Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 42: PN2: Tháng Ngày Được Sủng Ái



"Aaaaa.... Ngươi làm cái gì vậy hả? Không biết nhìn đường sao??" Nam nhân trên mặt đeo màng che rất tức giận khi bị người đẩy cho ngã.

Đối diện trước mặt nam nhân là gã hán tử cao lớn có gương mặt dữ tợn đang liếc nhìn hắn, gã hán tử mang thân hình thô kệch đến trước mặt nam nhân hung hăng quát: "Ngươi nói ai không biết nhìn đường? Hửm, tên ca nhi ẻo lả này!!?"

Nam nhân bị chọc vào vảy ngược, lập tức đứng dậy mắng: "Ngươi nói ai là ca nhi!!?"

Người qua đường nghe hai bên to tiếng cũng dừng lại xem, đa số bọn họ đều đứng về phe của gã hán tử thô kệch.

Đơn giản, gã giống như là xã hội đen ở thời hiện đại.

Ôn Ngọc phi, hay ho cái gì chứ? Lên bàn làm trận cờ vua với hắn không, liền biết ai hơn ai!!

"Ta nói ngươi nhìn ta thế này lại dám bảo ta ca nhi!!?? Nói cho ngươi biết, ta là hán tử đó, nghe không!!?"

Gã hán tử: "...."

Người hóng chuyện: "..."

Gã hán tử bỗng nhiên bật cười, mọi người xung quanh cũng bật cười.

"Nè, ngươi cười cái gì hả?"

Gã hán tử thầm nghĩ, gã không chấp nhất với trẻ con. Liền trở nên hòa hoãn đến gần hắn hỏi: "Được được, tiểu huynh đệ, ngươi là hán tử."

"Coi như ngươi thức thời." Ôn Ngọc bĩu môi nói.

Gã hán tử nhìn hắn từ trên xuống dưới, căn bản chẳng lọt tai hai chữ "hán tử" từ hắn, chỉ thấy hắn là một tên nhóc.... ừm, rất ngon miệng.

Da dẻ trắng trẻo, thân người không quá gầy ốm, trang sức trên người cũng không phải thuộc hạng của người dân tầm thường.

Có lẽ là cậu ấm của một gia tộc quyền quý không chừng.

Gã nghĩ nghĩ một hồi, tức thì đưa ra kế sách dụ dỗ: "Tiểu huynh đệ, gần đây có một tửu quán bày bán thức ăn rất ngon, ngươi có muốn cùng ta đến đó không? Ta khao ngươi."

Ôn Ngọc nghe hai chữ "thức ăn" thì mắt sáng rỡ, nhưng vẫn giả vờ ra vẻ: "Cũng, cũng được thôi. Ta xem thái độ của ngươi..."

Gã hán tử: "..." nhịn.

Gã thực sự đưa hắn đến một tửu quán bày bán món ăn thập phần ngon miệng, Ôn Ngọc lăn tăn đến quên lối về. Thật sự là một tửu quán gia truyền, thực đơn phong phú lại thanh đạm, hắn rất thích!

Có điều, đối diện quán này là tửu lâu. Bên ngoài là tửu lâu, bên trong là buôn người.

Ôn Ngọc rất vui vẻ ngồi lên ghế, hai chân lắc lắc đợi món ăn tới. Trong khi đó, gã hán tử bảo hắn đợi gã một lát, gã đi chốc liền về.

Ôn Ngọc kiên nhẫn chờ đợi.

Một lát sau cửa tửu quán được mở ra, lần lượt là bốn nam nhân lạ mặt mang áo choàng từ vải thượng hạng, dáng người tiêu chuẩn đẹp đẽ, mỗi người mỗi vẻ đều toát ra khí thế không ai sánh được.

Bốn nam nhân tiến vào hoàn toàn thu hút ánh nhìn tò mò của khách vãng lai.

Mà nơi bốn người kia ngồi xuống là bàn của nam nhân có vóc người nhỏ nhắn vừa đi vào với gã hán tử thô kệch kia.

