Trễ Hẹn

Chương 34: Quá Khứ (5)



Mấy hôm nay, ngày nào trên bàn học của Dương Lâm cũng có một phần ăn sáng và một ly sữa đậu nành.

Dương Lâm biết chỉ có một người mới làm ra hành động này thôi. Khương Lục. Người này đúng là phiền.

Mấy hôm nay đồ ăn sáng đều rơi xuống tay của cô bạn Lục Nhiên.

Cậu lười để ý.

Thế mà hôm nay lại có một sự việc không ngờ xảy ra. Cậu bạn lớp bên Khương Lục bằng một cách thần kì nào đó mà đã chuyển sang lớp của Dương Lâm học. Thế là cậu bạn Khương Lục từ thành viên B3 trở thành thành viên của B2.

" Chào mọi người, hôm nay trở đi chúng ta sẽ là bạn cùng lớp rồi mong được giúp đỡ" Khương Lục trên bục giảng giới thiệu, anh nhìn về phía người kia nhưng Dương Lâm chẳng thèm cho một ánh mắt. Đồ lạnh lùng.

" Bạn học Khương em đi xuống tìm chỗ trống ngồi đi" Giáo viên chủ nhiệm lớp B2 cũng rất khó hiểu tại sao ông thần này lại chuyển lớp tới đây, cả trường này ai cũng biết Khương Lục không phải là người dễ dạy, hơn nữa gia thế còn lớn anh không thèm học cũng không ai dám ép. Ông từng đứng lớp của Khương Lục nhưng cậu ta không thèm nghe.

Khương Lục ngồi chỗ gần Dương Lâm nhất là bàn đằng trước cậu. Nhưng chỗ anh muốn ngồi là cạnh cậu cơ.

Thế là giờ ra chơi, Dương Lâm chỉ đi ra ngoài một chút, về thì thấy bạn cùng bàn của mình đã đổi thành Khương Lục.

" Tại sao cậu lại ngồi chỗ này?" Dương Lâm lạnh nhạt hỏi.

" Thầy bảo tôi tìm chỗ nào mà ngồi" Khương Lục vô tư trả lời, khi trả lời xong còn không quên nở một nụ cười.

" Còn Lục Nhiên đâu? Cậu ấy đang ngồi chỗ này mà" Không biết tại sao khi hỏi câu này Dương Lâm có cảm giác bất an đến lạ.

Quả nhiên.

" Cậu ấy đổi chỗ với tôi, bạn học Dương rất vui được làm bạn cùng bàn với cậu" Người kia cười tươi rói nhìn cậu.

Thiếu niên Dương Lâm vì có giáo dưỡng nên mới không chửi thề ra mặt. Cậu nhìn người kia đang ngồi ở bên ngoài chặn lối đi vào của mình mà bất lực. Cậu muốn tìm cách để tên này biết khó mà lui.

" Cậu có thể đi ra tôi muốn vào chỗ của mình" Dương Lâm nói.

Khương Lục không hổ là mặt dày, anh hơi đẩy ghế ra sau chừa lại một khoảng trống nhỏ cho cậu đi vào, nếu cậu chen vào có thể đụng trúng chân của anh.

Cậu nhìn lối vào nhỏ bé ít ỏi kia mà nhíu mày. Trong lòng cậu bây giờ hận không thể đem tên trước mặt quăng xuống biển cho cá mập ăn. Nhưng ngoài mặt cậu vẫn như thường bước chen chân vào, kệ con mẹ nó đụng đi có thể đụng chết tên kia nữa thì khỏe.

....

Lúc học Khương Lục không nghe giảng anh chỉ nhìn giáo viên rồi quay qua nhìn Dương Lâm, trong mắt là niềm vui.

Lục Nhiên vì bị Khương Lục mua chuộc nên đổi chỗ với Khương Lục thì không dám ngồi gần Dương Lâm, cô nàng tính rồi chỉ cần cô chạy đủ xa sẽ không ai bắt được kể cả Dương Lâm.

