Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 28: Đệ đệ



"Ngươi hiện tại thì hay rồi, cùng ta ra chiến trường vài ngày cơ thể cũng không cần." Lạc Hà oán trách nói.

Ôn Ngọc cười khổ, hắn cũng không rõ bản thân phải hay không bị sao quả tạ đè, lần nào cũng gặp nguy hiểm.

Lạc Hà như không còn kiên nhẫn được nữa, y trầm giọng nói: "Túc Viên vài ngày nữa sẽ đến đây đưa ngươi về kinh thành."

"Cái..." Ôn Ngọc muốn bật dậy bị Lạc Hà cản lại: "Ngoan, người hôm nay âm thầm ám sát Hoành Du Hoàng đế là thuộc hạ của Doãn Kế."

"Sao ngươi biết?..." Ôn Ngọc kinh hách nhìn y.

"Sao lại không? Ta ở ngôi vị này bao lâu? Còn không thể nhìn được một người sao?" Lạc Hà mỉm cười, nói tiếp: "Doãn Kế là lão hồ ly tinh ranh, nếu ta đoán không lầm... Gã không muốn phí thời gian ở kinh thành nữa mà trực tiếp muốn nhắm vào ta..."

"Vậy thì ta càng phải..." Lời nói Ôn Ngọc chưa thốt ra đã bị đánh cho nuốt ngược vào bụng, sau nụ hôn nóng bỏng, Lạc Hà không nhanh không chậm quyết định: "Ngươi phải quay trở về... Ở đây đối với ngươi quá nguy hiểm."

Ôn Ngọc không thể ra thêm ý kiến nào nữa. Hắn thầm ủ rũ, tức phụ là chê hắn trên người quá nhiều vết thương xấu xí sao?

"Được rồi." Ôn Ngọc đáp ứng: "Ta sẽ nghe lời ngươi quay về."

Vậy là sau một tuần dưỡng thương, Ôn Ngọc đã miễn cưỡng có thể quay về... Mặc dù hắn đã cố hết sức kéo dài thời gian... Song, vẫn bị lôi lên mã xã một cách uất ức.

Người theo bảo hộ hắn suốt quãng đường là Ngũ Dương, Lục Miên và Túc Viên.

Ôn Ngọc nhàm chán tựa vào cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài. Do hiện tại đang là buổi trưa nên cảnh vật xung quanh khiến hắn nhìn rất rõ ràng, tỷ như những chiếc lá được mặt trời soi rọi tạo nên ảo giác khiến ta cảm thấy chúng như những viên châu báu lấp lánh, rồi từng tiếng chim hót líu lo vang lên đâu đó trên cành cây,... khung cảnh này thật yên bình, thật xinh đẹp... Nếu là người bình thường chắc chắn hắn sẽ nghĩ như vậy, nhưng!... Hắn hình như không còn là một người bình thường nữa, hắn hiện tại chỉ cảm thấy những tán lá sau chúng có thể là một kẻ thù nào đó đang ẩn nấp, hay tiếng chim hắn nghe được có thể là tiếng huýt sáo của một ai đó... Ôn Ngọc thầm thở dài một hơi.

"Túc Viên."

"Công tử, có chuyện gì?"

"Ta muốn nghỉ ngơi." Ôn Ngọc nói một không nói hai, vừa khi nghe hắn nói như vậy, Túc Viên ngay tức khắc tìm một quán trọ nghỉ qua đêm cho hắn.

Ôn Ngọc bước xuống mã xa, tiến vào quán nọ, vừa vào tiếng ồn ào náo nhiệt đã đánh tan sạch sẽ suy nghĩ của hắn.

Ôn Ngọc thấy một đám đông nhộn nhịp thì hiếu kỳ, cũng gắng chen vào xem thử, đột nhiên hắn thấy một ca nhi bụng rất to quần áo xộc xệch đang khóc lóc rất thảm quỳ xuống gần bên cạnh một tên hán tử mặt mũi rất... Không nói là rất biến thái.

Ca nhi luôn miệng cầu xin: "Xin ngươi đừng bán ta đi mà... Xin ngươi..." Y khóc nấc lên.

Người đối diện tên hán tử lại là một tên hán tử khác mặt nhìn trông cũng rất đáng sợ, liên tục nhếch môi tạo ra nụ cười khiến người khác ghê tởm.

Cả hai đang cân não trên bàn cờ.

Cuối cùng hắn thắng được gã hán tử kia, ngay lập tức dùng tay thô lỗ kéo lê ca nhi, miệng không ngừng chửi bới: "Mày tốt nhất ngoan ngoãn về làm nô lệ cho tao, bằng không mày và đứa nhóc trong bụng mày đừng mong sống yên ổn!"

Ôn Ngọc nhìn màn này bất giác rùng mình một cái, trong đầu không thể không tưởng tượng đến cảnh ca nhi kia khi quay về sẽ bị đối xử ra sao. Hắn hơi nhíu mày, mặc dù biết ca nhi ở đây hay bị đối xử không công bằng... Cũng không nghĩ sẽ đến mức này...

Nghĩ vu vơ một hồi bỗng dưng hắn phát hiện bản thân đã chạy đến đứng trước mặt gã kia đưa ra lời thách đấu: "Vị hán tử này... Ta muốn thách đấu với ngươi."

Những người xung quanh xem chuyện trơ mắt một lúc rồi đồng loạt cười lớn, cả gã hán tử kia cũng không ngừng ôm bụng cười.

"Công tử này... Thích rắc rối vậy sao?" Ngũ Dương không nhịn được than thở, lại tưởng bản thân nói sai cái gì nên hai vị huynh đệ đi cùng im lặng như tờ, ai ngờ Túc Viên bên cạnh cũng thở dài y hệt.

