“Nếu Ánh Nguyệt là người đầu tiên thì mẹ của Tinh Vân với Tinh Thiên thì sao?”
Bạch Tuấn Kiên giật mình cúi đầu.
Người phụ nữ đó…
Anh cũng không biết Tần Mộ Ngôn có cảm giác gì với cô ấy nữa.
Gió biển về đêm thổi vào người những luồng gió mang theo hương vị của biển, rất dịu mát.
Tần Mộ Ngôn chậm rãi ôm Tô Ánh Nguyệt đi dạo bên bãi biển.
“Tôi nghĩ rằng mình đã ở phim trường nhiều năm như vậy và cứ ngỡ mình đã nhìn nó quen mắt rồi…”
Anh vừa đi vừa nhẹ giọng, “Xem ra tôi đã đánh giá em quá cao!”
Tô Ánh Nguyệt “…”
Nằm trọn trong vòng tay anh, cô lặng lẽ mỉm môi, ngửi hơi thở nam tính quen thuộc trên người anh, “Nhưng những thứ ở phim trường chỉ là đạo cụ giả mà thôi…”
Nhưng mọi thứ vừa rồi đều là thật!
Tần Mộ Ngôn khựng lại.
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng nói, “Em sợ sao?”
Đây là thanh âm dịu dàng nhất của anh mà cô từng được nghe.
Cô vùi đầu vào trong lòng anh, giọng nói như bị bóp nghẹn lại, “Có chút sợ hãi…”
“Từ nay về sau, có thể sẽ còn có nhiều cảnh tương tự như thế…”
Anh thở phào nhẹ nhõm, hướng mắt về phía xa xăm, “Tô Ánh Nguyệt, tôi đã nghĩ rằng em có tìm hiểu sơ về tôi trước khi đồng ý lấy tồi rồi chứ…”