Trên Trời Có Vệt Mây Trắng

Chương 19: Áo mưa



Cẩm Anh không hiểu nổi mình lại làm cậu giận ở điểm nào rồi. Nhật An mặt không biến sắc đi tới chỗ xe đạp của mình định bỏ mặc cô ở lại đây nhưng Cẩm Anh đã tiến trước một bước, mở to mắt đáng thương nhìn cậu.

"Cậu có thể thông cảm cho phận con gái của tớ mà chở tớ về được không? Chính cậu bảo là thân con gái đi một mình nguy hiểm còn gì, tớ thề nốt lần này thôi."

Mắt thấy trời sắp mưa cô đành tạm vứt chút liêm sỉ cuối cùng của mình ra đằng sau vậy.

"Hình như chúng ta không thân nhau lắm thì phải."

Đến nước này rồi mà cậu còn nhỏ nhen tới thế cơ à? Cẩm Anh xụ mặt, cô đi bộ là được chứ gì. Nói xong không nhiều lời cô liền chậm rãi bước từng bước một trên con đường quen thuộc về nhà, cô cứ ngỡ cậu sẽ đi luôn nhưng ai ngờ Nhật An lại thong thả đạp song song cô.

Thiếu nữ khó chịu dừng chân: "Cậu đang chế giễu tớ đấy à?"

"Lên xe đi tớ chở cậu, còn nói nữa là tớ đổi ý đó."

Cẩm Anh như chết đuối vớ được cọc bèn ngồi ngay lên yên xe Nhật An trước khi cậu kịp làm gì khác: "Xin lỗi vì hiểu lầm cậu nhé."

Thiếu niên xuỳ một tiếng, cậu đâu hẹp hòi tới mức đó, rốt cuộc trong đầu cô cậu biến thành con người như nào rồi?

Hai người đang đi giữa đường thì vài hạt mưa tí tách rơi xuống, dần dần càng thêm nặng hạt. Nhật An bỗng phát hiện ra, cậu chủ quan quên không mang áo mưa!!!

Thế mà vừa nãy cậu còn hăng hái đòi chở con gái nhà người ta về nữa cơ chứ!

Vì thế Nhật An nhanh trí rẽ ngay vào cửa hàng tạp hoá gần đó. Cẩm Anh túm cặp cậu hỏi: "Cậu không mang áo mưa hả?"

"Ừm, vào đây mua một cái." Thiếu niên mặt không cảm xúc nhưng trong lòng dậy sóng, đúng là mất thể diện mà.

Nghĩ rồi cậu bổ sung thêm: "Tớ lo cho cậu thân con gái bị dính mưa cảm cúm ấy chứ, tớ đây bình thường không cần áo mưa cũng không sao."

Cơn mưa mùa hạ đến bất chợt khiến con người không phản ứng kịp. Có lẽ vì mưa quá đột ngột nên nhiều người cũng vào mua áo mưa dùng một lần, đến lúc Nhật An tới thì chẳng còn. Cậu và cô cứ đi lòng vòng trong cửa hàng tạp hoá mà mãi vẫn không thấy thứ mình muốn tìm ở đâu. Nhật An đành phải ra quầy hỏi người bán hàng.

"Bác ơi bán cháu một cái áo mưa ạ."

Bác bán hàng đang mải tính tiền cho vài vị khách, ngó qua hai người một lát rồi lấy ra cái hộp nhỏ đặt trên bàn: "Áo mưa bán theo hộp, không bán lẻ."

Đoạn bác chẹp miệng tự khen bản thân tinh mắt, mấy người như này có phải bác chưa từng tiếp xúc qua đâu. Học sinh thời nay đúng là bạo thật. Trong khi đó có hai con người đang trợn tròn mắt nhìn.

Nhật An: "..." Cháu chưa 18 thưa bác.

Cẩm Anh: "..." Sao dạo này ai cũng kỳ lạ thế nhỉ? Hết chị y tá tới bác bán hàng. Cô cũng không phải ngốc, thừa biết thứ trên bàn kia là gì.

"Sao hả, mua thì nói một tiếng." Bác bán hàng đã thanh toán xong cho mấy vị khách trước đó liền quay sang hỏi cậu.

Nhật An ngước lên đối diện thẳng mặt bác: "Ý cháu là áo để che mưa ấy ạ."

