Trên Điện Thần

Chương 2



Lê Kinh cười lạnh làm ta hoảng sợ cứng người: “Lê Kinh...”

Hắn không chút thương hại ta, thừa dịp ta ngỡ ngàng mà hôn thật mạnh bạo.

Bên dưới điện thần là thiên tử, là văn võ bá quan và người thân của ta. Vị thần mà bọn họ chân thành tế bái lại là hạng cầm thú chưa được thỏa mãn dục vọng.

Ta nức nở, một giọt lệ rơi xuống khóe mắt. Đến lúc này Lê Kinh mới buông ra, vừa lòng nhìn vết thương trên môi ta như một tác phẩm để đời: “Có đau không?”

Đuôi mắt hắn cong lên vui vẻ, lòng bàn tay ấn lên môi dưới sưng đỏ của ta: “Có đau là được. Không nhờ ta thì người thân nàng còn đau hơn.”

Đợt hiến tế này ước chừng kéo dài liên tục bảy ngày.

Người trong kinh thành đều biết ta được hồ tiên lựa chọn, vào điện thần để làm người hầu. Chuyện này đối với nhà họ Thẩm là vinh dự. Thế nên hoàn cảnh của nhà họ Thẩm cũng như cha và anh ta sẽ tốt hơn một chút.

Chuyện này làm ta cảm thấy an tâm khi ở lại đây. Vậy mà người làm ta thấy không yên lòng lại tới.

“Thẩm tiểu thư có ở đây không?”

Minh Sóc mặc đồ như người thường, hành động khiêm tốn, thấy người khác thì nhỏ giọng cẩn thận hỏi thăm đường đi đến chỗ ta ở. Tiếc là mỗi một người hầu ở đây đều được Lê Kinh dặn dò, không cho ta gặp người lạ.

“Bẩm điện hạ, nàng không có ở đây.” Gã sai vặt cười, không bắt bẻ được lời nào: “Một mình Thẩm tiểu thư lo liệu hết một nửa điện thần, công việc bận rộn, gần đây càng không được thảnh thơi. Mời điện hạ quay về.”

Ta trốn sau cây cột, không nhịn được mà ló mặt ra nhìn xung quanh. Hai ngày nay Lê Kinh bế quan ở suối nước lạnh đằng sau núi, đồng nghĩa với việc ta có được hai ngày nhàn rỗi.

“Vậy làm phiền ngươi báo lại cho nàng là cô có tới thăm.” Minh Sóc nói.

Gã sai vặt cúi đầu khom lưng, quay người bước vội đi ngay.

Đây không phải là lần đầu tiên Minh Sóc tới tìm, nhưng chưa từng có ai báo lại cho ta hay. Tay ta nắm chặt thành quyền, cắn môi không biết nên làm gì mới đúng.

Ta không biết bản thân có thích Minh Sóc hay không. Còn cây trâm kia vẫn đang để trong phòng riêng của ta.

“... Thẩm Nguyên?”

Ta giật mình, không biết Minh Sóc đã nhìn thấy ta từ lúc nào.

Hắn vui sướng đi đến: “Thật là nàng rồi, Nguyên Nguyên...”

“Đừng!”

Ta không dám lén gặp mặt hắn. Lê Kinh có tai mắt ở khắp điện thần, ta không thể gạt hắn bất cứ điều gì. Ta chỉ có thể trốn tránh, xoay người bỏ chạy.

Minh Sóc đuổi theo nói: “Nguyên Nguyên, nàng chạy làm gì?”

Ta chạy vội trong hoảng loạn, vừa quay đầu vừa chạy: “Ngươi đừng tới đây!”

Ngay sau đó ta đột nhiên đâm vào một bờ ngực rộng lớn. Khi mùi hương quen thuộc ấy bao bọc xung quanh thì ta lập tức tỉnh tháo lại, từ mũi chân đến toàn bộ cơ thể đều run lẩy bẩy.

Tay hắn phủ lên đầu ta, động tác dịu dàng trái ngược với ánh mắt lạnh lùng khi nhìn Minh Sóc.

Mặt hắn đanh lại: “Chạy làm gì?”

Hắn cười, làm người ta không rét mà run: “Làm ra chuyện gì trái lương tâm à? Hay là nhìn thấy người trong lòng?”

Ta cứng người, cắn răng, lời lẽ không còn rõ ràng: “Không có... ta... ta...”

Đầu ngón tay Lê Kinh nhẹ nhàng xẹt qua sườn mặt ta: “Không có? Vậy hắn là ai?”

Minh Sóc nhăn mày mở miệng: “Nguyên Nguyên, hắn là ai thế?”

“Còn có thể là ai?” Lê Kinh chặn miệng ta.

Hắn cười nhạo, chín cái đuôi hồ ly vụt ra ngoài. Ngay cả tai hồ ly cũng lộ ra, hoa văn yêu quái thoắt ẩn thoắt hiện giữa trán.

“Một tên phàm phu, cho dù là thiên tử tương lai thì cũng không được phép tự tiện xông vào điện thần, còn dám hỏi tên húy của ta!”

Đây là điềm báo hắn sắp nổi điên.

