Trễ Hẹn

Chương 47: Bị Lừa



Ông nội Khương được đưa đến bệnh viện. Khương Lục hay tin thì chạy đến. Dù gì ông cũng là người anh quan tâm, ông rất thương anh nên anh rất quan tâm ông.

Mặc dù gia tộc họ Khương chẳng mấy ai là mềm lòng.

Ba Khương tức giận muốn chết, đang muốn đánh thằng con trai kia, thì bị Diệp Hi cản lại.

Đang ở bệnh viện, cãi nhau thì không hay.

Ông nội Khương chỉ bị sốc mà ngất xỉu. Sau khi tiêm thuốc thì đã tỉnh, ông bảo vợ chồng kia ra ngoài, muốn nói chuyện với cháu trai một mình.

" Sao, sao con lại thích con trai?" Ông nội Khương yếu ớt hỏi, chỉ mấy tiếng đồng hồ nhưng ông như già đi thêm. mấy tuổi.

" Ông, con không thích con trai, con chỉ thích em ấy, không phải em ấy thì không được" Khương Lục nói với ông. Mong ông sẽ ủng hộ mình.

" Nhưng con à, đó không đúng như quy luật tự nhiên đâu con, nam thì phải kết hôn với nữ đó mới là đúng" Ông nội Khương giải thích, ông nói nhưng rất ôn hòa. Ông đã bệnh rồi sức tức giận cũng không còn nữa.

" Ông à, ông cứ từ từ mà suy nghĩ, ông nghĩ ngơi đi con không muốn làm phiền ông nữa" Anh nói xong dém chăn lên cho ông.

Biết tạm thời không khuyên được, ông nội Khương chỉ đành nằm xuống nhìn cháu trai đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng bệnh, ba Khương cùng vợ đang ngồi trên ghế chờ đợi.

" Ông đã khỏe hơn chưa con" Diệp Hi hỏi.

" Rồi ạ" Anh lạnh nhạt đáp lời.

.....

Hôm sau vẫn là một ngày bình thường như bao ngày, khác là Dương Lâm thấy Khương Lục hơi khác. Nhưng cậu rất ít nắm bắt được suy nghĩ của Khương Lục. Suy nghĩ của anh quá nhanh. Lâu lâu thì cậu mới chạy theo kịp.

Anh vẫn như thường, làm bài tập cười cười nói nói, cùng cậu đi căn tin như thường.

Nhưng dường như cậu thấy có gì đó đã khác.

.....

Diệp Hi hôm nay không tới tìm cậu nữa. Là tài xế hôm nọ đến.

" Cậu Dương, bà chủ kêu tôi nói với cậu. Nếu cậu không từ bỏ, bà ấy sẽ dùng biện pháp mạnh hơn, khi đó cậu đừng hối hận" Ông ta như cái máy mà lặp lại lời nói của Diệp Hi.

" Mong chú về chuyển lời với bà ấy, tôi không phải nhân viên của bà ấy không phục tùng bà ấy" Cậu vẫn lạnh giọng như thường.

Khương Lục nói với cậu, ông anh có bệnh tuổi già có khi mấy hôm nay không tới nhà học chung với cậu được nên đã đi trước.

Vì anh rời đi nên Diệp Hi mới không thể đến tìm cậu được nếu không bà đã tự đi.

.....

Ba mẹ Khương Lục muốn dùng chuyện của ông nội Khương bị bệnh níu châm của anh lại, để anh không thể nào ngày ngày kè kè bên cạnh Dương Lâm.

Họ cũng tỏ ra không ngăn cản nữa, chỉ có điều ông nội Khương hôm nào cũng muốn Khương Lục đến bệnh viện thăm ông, nói rằng ba mẹ anh bận công việc nên không thăm ông thường xuyên được muốn anh chơi với ông.

Khương Lục không muốn lắm nhưng người nằm bệnh là ông nội, lý do bệnh cũng do anh nên anh không thể từ chối.

Ngày hôm đó, là một ngày nắng đẹp.

Khương Lục không đến lớp, anh gọi điện cho cậu, nói rằng bệnh cũ ông nội anh tái phát đang nguy cấp. Anh nghĩ một hôm.

Sợ cậu lo lắng nên anh mới báo cho cậu an tâm.

Nhưng không hiểu sao hôm nay mắt phải của Dương Lâm liên tục giật.

Người xưa có câu mắt trái giật may mắn đến, mắt phải là có vận xui.

Tim cậu không ngừng đập nhanh.

Như xác định, lúc này cậu nhận được điện thoại của mẹ.

Mẹ cậu trong điện thoại nói ba cậu nhập viện.

Cậu lập tức xin nghỉ học, chạy như bay đến bệnh viện.

Lúc cậu đến thấy mẹ cậu đang ngồi trong phòng bệnh chăm ba cậu.

Ba không biết bị gì, mà tay chân mặt mày bầm dập. Thảm không nỡ nhìn.

Cậu đi tới:" Ba, mẹ xảy ra chuyện gì vậy? Ba đây là bị làm sao?"

Ba Dương sợ con mình lo lắng không muốn nói chỉ nói cho qua chuyện. Nhưng Dương Lâm biết chuyện chắc chắc không phải như vậy.

Ba bị thương nên nằm nghỉ. Cậu theo mẹ ra ngoài.

" Mẹ, ba là bị ai đánh?" Cậu hỏi thẳng.