Ôn Ngọc vẫn chuyên chú tập trung vào thưởng thức món ăn. Một khi hắn đã làm việc gì thì hắn rất ghét phải ngừng giữa chừng. Ngay cả gián đoạn sự thưởng thức của hắn.

Hai nam nhân đối diện hắn cũng không làm phiền hắn, chính mình gọi món.

A Thập lên tiếng: "Ngươi thật có phải ăn gan gấu rồi hay không mà dám giúp hắn việc này? Có rất nhiều ca nhi khác có thể làm mà, lúc nãy thực sự nguy hiểm đấy."

"Ngươi có nghe không vậy?"

Ôn Ngọc đáp lời: "Sính lễ nho nhỏ của ngươi thôi, không muốn sao? Mà, nếu để mấy ca nhi khác làm thì rất nguy hiểm cho người ta đấy có hiểu không hả?"

"À, thì ra lo cho mấy người ca nhi đó nên ngươi mới đặt bản thân vào nguy hiểm." Đoan Chính mặt không đổi sắc nói.

Nhưng vẫn nghe ra là y đang giận.

Khắc Nhĩ sắc bén liếc hắn: "Phu quân thật biết cách lo cho người khác."

Ôn Ngọc: "..." đánh trống lảng, tiếp tục ăn. Tửu quán của hắn cần phải học hỏi nhiều hơn kinh nghiệm.

Hoành Du cười ha hả: "Có sao đâu? Hán tử được quyền tam thê tứ thiếp mà, không phải?"

Ngay lập tức dưới chân hắn bị véo một cái rõ đau.

Hoành Du: "..." Ta là Hoàng đế đấy.

Ôn Ngọc: Cái tam thê tứ thiếp này nghe quen quen.

Khắc Nhĩ mắt sắc lườm hắn, nhỏ giọng nói: "Có Hoàng đế nào thốt ra lời không suy nghĩ như ngươi?"

"Ai không suy nghĩ!!?..... Au!!!" Lại bị véo.

A Thập: "Ngươi im miệng cho ta!"

Hoành Du: Ánh mắt đáng thương không thể nào đáng thương hơn.

Hai nam nhân hán tử, đội vợ lên đầu ủy khuất ngồi một bên.

Đoan Chính kéo hai cái má mềm mềm của Ôn Ngọc oán giận nói: "Hay lắm, Nhị đệ mà nghe chuyện này thế nào cũng tức giận."

Ôn Ngọc gặm gặm đũa, hai mắt long lanh long lanh: "Đoan nhi, đừng nói cho y biết mà...."

Chuyện là, Ôn Ngọc cùng Tam hoàng đích thân đến Y Vân Quốc để dự lễ thành hôn của Hoành Du Hoàng đế, trước ngày diễn ra hôn lễ cũng chính là hôm nay, thuộc hạ Hoành Du báo lên cho hắn biết có kẻ làm loạn ở khu dân tiểu thương, chèn ép cả quan lớn, cần hắn đích thân xử trí.

Và...

Ôn Ngọc trong lúc không có mặt Lạc Hà xung phong làm miếng mồi ngon tự chui đầu vào lưới...

Kết quả, gã hán tử kia thật sự để ý đến hắn.

Ài, không còn cách nào nha... Là hắn quá mê người.

"Ngươi thật là..." Khắc Nhĩ thở dài nói: "Bọn ta không nói nhưng ảnh thất thế nào cũng nói, ảnh thất của Nhị ca cũng không phải nhận hai ba chủ tử, mấy người đó sẽ không nghe lệnh của bọn ta."

Ôn Ngọc thấp thỏm, đang cố gắng nghĩ cách về dụ dỗ tức phụ...

Hoành Du nhìn màn này không khỏi bật cười, khuỷu tay chọt chọt eo hắn nói: "Ngươi bị quản thật chặt."

Ôn Ngọc lắc đầu: "Không chặt, rất tự do."

Hoành Du: "..." Ngươi có nghe hiểu ta nói không vậy?

Đoan Chính và Khắc Nhĩ không hẹn lại cùng nhau nín cười.

Phu quân là một người rất dễ nuôi!

...