Ôn Ngọc ngang nhiên bình thản: "Ta cùng ngươi đấu một ván cờ. Nếu ngươi thắng... Ta sẽ bao ngươi một bữa thật thịnh soạn, còn nếu ngươi thua... Ta lấy ca nhi này, thế nào?"

Gã hán tử kia vô cùng tự tin với khả năng của mình, hắn gật gù, xem ra điều kiện không tệ với cả hắn nếu thua cũng chỉ mất một tên ca nhi bụng lớn này... Cũng chẳng sao, hắn nghĩ vậy liền đáp ứng.

"Tiểu đệ đệ, gia chấp nhận lời thách đấu của ngươi."

Hai người đi đến bàn cờ tùy ý ngồi xuống, thật tiếc cho gã là... Ôn Ngọc sẽ không làm bất cứ việc gì nếu hắn cho rằng hắn không có khả năng.

Ôn Ngọc chậm rãi gặm nhấm con mồi, nhẹ nhàng chặn đầu và ăn sạch sẽ chúng, đường lui cũng không chừa cho gã. Mọi người đang đứng xung quanh hóng chuyện nhìn đi nhìn lại nước cờ cũng hít thở không thông, trán ai cũng rịn mồ hôi... Ôn Ngọc quá dứt khoát, gã hán tử dù đi đường nào cũng không tránh cùng hắn đối diện. Rất nhanh, thế cờ đã nằm trong tầm tay Ôn Ngọc.

Không ai ngờ được tiểu ma ốm này lại giỏi như vậy, phong thái đúng là của người đọc sách có khác, vô cùng bình tĩnh.

Chưa đầy hai chén trà, Ôn Ngọc đã chiến thắng một cách áp đảo trong tiếng hò hét của tất cả mọi người.

Gã hán tử tối sầm mặt mũi cắn răng vứt tiểu ca nhi kia xuống sàn nhà, rồi hung hăng bỏ đi.

Đám đông thấy trò vui kết thúc, đến khen Ôn Ngọc mấy câu rồi giải tán.

Ôn Ngọc tiến tới đỡ ca nhi kia lên, ôn thanh hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Ca nhi kia trông thấy hắn nhất thời sửng sốt, mặc dù hắn đeo băng gạc một bên mắt nhưng cũng không thể dấu đi vẻ đẹp tuyệt trần của hắn, miệng mấp máy: "Ôn Từ."

Ôn Ngọc đứng hình, Ôn? Họ Ôn?

Hắn có phải nghe lầm không? Đúng là trong ký ức nguyên chủ có cho hắn biết, hắn còn có một người em ruột đã thất lạc nhiều năm... Nhưng không nghĩ tới...

Hắn cảnh giác với y hơn, nếu y có hành động nào hay ý nghĩ nào giống đám người dơ bẩn kia... Hắn sẽ không phiền phức dính tới y.

Ôn Từ cố gắng đứng vững nhưng không thể, bụng y quá lớn mà cơ thể y vừa rồi bị chà đạp đến đứng cũng không vững nữa.

Ôn Ngọc đưa y lên ghế ngồi, nhẹ giọng hỏi han: "Sao đệ lại ra nông nỗi này?"

Ôn Từ cười khổ: "Ta từ nhỏ không có cha mẹ, lớn lên cũng chỉ biết mỗi tên của mình, cũng mơ hồ cảm nhận được nơi mình sống không bình thường... Nhưng cũng không còn cách nào, ta nhất định phải sống để tìm người nhà... Ta phải tìm lại ca ca của ta."

"Một người đệ chưa bao giờ gặp mặt ư?" Ôn Ngọc cố nén cảm xúc của mình, chống đỡ hỏi: "Sao không tìm cha mẹ mà tìm ca ca?"

Ôn Từ không hiểu sao lòng mình lại ấm áp đến vậy, y thật tâm lắc đầu: "Cha mẹ ta không còn nữa."

Thấy vẻ mặt mù mịt của Ôn Ngọc, Ôn Từ cười khanh khách, khoé mắt y vì khóc quá nhiều nên có hơi sưng: "Cha mẹ ta đều qua đời rồi."

"Sao đệ chắc chắn điều đó như vậy?"

"Người quản lý tửu lâu đó nói với ta như vậy. Ta sau khi lớn lên muốn biết thực sự cha mẹ ta là ai, gã ta mới nói với ta điều này... Mặc dù ta không chắc nhưng ta cảm giác là như vậy." Y lại thở dài vài tiếng: "Gã cũng nói ca ca của ta bị chú thím họ hàng gì đó nhận nuôi, cũng sẽ không nhận một... Người dơ bẩn như ta nên mới không tìm ta."

Ôn Từ xoa xoa bụng lớn của mình: "Nhóc con trong bụng này... Ngay cả a cha của nó cũng không rõ là ai... Ca ca chắc chắn sẽ chán ghét ta."

"Đệ muốn gặp ca ca của mình lắm sao?" Ôn Ngọc vẫn hơi nghi hoặc hỏi.

"Chỉ cần biết huynh ấy vẫn sống tốt là được." Ôn Từ nở nụ cười đẹp mê người. Dường như nhận ra mình nói quá nhiều, y ngước mắt lên hỏi, trong giọng nói mang theo chút ngượng ngùng: "Ngại quá, bắt huynh phải cứu một người như ta còn chịu nghe ta lải nhải nhiều như vậy... Đa tạ huynh, cho hỏi tên huynh là?"

Ôn Ngọc thập phần vui vẻ, giọng nói hắn trở nên êm ái: "Ta là Ôn Ngọc."

Ôn Từ đờ đẫn chốc lát... Y thoáng nhảy dựng lên, miệng không ngừng lắp bắp: "Ôn Ngọc??... Ca ca??"