" Hazz, không biết trong công ty ba con, ai đồn nói con là đồng tính luyến ái, còn nói mấy lời thô tục chửi con. Ba con mới không nhịn được mà đánh nhau với người ta, đồng nghiệp của ba con không ai bênh ông ấy còn cùng nhau đánh, mới khiến ông ấy nhập viện" Biết không dấu được nên mẹ Dương đành nói.

" Là, là do con sao?"

" Đừng tự trách, hừ cái thứ công ty như vậy ba con cũng không thèm làm nữa" Sợ con trai tự trách bà nói.

" Vâng" Cậu biết chắc chắn là người kia, bà đã từng uy hiếp cậu. Nhưng cậu luôn cho rằng người kia thương con trai mình sẽ không làm đến mức ấy. Nhưng... Cậu phải làm sao đây?

Cũng thật lạ, ông nội Khương Lục nằm ở phòng bệnh cao cấp của bệnh viện này, còn ba Dương Lâm cũng nằm bệnh nhưng là phòng thường. Rõ ràng chung một bệnh viện nhưng cả hai không hề chạm mặt nhau. Rõ ràng bệnh viện tuy rộng nhưng cũng rất nhỏ, nhưng họ lại không chạm mặt nhau dù chỉ một lần.

Dương Lâm xin nghỉ học mấy hôm, nhà trường cũng phê chuẩn, thành tích của cậu tốt, lại rất tự giác nên thầy cô rất an tâm.

Lục Nhiên có ước mơ làm một sinh viên mỹ thuật nên dù văn hóa rất tốt cô nàng vẫn quyết định thi ngành mỹ thuật. Vì ngành mỹ thuật muốn đậu nhờ điểm văn hóa rất khó nên cô nàng đã theo học khóa học mỹ thuật kín để chuẩn bị bài thi cho trường đại học nên không ở trường.

Cô đã ở trường mỹ thuật kín gần cả tháng rồi, dự tính sẽ gần ba tháng nên cô không biết chuyện của gia đình Dương Lâm.

.....

Khương Lục bị ông nội Khương lôi kéo, nói muốn anh chăm sóc. Nhưng anh vẫn đang muốn thi đại học, anh muốn đến trường để gặp Dương Lâm, nên tạm biệt ông nội nói muốn đi học để thi.

Sợ làm quá anh sẽ nghi ngờ, nên ông không giữ anh nữa. Để anh đến trường.

Đến trường rồi mới biết Dương Lâm tạm nghỉ vì cậu bận. Anh đến nhà cậu tìm thì không thấy ai.

Thắc mắc nên gọi điện thoại hỏi, cậu chỉ nói ở quê nhà của ông ngoại có việc cần gia đình cậu về giải quyết tranh chấp nên xin nghỉ, nói rằng anh cứ an tâm học hành rồi thi cử đừng vì cậu mà ảnh hưởng.

Anh hỏi cậu rằng mẹ anh có tìm cậu nữa không. Thì cậu bảo là không có.

Lúc trước mẹ anh tìm cậu anh đã nói với cậu hai người cũng thẳng thắn qua điện thoại nên giờ Khương Lục mới hỏi.

Biết cậu nghỉ là do việc gia đình, thì anh an tâm không phải mẹ anh thì tốt rồi.

Anh nghĩ có lẽ là lời nói kia có tác dụng chăng?

.....

Dương Lâm nhìn ba mình đang nằm trong phòng bệnh tay siết chặt điện thoại.

Diệp Hi không chỉ đồn bậy bạ trong công ty ba cậu mà còn cả nơi mẹ cậu làm việc, nhưng bà ta không đồn ở nơi nhà cậu.

Cậu nghĩ chắc bà sợ Khương Lục phát hiện. Dù gì nếu có chuyện Khương Lục sẽ tìm hiểu quanh nhà cậu trước.

Đúng như cậu nghĩ, Diệp Hi cũng suy nghĩ i như cậu vậy. Bà vẫn canh cánh câu nói kia nên chỉ làm trong âm thầm.

Thế mà khiến cho gia đình Dương Lâm phải lao đao. Ba bệnh chưa khỏe, mẹ vì lời đồn bị đuổi việc chỉ trong chóp nhoáng ba mẹ cậu đã thất nghiệp. Chỉ vì cậu.

Cậu suy nghĩ, ba mẹ mình như vậy rồi thì phải làm sao?

Mẹ Dương rất thông minh, bà lập tức đoán ra có người giở trò. Tìm cậu hỏi. Cậu cũng không dấu mà nói ra hết.

Cũng chẳng sợ to chuyện nữa.

Mẹ Dương biết thì tức giận, tại sao lại có người mẹ ngăn cản tình yêu của con mình như vậy? Người kia không thương con mình à?

.....

Cứ nghĩ như thế đã là giới hạn, mấy hôm sau Khương Lục bị ép theo ba mình rời thành phố A về quê ngoại. Vì có việc gấp.

Anh rất nghi ngờ đã xảy ra việc nhưng Dương Lâm đã đi học lại bình thường cũng không có gì bất thường cả. Nên anh cũng an tâm.

Anh bây giờ không như trong tương lai là người nhạy bén. Anh yêu cậu nên không bao giờ nghi ngờ cậu. Vẫn luôn tin cậu.

Nên anh mới bị lừa, nếu anh để ý thì tốt rồi.

Đúng vậy, là suy nghĩ mà suốt 8 năm anh nói với lòng mình nếu lúc đó anh để ý thì tốt rồi.

****