"Ngươi đến đây." Trên ghế tại chính phòng là nam nhân khí tức âm trầm, gương mặt lạnh như băng làm cho chúng nô tỳ sợ mấy canh giờ liền.

Nam nhân mặc Hoàng phục uy nghiêm, lại thập phần sắc bén, mười phần toát ra đều khiến người ta không rét mà run.

Vừa thấy Ôn Ngọc chúng nô tỳ hầu hạ lập tức đồng loạt cùng nhau thở phào.

Ôn Ngọc bất giác thẳng lưng, mắt thấy nô tỳ đều lui ra hết thì nhanh nhẹn đóng cửa, cài chốt.

Rồi hắn quay người, tung tăng vờ như không có chuyện gì đến gần y: "Lạc nhi, ai đã chọc giận ngươi nha."

Lạc Hà lườm hắn một cái, trái nho hắn định bỏ vào miệng cũng ngừng lại động tác.

"Ngươi."

"Ta?" Ôn Ngọc căng thẳng hỏi lại: "Vi phu chọc ngươi tức giận?"

Rõ ràng có lỗi, mà còn giả nai. Thật khiến người ta tức chết.

"Ngươi không hề nghe lời trẫm nói. Cũng hoàn toàn không để ý tới lời trẫm."

Ôn Ngọc cúi đầu thành khẩn: "Ta sai rồi..."

"Sai chỗ nào?"

"Không nghe lời tức phụ." Ôn Ngọc cắn cắn môi oan ức nói.

"Oan ức lắm sao?"

"Không oan..."

Lạc Hà mười lần như một, đều biết cái lốt thỏ con này là giả vờ cũng nhịn không được. Chỉ đành phóng lao theo lao.

"Đến."

Ôn Ngọc lập tức trên mặt không còn miếng nước mắt cố rặn ra nữa. Thay vào đó là ánh mắt sáng như sao của sói khi tìm được thịt dê ngon.

"Nhẹ một chút, bảo bối sẽ bị thương."

"Được nga!!!"

Ngày hôm sau, nhờ ơn đức của Ôn Ngọc mà Lạc Hà vắng mặt tại buổi lễ long trọng.

Hắn cũng không quan tâm lắm, vì hắn cũng muốn để Lạc Hà nghỉ ngơi thật nhiều, chen lấn tại ba cái buổi lễ nghi này thực sự rất mệt.

Tại đây, hắn cũng thay mặt toàn thể bách tính Đại Sơn và Tam Hoàng đế chính mình ấn dấu ấn hiệp ước hòa bình giữa hai cường quốc. Điều kiện đến khi không còn Minh quân.

Một hiệp ước vững mạnh, tạo điều kiện phát triển cho bách tính nhân dân của hai cường quốc, mở ra con đường giao thương hàng hóa nối liền. Con đường này, được đặt tên là Thương Vân.

Con đường giao thương có điểm xuất phát từ Tam Vân Hoàng hậu. Kết thúc tại điểm cuối cùng cực Nam của Y Vân quốc.

Mà sau khi hôn lễ thành hôn gì gì đó tại Y Vân trôi qua, quay trở về cả Khắc Nhĩ và Đoan Chính đều có chung một biểu hiện chính là: Buồn nôn.

Ôn Ngọc dần cảm nghiệm được rồi, một nhà ba người đều mang thai!!!!!!

Hắn làm việc quá sức rồi...

...

"Đều bắt đầu từ ngươi." Lạc Hà chống tay nhìn hắn đầy giễu cợt.

"Nhưng tức phụ vẫn yêu thương ta lắm đúng hông?? Sẽ không vì hài tử bỏ rơi ta đâu đúng hông???" Ôn Ngọc ánh mắt cực kì mong chờ.

"Không."

Ôn Ngọc: "..." tim hắn vỡ làm đôi rồi.

Lạc Hà mỉm cười: "Sẽ yêu cả ngươi lẫn hài tử."

Bởi vì, ta và hài tử này... hoàn toàn đều là của ngươi.

...

Ôn Ngọc: Vô tình lấy phải ba viên kẹo ngọt....