Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 45



Sau những năm được sắc phong, Ôn Ngọc cũng không thể yên ổn ngồi trên ngôi vị. Chỉ trong một đêm, hắn bỗng dưng thành kẻ tứ cố vô thân.

Ôn Ngọc biến mất một cách cực kì lạ lùng, mà một cái biến mất này lại kéo dài tới năm năm.

Cuộc đời con người có mấy lần hạnh phúc lâu hơn một lát? An vui thanh thản tưởng chừng như không có chút gian truân nào bỗng dưng biến thành núi đao chảo dầu. Ôn Ngọc thực sự oán hận...

Đúng như người đời thường nói, không thể cái gì cũng mĩ mãn nha...

Hắn biệt vô âm tín năm năm, chưa một lần xuất hiện, cả tửu lâu hay tửu quán cũng đều không đến. Ngay khi cả một quốc gia đang lo lắng đến ngồi đứng không yên thì... Ôn Ngọc vẫn không tài nào hiểu nổi tình huống mình đang gặp là quái quỉ gì.

"Ngươi tại sao lại bắt ta?" Ôn Ngọc nhướn mày, không có kiên nhẫn hỏi.

Kẻ lạ mặt không lộ diện, phía sau mành đen ôn nhu đáp một câu: "Vì ngươi là kẻ xuyên không."

Ôn Ngọc ngỡ ngàng, sao người này lại biết hắn xuyên không? Mang theo nghi hoặc gằn giọng: "Ngươi là ai?"

Kẻ đang ngồi thản nhiên sau tấm mành đen chợt ngưng lại động tác uống rượu. Từng bước một đi ra bên ngoài.

Phải, Ôn Ngọc từ khi tỉnh lại đã nhận thức nơi này quá mức quỷ dị, rất nhiều giai nhân từ nam đến nữ hầu hạ cho tên ngồi phía sau mành đen, dường như người kia chính là người đứng đầu tại nơi này. Mà, nơi này là ở đâu?

"Ta là người đã đem ngươi tới đây." Tên kia tiến ra, dung mạo khiến cho Ôn Ngọc thực sự ngây ngốc. Y đẹp đến mê người, mang theo đôi mắt sắc hai màu tinh xảo khác biệt hẳn với thường nhân thông thường. Y tới chỗ Ôn Ngọc, dùng hai ngón tay nâng cằm hắn lên, không phục nói: "Đáng lẽ ngươi là người của ta mới phải."

"Hả?" Ôn Ngọc tiếp tục ngơ giây lát: "Ý ngươi là..."

Nam nhân mặt mày xinh đẹp uy nghiêm, khí chất cao cao tại thượng: "Ta đem ngươi đến đây để thành hôn với ta. Không ngờ lại bị kẻ khác đem đi trước."

Ôn Ngọc cứng ngắc tại chỗ, không biết nên đáp trả thế nào. Cũng không ngờ đến người trước mắt này có khả năng đem hồn phách tráo đổi. Tuy có rất nhiều thứ hắn muốn hỏi nhưng lại không thể trong một lần hỏi hết.

Cũng không phải Ôn Ngọc không muốn trốn khỏi nơi này nhưng là trốn không được.

Lúc đầu hắn thử động chân động tay, nhưng hoàn toàn không có biện pháp. Chân tay hắn như bị gông xiềng xích lại, vô lực.

Hắn đã thử biện pháp tuyệt thực như bao người khác, nhưng chỉ hại thân. Càng tuyệt thực hắn càng cảm thấy mình ngu ngốc.

Không biết vì lý do gì người kia nhốt hắn trong năm năm. Đến khi hắn nhận thức bản thân thật sự không chịu nổi cảnh này nữa thì cũng là lúc cơ thể hắn chống đỡ không nổi, trực tiếp ngất đi.

Tên kia khỏi phải nói luống cuống đem một đống dược y có được đến bồi bổ cho hắn. Không tin Ôn Ngọc vậy mà dám bỏ luôn mạng sống y đã cho, thầm mắng một câu.

Ôn Ngọc tỉnh lại vô định nhìn ngó xung quanh. Chỉ thấy kẻ đã bắt mình ngồi cạnh giường đọc sách.

"Tỉnh rồi?"

Ôn Ngọc tâm trạng xuống dốc, vừa rồi hắn nằm mơ được quay lại kinh thành, gặp lại tình yêu của hắn và con hắn. Thật là, mộng có đẹp cỡ nào khi tỉnh lại cũng như mây gió bay đi mất quả không sai. Có lẽ, bây giờ họ rất lo cho hắn đi?

"Lâu như vậy, tên ta ngươi cũng chưa từng hỏi qua." Y vẫn mang thần sắc bình tĩnh, tùy tiện nói một câu.

Ôn Ngọc im lặng, hiển nhiên là chờ y giới thiệu danh tính.