Sau hai tiết học ngồi chung, Dương Lâm đã nghĩ ra cách để tên kia mau chóng bỏ cuộc.

Người kia đã không thích học như vậy thì làm khó là được. Thế là cậu quay qua lạnh mặt nhìn Khương Lục.

" Bạn học Khương, tôi không thích người chỉ biết chơi không học, nên cậu từ đầu đã không đủ tiêu chuẩn của tôi rồi".

" Vậy còn giới tính thì sao?" Khương Lục nghe người kia đưa ra lý do thì răng bắt đầu ê lần thứ một ngàn trong ngày. Sao lại khó như vậy, lạnh mặt thì thôi đi, giới tính đã khó bây giờ có lẽ là khó càng thêm khó.

Khương Lục ơi Khương Lục, mày điên rồi sao mày lại yêu người kia chứ mày có bị điên không. Khương Lục tự nói với chính mình.

Nhưng khi nhìn thấy Dương Lâm lạnh mặt bên kia, một dáng vẻ chỉ muốn anh biết khó mà lui của cậu khiến anh thấy cậu dễ thương chết đi được. Cậu như con mèo nhỏ, không thích người khác lại gần thì giơ móng vuốt.

" Nếu cậu có thể học giỏi hơn tôi, thì tôi sẽ coi lại giới tính" Dương Lâm nói, cậu có thể không tự tin về thể thao nhưng về việc học, nếu thua nữa thì công sức coi như bỏ đi.

Lại đau đầu, Khương Lục ơi, mày có thể học giỏi hơn người ta à? Con quái vật nhỏ Khương Lục trong đầu không ngừng nhảy số.

Người có thể vượt qua Dương Lâm chắc còn chưa có xuất hiện đâu, mọi lần thi người thứ hai luôn bị Dương Lâm bỏ xa cả đoạn, Khương Lục anh người bị bỏ lại là cả một đoạn đường dài nhìn không thấy cuối thì giỏi hơn cậu kiểu gì? Có gian lận chắc cũng không được nữa là.

Nhìn người kia vẻ mặt nứt ra khi nghe cậu nói, Dương Lâm hả hê. Hừ, coi coi cậu có làm được không.

" Lâm Lâm à, cậu không thể đưa ra lựa chọn dễ hơn như là, 'chỉ cần cậu thi được một môn 10 điểm thì cậu sẽ đồng ý' kiểu như vậy không được à" Mặt Khương Lục giờ đã khó coi muốn chết rồi có được không.

" Không được, nếu cậu làm không được thì cậu đừng bám theo làm phiền tôi" Dương Lâm lạnh lùng trả lời:" Với, ai cho phép cậu gọi tôi là Lâm Lâm".

" Thì tôi nghe bạn học Lục gọi cậu như vậy còn gì" Khương Lục tủi thân nói. Cậu đã đưa ra yêu cầu khó như vậy rồi, bây giờ cho anh gọi một chút cũng không chịu. Anh tủi thân mà cụt đuôi lại. Nhưng anh không có đuôi nên nhìn chỉ hơi ủ rủ mà thôi.

Đầu của Dương Lâm bắt đầu ẩn ẩn đau rồi:" Nếu đã không làm được thì đi chồ khác".

" Chỉ cần học thôi chứ gì, tôi làm được cậu cứ chờ mà xem" Khương Lục hùng hồn đáp lại.

Nhưng Khương Lục không biết tương lai anh sẽ khổ đến mức như nuốt phải phân vậy, cực kì khốn khổ.

Còn về phần Dương Lâm cứ nghĩ người kia sẽ bỏ cuộc ai mà ngờ cái tên kia thật sự cố gắng học.

Cậu lúc đó chỉ biết nhìn người kia lao đầu vào học tập mà đầu đầy hắc tuyến.

Hai người một không muốn, một cứ lao đầu.

***