Trên Đảo Lúc Này

Chương 1: Mở đầu



Một thành phố dù phồn hoa đến đâu cũng sẽ có vùng tối.

Sự xa hoa trụy lạc không kéo dài quá hai con phố, chỉ để lại vầng sáng từ đèn neon nhưng tiếng sênh ca lại sôi động, đi thật xa vẫn còn nghe được tiếng quỷ khóc sói tru phát ra từ dàn loa khổng lồ.

Một dáng người mảnh khảnh bận váy ngắn khép vạt áo khoác của mình lại, bước chân dồn dập đi băng qua con hẻm vắng vẻ, phía trên đôi tất dài là chiếc đùi trắng nõn, giữa đêm đông càng thêm bắt mắt.

Âm 4 độ, khu vực tuyệt đối tươi mát ngày hè giờ đây đã trở thành màu sắc ám chỉ rõ ràng, nếu xui xẻo thì đã bị kéo vào trong tiệm trên con phố sa đọa ban nãy.

Khu vực tuyệt đối: Ám chỉ vùng da trần nằm giữa tất và một chiếc váy ngắn. Nó cũng có thể được dùng để miêu tả loại hình thời trang kết hợp này (Wikipedia).

Những ngã tư đường chằng chịt hệt mê cung như muốn nuốt chửng người ta bằng bóng đêm. Bất chợt, một người đàn ông vụt ra phía hàng hiên bên trái, bị ngọn đèn đường duy nhất ở xa xa soi đến, cái bóng của hắn ta kéo dài mấy mét, đến dưới gót chân cô gái kia.

Tiếng bước chân của hai người đến rất nhẹ, đột nhiên nhìn vào nhau cách một chiếc bóng dài, hai người đều ngây ra.

Ở chỗ vắng vẻ thế này, gặp ai đó thì không thể không đề phòng, bỗng chốc cả hai đều dừng bước. Một người cảm giác thiếu nữ này cao to khiếp, tay phải nhét trong túi nắm thành quyền; một người trông thấy gã đàn ông xa lạ thì lùi nửa bước, vẻ cảnh giác lộ ra trên khuôn mặt.

Vừa mới giằng co thì động tĩnh lớn hơn tức tốc tới gần, chỉ nghe thấy tiếng "cẩn thận" cách mười mấy mét vang lên, sau lưng cô gái đã xuất hiện thêm một người.

Trông thấy kẻ vừa vọt ra cầm dao, người đàn ông tình cờ gặp đã co giò bỏ chạy, chẳng buồn nhìn dù chỉ cái liếc mắt.

Lòng người bạc bẽo, trông cậy vào sự giúp đỡ của người qua đường thì đến mùa quýt.

Cung đường quạnh quẽ chợt nổ tung...

Con phố trụy lạc đầy kẻ tanh tưởi, hộp đêm, quán bar và hàng xiên nướng, dù có chỉnh đốn bao nhiêu bận đi nữa thì vẫn cứ lặng lẽ xảy ra nhiều chuyện không thể để ai hay.

Nhưng những thứ này đều không phải trọng điểm mà Lục Viễn Triết quan tâm, bước ra từ tầng cao nhất của một tụ điểm, anh lơ đễnh dạo bước, đi ngang qua những cửa hàng, cuối cùng bước vào bóng đêm đen kịt.

Hai tháng gần đây, vùng này xuất hiện tội phạm cưỡng hi.ếp len lỏi khắp, hành vi hung hăng ngang ngược khác lạ. Ban đầu vẫn còn là dâm loạn, cướp bóc, về sau ỷ vào việc dân cư ở khu vực thành phố cũ thưa thớt, hoàn cảnh phức tạp, cuối cùng ham muốn của phạm nhân gia tăng, nửa tháng nay đã chết liên tiếp hai người.

