Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo và Một Lão Công

Chương 291: Tôi chỉ cần Tân Mộ Ngôn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Dương Thanh Tuyết xuống lầu, thì đúng lúc Tân Mộ Diệp đang ở trong phòng khách uống trà.

Thấy cô ta xuống lầu, người đàn ông lạnh lùng này nhếch môi cười: “Không ngờ hai người vẫn còn liên lạc”

Người phụ nữ này, Tân Mộ Diệp trước đây từng gặp rồi.

Người ban đầu giật dây Diệp Thiên Văn tìm người mang thai hộ, chính là cô ta.

Lúc đó, cô ta bày cho Diệp Thiên Văn một kế hoạch tuyệt vời.

Lấy danh nghĩa mang thai hộ, tìm một người phụ nữ qua đêm với Tân Mộ Ngôn, sau đó giả vờ là Diệp Thiên Văn ở cùng Tân Mộ Ngôn, đợi đến khi người phụ nữ này sinh ra đứa trẻ, thì đứa trẻ này chính là của cô ta, để ép Tân Mộ Ngôn cưới cô ta.

Đáng tiếc, tất cả mọi thứ sau đó đều không như bọn họ dự tính.

Bởi vì, sau đêm mang thai hộ đó, Tân Mộ Ngôn nháy mắt có thể phân biệt được, Diệp Thiên Văn không phải là cô gái đêm đó.

Cho dù Diệp Thiên Văn nói gì, anh đều không tin.

Sau đó Tân Mộ Ngôn kéo cố áo của Diệp Thiên Văn xuống, phần cổ bên dưới cổ áo hoàn toàn sạch sẽ.

Nhưng mà đêm đó, Tân Mộ Ngôn đã cắn vào cổ người phụ nữ ấy cả đêm.

Lời nói dối bị vạch trần, Diệp Thiên Văn không còn cách nào giả vờ nữa, chỉ đành nói là người phụ nữ đêm đó là bạn học của cô ta.

Mà Dương Thanh Tuyết, lúc đầu đưa ra chủ ý nên cô ta cho rằng, Diệp Thiên Văn sẽ nói, người bạn học ngủ cùng Tân Mộ Ngôn chính là cô ta.



hai đứa trẻ, còn mẹ của chúng nó thì không cứu được.

Đêm đó Diệp Thiên Văn ở cùng Tân Mộ Diệp cả đêm.

Ai phóng hỏa, đương nhiên không cần nói cùng biết.

Nghĩ đến những chuyện này, ánh mắt Tân Mộ Diệp nhìn Dương Thanh Tuyết càng sắc lạnh: “Hai người lại đang bàn tính cái gì nữa?”

“Hay là chuẩn bị phóng hỏa?”

Dương Thanh Tuyết cười bình thản: “Anh hai đừng nói lời khó nghe như vậy chứ”

“Chúng ta là người cùng thuyền, hà tất phải xem tôi như kẻ thù vậy chứ?”

Tân Mộ Lâm đặt mạnh tách trà lên bàn “ầm” một tiếng, tiếng thủy tinh va vào bàn kính, phát ra một tiếng động lớn.

Anh ta mặt lạnh nhìn chằm chằm cô ta: “Ai là cùng thuyền với cô?”

“Là anh đó.”

Dương Thanh Tuyết cười lanh lảnh: “Nếu như anh không phải cùng hội cùng thuyền với chúng tôi, lúc đầu tại sao lại không khai ra tôi và Diệp Thiên Văn, tại sao lại không bắt chúng tôi lại chứ?”

Trong chốc lát không khí trong phòng khách yên lặng.