Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 32: Nhật ký của đoan chính



Ta là Đoan Chính, là một trong Tam hoàng đế đất Đại Sơn, tại vị được bảy năm.

Ta là người cao cao tại thượng, chẳng ai dám mơ ước tới ta, mà ta cũng không muốn để ai vào mắt. Bọn chúng trong tâm trí ta chẳng khác nào lũ côn trùng xấu xí, chuyên đi nịnh nọt.

Có một lần, khi mà lũ quan lại trong triều cứ một mực hát bài ca tuyển phi cho ta và hai đệ đệ của ta nghe, bất quá ta đã đề ra ý kiến, rằng cả ba nên thử xuất cung một lần nhằm lựa chọn một người phù hợp....

Tất cả cùng thống nhất, nếu tìm được một người mà cả ba ưng ý chắc chắn sẽ đem người đó trở thành chính thê.

Chẳng qua, chúng ta đều là ca nhi...

Điều này mới là thứ mà ta cùng đệ đệ ta đau đầu...

Người muốn một bước lên mây thì dễ tìm nhưng người nguyện chấp nhận từ bỏ cái tôi của mình thì... Trước mắt là không biết tìm ở đâu ra...

Vì vậy, ta và hai đệ đệ ta xuất cung trong sự tuyệt vọng.

Và rồi...

Một phép lạ tuyệt vời đã xảy ra, ta không biết đây có được coi là phép lạ hay không nhưng đối với ta nó chính là phép lạ...

Ta và hai đệ đệ của ta ghé chân vào một tửu lâu, vì cái gọi là nhan sắc của bọn ta... Ừm, sau này theo người đó nói là 'khuynh quốc khuynh thành' nên bọn ta đã gặp rắc rối khi đó.

Một tên côn đồ đầu đường xó chợ nào đấy nhìn trông rất giống một gã biến thái đến bắt chuyện với bọn ta. Bị thái độ làm lơ của bọn ta chọc tới giận thì định gây sự, Khắc đệ cũng không yên, đứng lên quyết một mất một còn với hắn thì...

Từ ngoài cửa vụt vào một thân ảnh gầy gò ốm yếu, lúc đầu ta không thấy mặt hắn chỉ thấy bóng dáng phía sau của người nọ. Hắn hai tay chống hông, giọng nói cao vút đầy giận dữ: "Cái loại du côn đầu đường, dám làm loạn trong tửu lâu của ta!?"

Hắn không nhượng bộ vì gã nọ có thân hình cao lớn, hắn cũng chẳng sợ bản thân gặp rắc rối đứng ra giải quyết cho chúng ta một mối phiền toái.

Ban đầu ta cứ nghĩ, chắc hắn chỉ là một ca nhi có tính cách mạnh mẽ một chút...

Nhưng ta đã lầm...

Sau khi hắn một hơi gân cổ chửi rủa gã hán tử thô kệch, thì trán gã cũng nổi gân xanh muốn đứng lên ỷ mạnh hiếp yếu.

Ta không biết gã nghĩ tới cái gì, nhưng ta đoán gã bị thu hút bởi gương mặt ta sắp được thấy đây nên mới đổi thái độ, còn... Chảy nước miếng...

Đúng là gã hán tử xấu xí làm cho người ta kinh tởm.

Còn người kia, sau khi dùng toàn bộ sức lực sỉ vả gã thì bỗng nhiên thổ huyết. Yếu ớt ngã về sau được ta đỡ lấy.

Giây phút ta nhìn thấy gương mặt tuyệt thế của hắn... Giống như cảm giác ánh sáng chói chang, rực rỡ của mặt trời đang chiếu vào tâm hồn đen tối dơ bẩn của ta. Còn có, ấm áp vô cùng...

Ta hiện giờ mới phát hiện... Hắn là một hán tử.

Ta cùng hai đệ đệ nhanh chóng giải quyết tên to xác kia rồi đem hắn vào phòng nghỉ của tửu lâu, chính là Ngọc Lâu. Rồi chăm sóc cho hắn.

