Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 17: Ôn ngọc, ở lại với ta



Khi Ôn Ngọc về đến Hoàng cung, vẻ mặt mù mịt cũng giảm hết tám phần. Hắn cũng không muốn để tam tức phụ hắn biết chuyện tốt nhà hắn, lại khiến cho bọn họ lo lắng...

Trời mùa đông lạnh giá này là thời điểm Ôn Ngọc chán nản nhất, vì cơ thể nguyên chủ quá mức yếu đuối, nếu không dưỡng kĩ sẽ bị cảm lạnh, mà cái cảm giác bị bệnh kia là loại cảm giác mà không một người nào mong muốn gặp phải đâu nhỉ?

Ôn Ngọc ung dung, quen đường quen nẻo tiến vào chính điện. Ở phía xa xa lại dâng lên một trận bàn tán xôn xao:" Người đó có phải Vân Xuyên công tử?" Một lão quan lại mở miệng.

"Phải, là hắn. Tên nam thê không biết từ đâu chui ra, nếu không có hắn... Không biết chừng nhi tử của ta đã thành thân với Hoàng thượng!"

"Hừ, một cái nam sủng kiêu ngạo, còn dám mặt dày ở Dưỡng Tâm điện... Ta thấy Hoàng đế cũng không phải xem trọng hắn đâu, đến một cái lễ thành hôn còn không có!"

"A, ngươi nói phải, giờ ta mới nhớ ra, hắn cứ vậy ngang nhiên vào Dưỡng Tâm điện ở với Tam hoàng, một cái hôn lễ cũng không có thật!!"

"Đúng đúng, vậy thì khác nào chỉ là nam thê Tam hoàng dùng để đối phó với tấu chương của chúng ta?"

"..."

"Ngày mai nhất định các ngươi phải đồng lòng, cùng ta dâng tấu lên Thánh thượng!"

"Được được!"

"Được đó!!"

"Phải rồi, lão nói rất đúng! Ngày mai chúng ta phải kiên quyết cùng Thánh thượng bàn lại hôn sự một lần!"

"..."

Ôn Ngọc cảm thấy đau đầu.

Một phần vì thể chất của hắn, phần còn lại là do đám quan lại đang hô hào đằng kia.

Hắn bước chân vào trong điện, Tam hoàng đang bàn đại sự với vài vị vương gia đại tướng cho kế hoạch tác chiến tại biên cương sắp tới, hắn cũng không nói lời nào dư thừa, kính trên kính dưới rồi lặng lẽ xin lui.

Ôn Ngọc mệt nhoài nằm trên chiếc giường cứng rắn, hắn cũng thực luyến tiếc thời hiện đại có nệm chăn êm ấm mà... Sao bây giờ phải nằm giường cứng như thế chứ!?

Ôn Ngọc mơ màng thầm nghĩ, ngày mai phải kiếm cách tìm nguyên liệu làm nệm bông mới được!

Đang trong trạng thái mơ hồ, Ôn Ngọc cảm thấy ảo giác dường như xuất hiện, một cỗ ấm áp mềm mại từ phía dưới thân truyền đến, khiến hắn vô cùng thoải mái, đến mắt cũng gượng mở không nổi, rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu.

Đến tối mịt, Ôn Ngọc mắt nhắm mắt mở tỉnh lại từ vòng tay ấm áp của...

Của...

Ôn Ngọc trợn tròn mắt, kinh ngạc đến mức phát ngốc.

Ban nãy vì quá buồn ngủ mà hắn không còn nhận thức được cái gì, đến khi tỉnh táo hắn mới phát hiện... Hắn đang nằm trên người Đoan Chính, hai bên là Khắc Nhĩ và Lạc Hà...

Ôn Ngọc thật sự muốn khóc... Rất muốn khóc...

"Tỉnh rồi?" Đoan Chính giữ hai tay hắn, giọng đầy nhu hòa hỏi.

Ôn Ngọc ngây người, một hồi mới đáp:" Đã, đã tỉnh..."

Hai bên đôi huynh đệ kia cũng dần thức giấc, Lạc Hà dụi mắt ngái ngủ nói:" Lúc nãy người ngươi lạnh ngắt, thật khiến bọn ta lo lắng mà!"

"Ta không sao, tại trời trở lạnh nên mới bị..."

Lạc Hà tiến tới, đỏ mặt hôn nhẹ lên khóe môi hắn:" Vậy thì tốt."

Ôn Ngọc: "..." ta...

Đoan Chính và Khắc Nhĩ không hẹn đột nhiên hắng giọng mấy phát, đồng thời quay mặt đi.

Ôn Ngọc: "..." Có nên đè xuống chén sạch cả ba không nhỉ?...

Hừm...

.... Vẫn là nên đợi cơ thể này tốt hơn một chút.

Ôn Ngọc được Tam hoàng phục vụ đến xanh tươi, từ tắm rửa đến thay y phục, từ ăn sáng đến chải tóc... Suốt những quá trình, không chừng chân hắn còn chưa chạm tới đất.

"Ta rất khỏe mạnh mà..." Ôn Ngọc than thở.

Thật ra, ngày hôm qua sau khi Ôn Ngọc về phòng nghỉ ngơi, ở bên ngoài Túc Viên đã báo lại toàn bộ những gì hắn nghe được trước Dưỡng Tâm điện cho Tam hoàng, nghe xong mỗi người một vẻ mặt. Khắc Nhĩ thì mặt tái xanh, Đoan Chính thì mặt đen như nhọ nồi, Lạc Hà lại không nhìn ra được y đang nghĩ cái gì.

