Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 50: Vòng cẩm thạch



Ôn Ngọc len qua đám người tiến vào một tửu quán.

"Nghe nói quán này nổi danh Thiên Vân, lần đầu đến quả nhiên không hổ danh mà." Ôn Ngọc thở phào, quan sát một lượt xung quanh.

Kiều Thương ngồi đối diện, rót cho hắn một chén trà. Ôn Ngọc từ trước đến nay rất thích uống trà, trong cung chỉ thiếu một phòng trà đủ các loại cho hắn. Lễ vật nộp cống của các nước chư hầu cho Hoàng đế lúc nào cũng không thiếu được các loại trà nổi danh tứ phương dành tặng Hoàng hậu.

"Hôm nay có biểu diễn nhạc kịch sao?"

"Công tử, không phải nhạc kịch. Là đấu giá."

Ôn Ngọc ngạc nhiên: "Đấu giá?"

"Phải, nếu công tử ưng vật gì đều có thể cùng mấy vị khách vãng lai đấu giá. Nhưng hình như hôm nay vật đấu giá là vòng cẩm thạch từng bị thất lạc."

Ôn Ngọc chấn kinh rồi, vòng cẩm thạch thất lạc sao tự dưng lại xuất hiện ở đây? Hôm qua không phải...

...

"Ngươi thực sự làm vòng cẩm thạch cho ta sao?" Ôn Ngọc nhướn mày nhìn thân ảnh cao lớn phía trước hỏi.

Uyển Trúc nhún vai, bất đắc dĩ: "Nó bị lạc mất từ rất lâu rồi. Nhưng mà với tính cách này của ngươi... Ta đoán, nếu ta có tặng thì chắc chắn ngươi sẽ không đeo."

"Ngươi đoán đúng rồi." Hắn cau mày xoay người đi ngẫm nghĩ: "Nhưng để rơi vào tay người khác thì thật không ổn."

Uyển Trúc từ phía sau ôm lấy hắn hạ giọng: "Ta cam đoan là nó không ở đây, ngươi không cần lo nó rơi vào tay người khác."

"Vậy còn đám ngoại tộc?"

"Có lẽ, người ngươi đang chờ mong đến đây vì lí do đó chăng?" Uyển Trúc vu vơ tự hỏi.

Ôn Ngọc không để ý, quay lại trọng tâm câu nói vừa rồi, kinh ngạc: "Ngươi biết vị trí của chiếc vòng? Sao có thể gọi là thất lạc?"

Y gương mặt ngây thơ vô số tội bình thản: "Ta cảm nhận bằng các giác quan của ta, còn nó đang ở đâu thì ta thực sự không biết mà."

...

Uyển Trúc đã nói vòng cẩm thạch không ở đây. Chính chủ đã xác nhận, vậy thì chiếc vòng kia không phải chỉ là giả?

Trong lúc Ôn Ngọc suy nghĩ thì buổi đấu giá đã bắt đầu.

Cũng như ở thế giới hiện đại, vật để đấu giá được trình diện cho những quan khách xem. Ôn Ngọc chưa từng thấy qua vòng cẩm thạch nhưng chỉ nhìn bản sao của nó cũng đã khiến hắn hồn xiêu phách lạc vì vẻ diễm lệ kinh người.

Quả thật, chiếc vòng này cho dù không có tác dụng gì nhưng với vẻ ngoài tinh xảo kì công đó thì cũng đủ lý do để đáng giá nghìn vạn. Huống hồ, trong tâm thức bọn họ vốn đã vô tình nghĩ vật này là vòng trường sinh nên càng làm tăng thêm giá trị của nó.

Dần dần giá trị của nó được đẩy lên cao vút trên mây.

Ôn Ngọc "xì" một tiếng, chán ghét nói: "Chỉ là một cái vòng giả cũng đáng giá hàng ngàn vạn, ngàn lượng... Đúng là ngu xuẩn."

Kiều Thương ở ngay bên cạnh thấy thế liền lắc đầu: "Là do nhận thức của công tử khác họ thôi. Nếu ta là họ, chắc chắn cũng thoát không khỏi mê hoặc của vòng trường sinh."

Ôn Ngọc nghĩ cũng đúng, định đứng lên quay về nhưng mà trà ở đây đặc biệt ngon miệng khiến hắn không nỡ rời đi sớm như thế. Miễn cưỡng ngồi xem hết buổi đấu giá.

Giữa đường, quân lính triều đình đột nhiên xông vào làm cho tửu quán vốn đang bình yên nổi sóng gió.

"Là, là Thái thượng hoàng?"

Những người ngồi xung quanh Ôn Ngọc đột nhiên thất kinh kêu lên, hắn còn chưa kịp quay lại.

Xung quanh như bị rút hết không khí, tất cả hối hả quỳ xuống, nửa điểm tò mò cũng không dám liếc nhìn.

Thái thượng hoàng biệt tích năm năm tự dưng lúc này lại xuất hiện ở một tửu quán nhỏ tại Bắc Thiên Vân, nghe thật chấn động làm sao...

Khắc Nhĩ anh tuấn soái khí, đường đường chính chính tiến vào trong, nghĩ không cần nghĩ liền ra lệnh cho thuộc hạ tóm hết bọn người đang có mặt trong tửu quán.