Lúc đó ta mới biết hắn là người đọc sách, nhưng vì thi tú tài không đậu cộng thêm sức khỏe yếu ớt khiến hắn gặp tình huống kia thì tức giận đến thổ huyết.

Về sau ta mới suy nghĩ kĩ lại, có phải hội đồng chấm thi năm đó có vấn đề hay không nhỉ? Ở cùng hắn dài lâu ta cũng không còn bất kỳ suy nghĩ nào dám khinh thường hắn nữa. Mà kệ đi, nếu hắn đỗ Trạng nguyên, hắn chắc chắn sẽ không thể làm Hoàng hậu của chúng ta.

Còn một lí do khác mà ta cùng hai đệ đệ của ta chọn hắn chính là... Vấn đề kia...

Nếu là người bình thường, sẽ chẳng có hán tử nào ủy khuất làm một ca nhi vì bất cứ lý do gì.... Nguyên nhân đơn giản, ca nhi ở thế giới này không được người khác coi trọng.

Chẳng có ai chỉ vì thiếu ngân lượng mà chịu hy sinh cái tôi của mình cả. Đặc biệt là, hán tử.

Bất quá, ta đã tìm được một người đặc biệt. Khác hẳn với những kẻ còn lại.

Hắn có đủ những tiêu chuẩn mà ta đã đề ra, ngoại trừ... Cơ thể hắn quá mức yếu đuối.

Cũng chẳng sao, yếu đuối thì có ta cưng chiều hắn một chút là được... Không những vậy còn có cả Khắc Nhĩ và Lạc Hà... Bọn ta chắc chắn sẽ không khiến hắn phải chịu ủy khuất.

Cho nên, ta và hai đệ đệ của mình lập mưu bắt hắn về nhà. Vì người này quá mức đẹp đẽ, nếu kéo dài thời gian chắc chắn chúng ta sẽ bị bẫng tay trên!

Qua đi một khoảng thời gian chống đối, rồi tự thương tổn bản thân các thứ cuối cùng bọn ta cũng đã khiến hắn động tâm.

Lần lượt, tên lưu manh đó đè hai đệ đệ ta nuốt sạch sành sanh... Bởi vì hắn phải theo Lạc đệ đến biên cương, không thì... Ta chắc cũng sẽ bị ăn từ đời nào rồi.

Mới đây hắn vừa từ Bắc biên cương quay về, ta còn nghe thuộc hạ bẩm báo hắn vì đỡ một tên cho Hoành Du hoàng đế người Y Vân mà bị thương, lúc đầu ta giận lắm. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng gầy yếu đến đáng thương kia của hắn thì lại cầm lòng không được. Rốt cuộc đành phải nói lời có hơi cay đắng để dập tắt hẳn dục vọng khó cưỡng của hắn.

Ôn Ngọc quả là tên... Thích động dục dù cho có đang ở bất kỳ tình huống nào.

Nhưng mà dù vậy... Ta cũng không thể nào tránh khỏi trầm luân vào con người này.

Ta biết bản thân là cửu ngũ chí tôn, là Hoàng đế... Nhưng ta vẫn không thấy phiền phức khi một tên thường dân như hắn ngồi trên người mình. Tự tôn của bậc quân vương như ta cũng vì hắn mà sắp bị lung lay đổ sầm.

Ôn Ngọc là vảy ngược của ta... Cũng là điểm yếu chí mạng của Tam hoàng...

Bất quá, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, ta cũng sẽ không bao giờ để hắn chịu thiệt thòi.

Hắn, chắc chắn phải là người của Tam hoàng, là Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ.

Là ai cũng đừng hòng mơ tưởng đến hắn!

Sớm thôi, ta và đệ đệ của ta sẽ công khai cho cả giang sơn thiên hạ này biết, hắn là Hoàng hậu độc nhất của Tam hoàng, Hoàng hậu độc nhất của cường quốc Đại Sơn.