Thiếu niên tỉnh bơ đáp, vừa nói còn vừa minh hoạ bằng cách chỉ tay ra ngoài trời.

Bấy giờ bác bán hàng mới à lên: "Vậy mà không nói sớm."

Có phải cháu không nói sớm đâu, tại đầu óc bác quá đen tối ấy chứ.

Bác bán hàng muối mặt, bình thường khách ngại nên vẫn ám chỉ theo cách đó rồi cũng thành quen chứ đâu phải tại bác.

"Hết áo mưa cánh dơi rồi, chỉ còn áo mưa theo bộ thôi."

"Vậy cũng được ạ."

Nhật An thuận tay lấy vài viên kẹo gần đó tính tiền cả thể, xong đâu đấy cậu đưa chúng cho Cẩm Anh.

"Cho tớ hả?" Cô nhìn cậu như thể muốn hỏi tại sao cậu lại cho tớ chứ không phải câu vừa mới nói ra.

"Ừm, cho người bị ốm." Cậu không biết cô có giả vờ hay không, tâm tư cô bạn này thật khó đoán, dường như có một bức tường vô hình được chính cô xây lên để ngăn cách với thế giới bên ngoài. Kì lạ thay điều đó lại làm cậu hứng thú muốn từng bước phá vỡ bức tường đó.

Cẩm Anh nghe vậy cho rằng cậu đang khịa mình nhưng nể tình cậu chở cô về nên cô không thèm chấp.

"Cậu mặc áo mưa vào đi." Nhật An đưa bộ đồ cho cô.

"Còn cậu thì sao?"

Cậu kiên quyết dí áo mưa vào tay Cẩm Anh: "Tớ nói rồi mà, con trai bọn tớ không cần mấy thứ này vẫn không việc sao."

Cẩm Anh đành bất đắc dĩ mặc đồ vào rồi tiếp tục hành trình về nhà đầy gian nan. Cô cảm thấy hình như con trai thường thích tỏ ra mạnh mẽ thì phải, là người chứ có phải thần đâu mà mưa nắng bão bùng đều không sợ bị ốm.

Trời lúc mưa lúc tạnh hệt như lòng người khó dò, thiếu niên hứng trọn tất cả, mưa cứ xối vào mặt cậu cực kì khó chịu, Cẩm Anh ngồi đằng sau cũng thấp thỏm không yên. Đến lúc về nhà cậu thì mưa đã ngớt, cô liền cởi bộ quần áo mưa ra định trả Nhật An.

"Không cần đâu, cho cậu đó."

Cẩm Anh vẫn lắc đầu nguầy nguậy: "Đồ của cậu sao tớ nhận được."

Như ngộ ra điều gì cô tiếp tục: "À, để tớ về nhà giặt sạch rồi mang trả cậu."

Nhật An nhướn mày, cô bạn này suy nghĩ xa xôi vậy, cậu đâu có ý chê bẩn.

Thiếu nữ xoè tay trước mặt cậu: "Tớ mượn điện thoại cậu được không?"

Lại gì nữa đây? Nhật An định từ chối nhưng cuối cùng chẳng hiểu nghĩ thế nào mà lại đưa điện thoại của mình cho cô. Cẩm Anh sau khi thêm bạn bè với cậu trên Facebook thì trả lại điện thoại cho đối phương.

Kể ra Facebook của Nhật An khá kì lạ, không đăng gì đã đành nhưng đến cả ảnh đại diện lẫn ảnh bìa đều không để, còn cài đặt 7749 chế độ riêng tư, vòng tròn bạn bè có hai người thêm cô nữa là ba. Cẩm Anh dùng Messenger là chủ yếu nhưng ít ra cô còn để ảnh đại diện, tuy không phải hình cô mà là hình một cô bé chibi.

Nhật An thắc mắc hỏi: "Cậu định làm gì?"

Cẩm Anh nhìn cậu, thản nhiên đáp: "Nhắc cậu uống thuốc chứ còn gì nữa, cậu mà cảm ra đấy tớ lại thấy có lỗi."

Cậu vội xoay người cô: "Được rồi cậu mau về đi không lát nữa mưa tiếp đấy."

Mèo: Nay "ra dẻ" quá Nhật An ơi!

Wattpad: meongungay111