"Uyển Trúc, Uyển Vân Đế."

Ôn Ngọc trợn tròn mắt ngạc nhiên. Uyển Vân Hoàng Đế là đại hoàng đế thứ năm của Đại Sơn, trước người đã sinh ra Tam hoàng. Tức là ông nội của hắn nha!

Mà li kì khó hiểu hơn chính là, sao người này còn sống?

"Ngươi làm sao..." Ôn Ngọc kinh hãi, chẳng lẽ hắn gặp quỷ rồi?

"Ta làm sao?"

Ôn Ngọc lui về phía sau một đoạn, Uyển Trúc đã sống bao nhiêu năm rồi? Tính ra cũng phải hơn trăm năm... Vì cớ gì, người này lại còn ngồi trước mặt hắn... Cả, dung nhan diễm lệ tuyệt thế tràn đầy khí xuân này nữa.

"Ngươi dám mạo danh Hoàng đế, còn là người đã... mất?"

Uyển Trúc lúc này bỏ quyển sách đang đọc dở xuống, nhíu mày: "Ai nói ta đã mất?"

Ôn Ngọc: "..."

Uyển Trúc bình chân như vại: "Ta có cách đem ngươi đến đây, lại không có cách làm cho chính mình sống lại?"

"Huống hồ, ta cũng chưa từng chết."

Ôn Ngọc hay rồi, một màn kinh thiên động địa cứ như vậy chạy qua. Không những được mở mang tầm mắt, mà còn mở mang đến thần trí đều muốn bốc hơi.

"Ta muốn quay về." Ôn Ngọc sực nhớ lại vấn đề, nghiêm giọng hướng y nói.

"Ngươi không thể quay về."

Ôn Ngọc trong lòng đột nhiên vang lên hồi chuông cảnh báo.

"Nếu ta nói, nhất quyết muốn quay về thì sao?" Ôn Ngọc trừng y một cái, tâm cũng lạnh đi.

Uyển Trúc càng nhíu chặt mày: "Ngươi muốn bỏ ta lại?"

Ôn Ngọc đánh giá thêm một lần người này, thở dài. Đúng là dung mạo tuyệt thế, hiếm phàm nhân nào sánh kịp. Địa vị lại như thiên tiên, tại sao cứ thích làm khó dễ ta?

"Ngươi chính là muốn theo ta quay về?" Ôn Ngọc nổi sắc tâm. Nếu y không cho hắn rời khỏi, hắn liền tìm cách vác y về.

"Thế nào? Không muốn gặp lại cháu của mình sao? Hay bối rối không giải thích được vì sao lại nhốt tân lang của cháu mình?"

"Ta không liên quan đến chúng. Còn nữa, tuy ta đã sống nhiều năm, nhưng tuổi tác của ta so với họ không khác nhau."

"Sao lại không liên quan." Lần này lại khiến Ôn Ngọc vô cùng tò mò.

Uyển trúc âm trầm: "Ta chưa hề lấy qua thê thiếp nào, làm sao có con rồi có cháu?"

"Hả?" Một đòn nữa lại giáng mạnh vào đầu Ôn Ngọc.

"Căn bản, ngôi vị năm đó của ta là do Lạc đế đoạt lấy rồi đem ta vứt ra khỏi lãnh thổ. Ngươi nói xem, ta vì sao lại mang họ Uyển mà không phải họ Lạc?"

"Đơn giản là, hắn vốn không phải người được chọn."

Ôn Ngọc trố mắt, thực là một nhận thức mới. Hắn không nghĩ đến Hoàng đế tại nơi này lại rắc rối như vậy, không tránh khỏi đầu cũng muốn loạn cào cào.

"Vậy ngươi hiện tại là..."

"Cung chủ Lưu Vân cung. Chữ Vân này là từ Tam Vân."

Ôn Ngọc thật muốn cạn lời, kể từ khi hắn lấy Tam Vân làm hiệu thì hết Lạc Trì muốn đổi tên Đại Sơn thành Thiên Vân quốc, bây giờ lại đến Uyển Trúc cũng lấy tên hắn đặt thành Lưu Vân cung.... Mấy cái người tùy ý này...

Chờ đã, Lưu Vân cung...

Nổi danh thiên hạ, cung chủ tướng mạo phi phàm, đệ nhất võ công, xuất thân nơi chốn bồng lai, trên ngàn người hoàn toàn không dưới một người nào... Vậy mà lại là người ngồi trước mặt hắn bây giờ sao?

Được lắm...

Ôn Ngọc tiếp tục nổi sắc tâm, chờ một đoạn thời gian nữa. Con cáo này thế nào cũng sẽ thành công nuốt rồng vào bụng thôi. Y không thả hắn ra, vậy không cần thả nữa. Ăn xong, nhất định tìm cách biến luôn thành của mình cho gọn!