có đôi mắt rất đẹp. Nên anh rất hay để ý cậu đi căn tin rồi sau đó vờ như gặp cậu, nhưng cậu vẫn như vậy có làm như thế nào thì cậu vẫn không để ý đến anh, cậu chỉ lướt qua anh như những người bạn khác.

Kì thi cuối kì đã gần đến, Dương Lâm đang ôn tập lại, thật ra cậu không cần ôn lại quá nhiều nhưng cậu vần muốn làm bài chăm chỉ học, bởi ngoài học ra cậu chả biết mình muốn làm gì cả.

Hôm đó là một ngày cậu đi căn tin trễ, cô bạn Lục Nhiên nói chờ cậu đi ăn cơm nhưng bị bạn bè lôi kéo nên đã rời đi trước. Cậu đi căn tin một mình, nhưng tới nơi thì thấy căn tin đông nghẹt người, lấy cơm xong thì không thấy còn chỗ nữa cậu nhìn quanh một lượt, chỗ còn trống duy nhất là đối diện một thiếu niên rất đẹp trai.

Cậu thấy quen nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, cậu bước lại bàn đó nói với người đang ngồi:" Chỗ này có người chưa? Tôi có thể ngồi không?".

" Chưa có, cậu ngồi đi" Người kia là Khương Lục từ lúc cậu bước vào căn tin Khương Lục đã để ý thấy, thấy căn tin không còn chỗ anh còn đẩy cậu bạn của mình ra chồ khác nói muốn để trống chỗ này, cậu bạn kia cứ không chịu nhưng bị anh xua đi thì cũng nhanh lẹ mà đi.

Dương Lâm để phần ăn của mình xuống bàn nói với người kia:" Cảm ơn" Sau đó thì ăn cơm, suốt cả quá trình không nói một lời, cậu ăn không nhanh không chậm tư thế ngồi nghiêm chỉnh không lệch vào đâu được. Khương Lục cứ ngồi nhìn cậu.

" Trên mặt tôi dính gì à?" Cậu ngước mắt lên nhìn Khương Lục phía đối diện hỏi.

" Không" Khương Lục nhìn cậu theo bản năng đáp.

" Vậy cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi không thích bị người khác nhìn chằm chằm khi ăn" Cậu khó chịu nhưng giọng nói vẫn đều đều.

" À, được. Tôi tên Khương Lục học lớp 10A3, còn cậu?" Anh tự giới thiệu bản thân biết cậu rồi còn giả vờ hỏi.

Nghe tên người kia Dương Lâm nghĩ, à thì ra người trước mặt là Khương Lục cô bạn Lục Nhiên ngày nào cũng khen người này đẹp trai, hơn nữa cậu thấy quen là bởi vì đôi mắt của người trước mặt là đôi mắt ngày hôm đó trên sân bóng.

" Dương Lâm, 10A2" Ngắn gọn súc tích nếu có thể nói chỉ 1 chữ Khương Lục hoài nghi cậu chỉ nói đúng 1 chữ

....

Cứ nghĩ kia lần gặp hiếm hoi, nhưng mấy ngày sau đó Dương Lâm luôn thấy người kia xuất hiện ở căn tin cậu ngồi ở đâu thì Khương Lục cũng chọn ngồi chỗ đó.

Có một lần Lục Nhiên ngồi ăn cơm chung với cậu thì Khương Lục cũng cầm theo phần cơm của mình ngồi xuống ngay bên cạnh cậu.

" Tôi ngồi đây tiện không?" Khương Lục hỏi.

" Tùy cậu" Rất lạnh lùng.

Cô bạn Lục Nhiên thấy vậy thì trái tim thiếu nữ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cô nhìn 2 người nhan sắc max điểm ở trước mặt. Trời ạ hai người có còn để cho con gái bọn này sống nữa hay không?.

Thấy bạn nữ ngồi đối diện đang nhìn mình Khương Lục người hướng ngoại cởi mở lập tức giới thiệu:" Tôi tên Khương Lục, học 10A3, còn bạn này là?" Hỏi người kia.

" Tôi là Lục Nhiên bạn của Dương Lâm " Lục Nhiên nghe người kia nói mà trái tim thiếu nữ muốn bay đi theo Khương Lục luôn. Cô nhìn hai người ngồi kia ăn cơm rất bình thường và tự nhiên. Còn có từ khi nào Lâm Lâm nhà cô lại có thể dễ dàng ngồi chung với người lạ thế kia?.

Lâm Lâm là tên gọi ở nhà mà mẹ Dương hay gọi vì đến nhà Dương Lâm chơi rất nhiều lần nên Lục Nhiên nghe mẹ cậu gọi cậu như vậy nên cũng bắt chước gọi theo. Dương Lâm từng ngăn cô nàng gọi như vậy nhưng cô cứ không chịu thế là cậu kệ luôn muốn gọi sao thì gọi.