Y đến không một ai hay biết, ngay cả bọn người Túc Viên cũng trở tay không kịp.

Ôn Ngọc than một tiếng, năm năm không gặp người kia hắn chỉ cảm thấy càng ngày y càng đẹp hơn, tựa tiên nhân giáng thế... Tránh không khỏi bị hút hồn ngơ ngẩn.

Khắc Nhĩ chậm rãi tiến vào, quét mắt một lượt lại dừng trên người của nam nhân ôn nhuận như ngọc, gặp y không những không quỳ còn thản nhiên nhìn chăm chăm y.

Khắc Nhĩ tiến gần, nghi hoặc: "Ngươi... trông thật giống một người."

Khắc Nhĩ trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, Ôn Ngọc lẽ nào lại ở đây? Năm năm qua bọn y cho người lục tung toàn bộ Thiên Vân Quốc cũng tìm không được người, làm sao hiện tại hắn lại đứng ở đây được?

Khắc Nhĩ nhíu mày ra lệnh: "Đem người này đi."

"Tuân lệnh!" Những tên lính ngay tức thì phục mệnh tiến tới.

Ôn Ngọc kinh hãi, nhìn sang Kiều Thương đang lúng túng. Không ngờ đến cả hai đồng loạt bị đưa đi.

Ôn Ngọc dở khóc dở cười, xin lỗi Kiều Thương một tiếng trong lòng.

Rốt cục hắn bị đưa đến phòng của Khắc Nhĩ...

"Hả?" Ôn Ngọc ngơ ngác, tại sao lại đưa hắn đến đây? Khắc Nhĩ đúng là không nói hai lời, xác nhận chính xác thân phận của hắn.

Nhìn quanh một lúc, bỗng nghe được có tiếng người mở cửa phía sau, định quay lại thì bóng người kia đột nhiên lao đến ôm chầm lấy hắn. Ôn Ngọc có thể cảm nhận được hơi nóng phả ra bên tai mình, người nọ như xúc động nói không thành lời, bao nhiêu oán hận kìm nén bấy lâu lúc này bất chợt trào ra.

"Ngọc..." Khắc Nhĩ ôm chặt eo hắn, lo sợ đối phương lại một lần nữa đột nhiên biến mất.

Ôn Ngọc tháo xuống màng che, quay người tương tự ôm y dỗ dành: "Làm sao lại khóc rồi?" Dáng vẻ này so với gương mặt lạnh lùng lúc nãy quả là khác một trời một vực.

"Ngươi đã đi đâu? Ta và các huynh đã tìm ngươi rất lâu, cũng không tìm thấy..."

Ôn Ngọc yêu thương hôn lên đôi môi mềm mại, không biết nên bắt đầu từ đâu. Chỉ đành từ tốn kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối.

Đối với việc Ôn Ngọc thành thân với Uyển Trúc, Khắc Nhĩ không quan tâm lắm. Đối với y việc hắn còn sống quay về đã là hạnh phúc lớn nhất. Nhưng để y hòa thuận với tên Uyển Trúc kia có lẽ là điều không thể.

Việc Ôn Ngọc biến mất chính là bóng ma của y, mà người tạo ra bóng ma đó không ai khác lại là Lưu Vân cung Cung chủ.

Khắc Nhĩ nghe tới đoạn đó chỉ muốn tìm ngay Uyển Trúc để nhào tới đập một trận.

Ôn Ngọc bật cười, Khắc Nhĩ như thế so với ba từ Thái thượng hoàng thật sự chẳng hợp chút nào.

Minh bạch xong xuôi, Khắc Nhĩ không nói gì thêm chỉ ôm cứng lấy hắn không buông, sợ hãi nếu lỡ y mà bỏ ra thì người này có lẽ sẽ bốc hơi nữa thì y thật sự là chịu không nổi.

"Ngươi đến Bắc Thiên Vân để tìm vòng cẩm thạch sao?"

Khắc Nhĩ ậm ừ, lười nhác ôm lấy Ôn Ngọc như báu vật chậm rì rì nói: "Phải. Vòng cẩm thạch rơi vào tay người khác sẽ xảy ra đại loạn trong thiên hạ. Vừa rồi ta bất chấp tất cả xông vào là muốn lấy được nó, không ngờ..."

Chiếc vòng kia là hàng giả.

Ôn Ngọc thoải mái tựa người ra phía sau: "Ngươi ta cũng đã được gặp lại, chuyện chiếc vòng kia ta cũng lười tính..."

Khắc Nhĩ mỉm cười nhẹ nhàng hôn lên gò má xinh đẹp của hắn, trầm giọng: "Được, ngươi không cần lo lắng. Ta tìm chiếc vòng đó về cho ngươi."

Ôn Ngọc giật mình hỏi: "Ai nói với ngươi phải tìm cái vòng đó về cho ta?"

"Không phải nó vốn dĩ là của Tiên đế dành cho ngươi sao?"

Ôn Ngọc chán ghét: "Ta mới không cần. Sống một đời đối với ta quá đủ rồi, không cần thiết phải sống thêm mấy trăm năm đâu..." Làm ra hành động phồng má, cau mày như trẻ con lắc lắc đầu.

Khắc Nhĩ cười rộ lên, lại thêm một lần hôn "chụt" vào gương mặt đáng yêu kia.