Sáng hôm nay Tam hoàng quyết định, cùng Ôn Ngọc bàn bạc hôn sự.

"Các ngươi muốn ta suốt đời làm ca nhi ấy hả?" Ôn Ngọc tức giận lớn tiếng, hắn cảm thấy mấy tên này sao ích kỷ như thế, đúng là hắn chọn nhầm người, nhầm đối tượng rồi! Người ta là Hoàng đế quý tộc cơ, hắn thì sao?... Ôn Ngọc khinh thường chính mình... Hắn chỉ là một tên cà lơ phất phơ, bỗng có nhan sắc nên mới được để ý thôi.

Lại còn muốn hắn suốt đời giả thành ca nhi? Hắn cũng không có bệnh gì liên quan đến thân phận hán tử của hắn, tại sao chỉ vì số bạc kia hắn phải rẻ mạt bản thân như vậy chứ!!?

Ôn Ngọc hừ lạnh, giọng nói đầy chán ghét:" Nếu các ngươi muốn ta suốt đời giả thành ca nhi để ngày một ngày hai qua mặt người đời... Thứ lỗi Ôn Ngọc ta không thể đáp ứng, còn số ngân lượng kia... Ta chắc chắn sẽ trả lại hết cho các ngươi, sau này có lẽ các ngươi cũng sớm tìm được cho mình một người hợp tâm thôi,... Ta không muốn ở lại đây nữa."

"Ngươi, ở đây có chỗ nào không tốt? Ngươi sao cứ muốn đi?" Khắc Nhĩ luống cuống, đứng ngồi không yên.

Ôn Ngọc trả lời:" Vì là quá tốt, nên ta mới muốn đi."

Lạc Hà chăm chú nhìn hắn, đôi mắt y sâu thẳm chất chứa nỗi niềm trong lòng, nếu y không phải Hoàng đế thì tốt rồi...

Ôn Ngọc nở nụ cười ôn nhu, cầm dao đang được đặt trên bàn, rất nhanh kéo một đường từ mặt xuống.

Ba huynh đệ sững người...

Hành động của hắn nhanh đến nỗi,... Bọn họ không hề có thời gian phản ứng.

Lạc Hà chạy đến, nước mắt ứa ra, khẩn cấp truyền Thái y đến:" Ngươi làm cái gì!!! Ôn Ngọc!!! Ngươi bị ngu à? Hả??"

Khắc Nhĩ quỳ xuống đỡ lấy cơ thể hắn:" Khốn nạn!! Làm, làm cái quái gì!! Ôn Ngọc??" Y điên cuồng la lớn, quát mắng Thái y nhanh chân đến.

Đoan Chính con ngươi dãn ra, đứng bất động không nhúc nhích được, dù chỉ một chút...

Ôn Ngọc hắn... Hủy dung?

Ôn Ngọc vết thương quả thật rất sâu, trên mặt hắn về sau có lẽ sẽ lưu lại một vết sẹo dài vô cùng dữ tợn và xấu xí. Đó, cũng là mong muốn của hắn.

Khắc Nhĩ nghe Thái y nói xong thì phát điên rồi, y ba bước thành một ra ngoài nhảy phắt lên chiến mã phi ra thao trường chém giết.

Đoan Chính mặt tối sầm, u ám đến đáng sợ.

Lạc Hà tay cầm tay Ôn Ngọc, khí lạnh mười phần toát ra mười phần, ra lệnh cho Ảnh thất:" Lão khốn nào hôm nay bàn tán để Ôn Ngọc nghe thấy, khiến cho chúng sống không bằng chết! Trẫm sẽ trực tiếp đến kiểm tra!!" Càng về sau, giọng Lạc Hà càng trầm thấp, lạnh đến thấu xương.

"Tuân lệnh."

Sau khi ảnh thất rời đi, áp suất trong phòng càng thấp, đến khi Ôn Ngọc tỉnh đã là sáng hôm sau.

"Ôn Ngọc, ngươi tỉnh rồi." Giọng Lạc Hà trở nên dịu dàng khó nói.

Ôn Ngọc chăm chăm nhìn y, lại quét mắt khắp phòng. Trên tháp nhỏ là Khắc Nhĩ đang ngủ không yên ổn, ngoài ra cạnh giường hắn còn có một cái bàn, Đoan Chính giải quyết chính sự ở đó, Lạc Hà thì hai mắt thâm đen, hiển nhiên là cả buổi tối không dám chợp mắt.

Ôn Ngọc nghi hoặc:" Ta không còn dung nhan tuyệt thế của ca nhi, cũng trở về bộ dáng đúng một hán tử nên có. Khi nào các ngươi thả ta đi?"

Lạc Hà hai mắt đột nhiên đỏ hoe, giọng tràn đầy chua xót:" Ai nói hủy dung rồi thì cho ngươi đi?"

Ôn Ngọc nhíu mày:" Vậy thì muốn sao nữa?"

Lạc Hà níu tay áo hắn, nhẹ giọng nũng nịu như trẻ con:" Không cho ngươi đi, bọn ta nuôi ngươi cả đời, cũng không bắt ngươi phải giả thành ca nhi nữa..."

Ôn Ngọc ngạc nhiên...

Lạc Hà:" Ôn Ngọc, ở lại với ta..."

- ---------

Tác giả: Tôi đang lâng lâng lắm các bạn ạ╰(⸝⸝⸝'꒳'⸝⸝⸝)╯ tác phẩm đầu tay của tôi lại được bạn kia đọc rồi cho ý kiến nghiêm túc như vậy mà... Yêu quá biết nói làm sao bây giờ...ლ(' ❥ 'ლ)