Hắn còn chưa bế quan xong đã phải dừng lại. Ta còn cảm giác được hơi thở yêu quái quanh quẩn khắp người hắn.

Ta luống cuống, vội vàng nắm tay hắn: “Đừng! Là ta sai, ta không làm tròn bổn phận nên mới để hắn vào đây. Minh Sóc, ngươi đi nhanh đi, sau này nếu không ai cho phép thì ngươi không được vào điện thần nữa.”

Vẻ mặt Minh Sóc phức tạp, ánh mắt dừng lại trên bàn tay nho nhỏ đang nắm chặt Lê Kinh.

Ta cảm nhận được tâm trạng Lê Kinh ổn định lại chút, hơi thở yêu quái tanh tưởi biến mất đi nhiều nhưng khó mà đoán được hắn đang nghĩ gì.

Hắn nói: “Thẩm Nguyên, tự ý để người lạ vào đây thì phải chịu phạt.”

“Đó là do ta tự mình tiến vào!” Minh Sóc phản ứng lại, biện hộ nói: “Không liên quan đến Nguyên Nguyên. Đừng phạt nàng, ta đi là được chứ gì. Ngươi không được...”

Lê Kinh không cho hắn có cơ hội nhiều lời, búng tay dùng pháp thuật đập hắn ra ngoài.

“Được rồi.” Lê Kinh dùng đuôi hồ ly còn chưa thu lại cuốn lấy ta, toàn bộ hoa văn yêu quái đều hiện ra: “Đi ra sau núi với ta.”

Ta không còn đường lùi, giọng run lên: “Ta... không được, bên ngoài còn có việc...”

“Ta nói rồi.” Lê Kinh không màng ta hoảng sợ hét lên, trực tiếp vác ta lên vai hắn: “Làm sai thì phải phạt.”

Ngày hôm sau, khi ta xuất hiện ở điện thần thì quần áo trên người được đổi sang loại che đậy kín mít toàn thân. Trên mắt cá chân ta có thêm một sợi xích treo lục lạc, rung động kêu vang theo mỗi bước đi.

Bây giờ Lê Kinh được ta ôm vào lòng. Nói đúng hơn là ta đang ôm hình dáng thật của hắn.

Hôm qua hắn xuất quan giữa chừng, sau đó còn tiêu hao sức lực, thành ra sáng sớm hôm nay hắn đã biến về nguyên hình, ngủ ngon vô cùng.

Đám người hầu để ta ôm hắn về sau núi. Thật ra ta chưa từng thật sự vào đó lần nào. Sau núi không chỉ có hồ ly mà còn có những loại yêu tinh khác.

Hình như Lê Kinh cần phải đi đâu đó. Ta từng hỏi qua các tiên sinh già ở Thư Các về nơi mà Lê Kinh cần đến.

Ông lão kia thở dài nói: “Đạo trời có quy luật riêng của nó, có được thì có mất thế thôi.”

Một trong những nguyên nhân làm Lê Kinh không thể rời khỏi điện thần là ngọn núi này. Nếu hắn không đến sau núi nghỉ ngơi ba ngày mỗi tháng thì sức mạnh sẽ giảm xuống.

Giống như một kiểu trừng phạt khác thường.

Cảnh sau núi rất dễ nhìn, xinh đẹp và yên tĩnh. Thực vật cổ xưa to lớn chiếm cứ khắp mọi nơi, hoang dã đầy sức sống. Vạn vật ở nơi này dường như đều có sinh mệnh dài lâu.

Ta đi vào, cảm nhận hô hấp nhẹ tênh, đuôi hồ ly trong lòng lắc lư qua lại, hình như hắn cũng cảm thấy giống ta.

Ta thả Lê Kinh vào một đình viện vũ nát. Nơi này cũng đã lâu đời lắm rồi, có vẻ đã tồn tại từ thuở xa xưa.

Hồ ly nhỏ nằm ngủ trên giường. Đây là lần đầu ta nhìn thấy Lê Kinh ở hình dạng hồ ly bé tí như thế. Ngoan ngoãn như mèo con, cún con, không còn vẻ kiêu ngạo của một con hồ ly chín đuôi, càng không có khí thế xâm lăng khi ở hình dạng con nguời.

Rất nhanh trời đã tối. Ta dựa vào giường ngủ mất, ở trong mộng lại có thứ gì đó quấn lấy ta từ nãy đến giờ.

Lạnh lẽo mà cứng rắn, giống như vảy cá nhỏ mịn. Nó đang mò lên trên từng chút, từng chút một...

Ta choàng tỉnh, mở mắt phát hiện bản thân đã không còn nằm trong đình viện cũ nát lúc trước. Nơi này là một sơn động, đuôi rắn khổng lồ cuốn lấy ta chặt kín.

Có ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối, giúp ta thấy được chàng trai có nửa người dưới là đuôi rắn kia. Tóc hắn dài đến eo tựa như rong biển, đôi mắt sắc bén nguy hiểm đang nặng nề nhìn ta.

“Xì... trong cơ thể ngươi có mùi của hắn.”

Ta không kịp nói năng gì, đuôi xà đã đâm thủng quần áo ta.

“Không nếm thử thì thật đáng tiếc.”