Vụ án chuyển tới chỗ Lục Viễn Triết, anh quyết tâm bắt kẻ đó nhưng cũng chỉ có thể dựa vào nhân chứng vật chứng không đầy đủ mà đánh giá tập tính của phạm nhân, thử vận may.

Hôm nay đã để anh bắt gặp, hai người gần như phát hiện ra người kia cùng một lúc, anh đọc được sự tàn ác trong mắt phạm nhân, phạm nhân cũng ngửi được hơi thở trên người hắn, vừa đối mặt kẻ đó đã co chân chạy.

Anh đuổi theo vào con hẻm tạp nham trong khu thành phố cũ, cuối cùng chạy đến khúc đường tương đối rộng này.

Cách đấy không xa, một thiếu nữ như cây sào đứng đó, quá nửa là phạm nhân định gây ra cảnh hỗn loạn làm anh vướng víu, gã lập tức móc dao ra xông tới. Anh còn cách tận mười mấy mét, trừ bỏ hô to cảnh tỉnh thì không giúp được gì cả.

Nếu không phải phải vào hộp đêm điều tra lại không muốn để lộ thân phận thì hẳn là anh đã mang súng theo.

Mắt thấy bi kịch sắp tạo thành, thiếu nữ chợt xoay người gọn lẹ, một cú đá vòng đẹp mắt trúng vào cổ tay nghi phạm.

Không để cho đối phương có thời gian phản ứng, thiếu nữ lại tung thêm cú đá cao, sau cùng hạ gục đối phương, đè chặt dưới đất.

Váy xếp ly bồng bềnh đón gió bay theo hai cú đá, nháy mắt, bộ phận nằm trên "khu vực tuyệt đối" lộ ra không sót.

Phi lễ chớ nhìn.

Nhưng Lục Viễn Triết còn chưa kịp nhìn đi chỗ khác, tầm mắt tất nhiên phải nhìn dọc lên theo đôi chân thon thả nhưng rắn rỏi của thiếu nữ. Vậy là anh ta trông thấy chiếc quần lót kiểu nam giới không ăn nhập gì với váy áo cùng với cái thứ... khó hiểu gồ lên, cũng không biết phải ảo giác không nữa.

Ặc... Nếu đây là ảo giác, vậy thì lúc sau, sau khi đè kẻ xấu xuống, hầu kết của "thiếu nữ" chuyển động vì căng thẳng đến rõ ràng.

Lục Viễn Triết bị tình cảnh xảy ra đột ngột này làm cho há hốc, anh đứng đó cách mười mấy mét, dè dặt ướm lời: "À thì, tôi là cảnh sát, đang phá án..."

Anh móc thẻ cảnh sát ra, nhích tới trước một chút, chứng minh thân phận của mình.

Đối phương im lặng hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "... Cám ơn hồi nãy nhắc nhở."

Quả nhiên, dù giọng nói trong trẻo sạch sẽ nhưng vẫn là giọng nam tiêu chuẩn.

"Không được" Vừa giao phạm nhân ra, cậu chàng thích mặc đồ nữ đã chạy trối chết, trong cơn hoảng sợ còn vứt lại một câu: "Đúng rồi, tôi không có đam mê mặc đồ nữ, phiền anh đừng bao giờ viết như vậy vào lời khai."

Lục Viễn Triết ngạc nhiên nhìn cậu chàng thích bận đồ nữ kia chạy biến, cực kỳ khí phách chui vào con hẻm nhỏ, đợi đến khi không còn âm thanh nào nữa cả, anh mới hoàn hồn lại, xách phạm nhân rời đi.

Lục Viễn Triết ngạc nhiên nhìn cậu chàng thích trap kia chạy biến, cực kỳ khí phách chui vào con hẻm nhỏ, đợi đến khi không còn âm thanh nào nữa cả, anh mới hoàn hồn lại, xách phạm nhân rời đi.

Không chỉ bóng lưng cao gầy, chính diện cũng đẹp lạ.

Cái khỉ gì đây? Tình mình lúc nửa đêm à?