Lúc ăn cơm xong thì Khương Lục đi theo chân hai người về phòng học, Lục Nhiên kích động muốn chết, còn Dương Lâm thì không để ý cứ như bình thường.

Các bạn học vô tình gặp cảnh này thì thầm to nhỏ, thắc mắc từ trước tới nay không thấy giáo bá cùng học bá xuất hiện cùng nhau nay lại đi chung.

Bọn họ suy đoán lung ta lung tung.

Các bạn nữ như Lục Nhiên thì bổ não ra 1001 câu chuyện.

Tới lớp học dù không cam lòng nhưng Khương Lục phải về lớp. Thấy Khương Lục đi rồi thì Lục Nhiên mới bắt đầu cuộc thầm vấn nhỏ với Dương Lâm:" Lâm Lâm cậu nói cho tớ biết cậu quen Khương Lục từ khi nào vậy?".

" Không quen" Dương Lâm tự động bỏ qua cách xưng hô của cô nàng.

" Lâm Lâm sao cậu lại nói dối vậy, nhìn cách hai người ăn cơm chung kia cứ như bạn thân ruột ấy" Thật ra hai người kia ăn cơm rất bình thường nhưng với Lục Nhiên có thể ngồi ăn với Dương Lâm thì đó là kì tích có thể được gọi là thân ruột rồi.

" Không nói dối" Cậu đáo lại từ tốn.

" Cậu có thật không đấy" Tuy nói vậy nhưng Lục Nhiên có hơi nghi ngờ, cô hiểu tính cách của Dương Lâm cậu nói không quen là không quen hơn nữa cậu lừa cô làm gì.

" Vậy sao cậu ấy lại ăn cơm chung với cậu?" Lại hỏi.

" Từng ăn chung mấy lần" Dương Lâm vẫn rất kiên nhẫn.

" Vậy..." Tính hỏi tiếp thì bị Dương Lâm cắt ngang:" Đừng hỏi nữa, không quen chính là không quen".

....

Sau đó là kì thi cuối kì, vẫn như cũ Dương Lâm đạt được kết quả đứng nhất toàn trường.

Ngày tổng kết năm học cuối năm. Khương Lục đi tới lớp học của Dương Lâm.

Khương Lục sau khi nhiều lần vô tình cố ý chung đụng với Dương Lâm thì sau đó anh phát hiện ra mình có tình cảm với cậu.

Anh không biết tại sao mình lại thích một người mà không thân quen như vậy, cũng không biết vì cớ gì chỉ vô tình chạm mắt nhưng lại đem lòng mến cậu.

Thiếu niên Khương Lục trước giờ không hề che dấu tình cảm của mình, anh luôn là người thẳng thắng.

Ngày tổng kết hôm đó, thiếu niên Khương Lục đã tới gặp Dương Lâm và tuyên bố:" Tôi muốn theo đuổi cậu".

Làm cho thiếu niên Dương Lâm, rất hết hồn, cậu nghĩ rằng mình và người trước mặt trước giờ không hề có giao tình thậm chí là quen biết hay tiếp xúc. Từ khi nào người này lại thích mình.

Thiếu niên Dương Lâm lần đầu tiên trong suốt 16 năm học tập không giải được bài toán khó này.

Cậu đứng hình nhìn người đang nói lời này:" Cậu có vấn đề gì ở đây à?" Cậu chỉ chỉ đầu của anh:" Tôi là con trai".

Khương Lục không những không giận vì anh nói cậu có vấn đề, chỉ cười nhìn cậu rồi nhắc lại:" Tôi muốn theo đuổi cậu".

" Tùy cậu" Vẫn để lại câu nói cũ, như không có chuyện gì có thể làm cho cậu rung rinh dù chỉ một chút. Dù cho trước mắt là một bài toán khó, một trường hợp cậu chưa gặp phải nhưng cậu sẽ không vì một bài toán khó mà nhíu mày.

Dương Lâm từ trước tới nay đều như vậy. Huống chi kì thi cuối kì đã kết thúc tiếp theo đây sẽ là hè, người kia có thể kiên trì qua ba tháng hè hay không là điều không ai biết được. Hoặc có thể sẽ không kiên trì nổi.

Thiếu niên Dương Lâm đã suy nghĩ như vậy nhưng cậu đã xem thường tình yêu của người đầy nhiệt huyết kia.

Cậu không ngờ một ngày nào đó trong tương lai cậu bị đánh gục bởi sự nồng nhiệt và ấm áp của người con trai kia.

****