Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 56: Cảm nhận



Uyển Trúc cho người sắp xếp một gian phòng để bọn người Tam đế không chạm mặt Yến Hòa cung, bằng không cả hai đám người này mà gặp nhau, có lẽ thật sự sẽ san bằng Lưu Vân cung mất.

Cẩm Minh thản nhiên bước vào, không khách khí hỏi: "Nghe nói, Lưu Vân cung đang giữ Ôn công tử?"

"Thì sao đây?" Uyển Trúc đứng khoanh tay dựa vào cột: "Ngươi chẳng lẽ muốn ngang nhiên đến tìm ta đòi người?"

"Tiên đế nếu đã nói như vậy, thì là như vậy." Cẩm Minh mỉm cười, nhảy lên cao một đường kiếm hạ xuống: "Không giấu gì ngài, chủ tử ta muốn hắn."

Uyển Trúc dùng quạt đỡ lấy đường kiếm thẳng tắp, nhếch môi cười khẩy: "Hắn có cái gì để chủ nhân Yến Hòa cung phải hao tâm tốn sức như vậy?"

Cẩm Minh không đáp, trong lúc y lơ là kiếm lại một lần nữa từ bên hông chém tới.

"Hửm?" Uyển Trúc bình tĩnh ngăn lại: "Trẫm sống lâu không phải là để một tên nhóc như ngươi hạ gục."

Cẩm Minh cắn răng trừng y một cái, tiếp tục ra đòn, càng ra càng hăng.

Trận đấu cả hai người kéo dài kịch liệt. Kẻ ra đòn, người thủ. Kẻ thủ, người ra đòn luân phiên. Tận đến khi có một kẻ chen vào ngăn lại mới tạm gọi là kết thúc.

"Ồ?" Uyển Trúc liếm môi: "Cung chủ Yến Hòa cung, Lâm Uyên?"

"Thuộc hạ vô dụng, không mang được người về đúng lúc." Cẩm Minh phải bội phục sức mạnh của tên ma đầu này. Quả nhiên hắn vẫn không phải là đối thủ của y, mặc dù hắn đã đánh đến mức nếu là kẻ khác chắc chắn đều tiêu đời nhưng y thì một sợi tóc cũng chạm không được.

"Không phải lỗi của ngươi." Lâm Uyên gạt tay, là sai lầm của y khi để một kẻ kiêu ngạo như Cẩm Minh đối đầu với một đại nhân vật âm ngoan thủ lạt từ trong truyền thuyết này.

Lâm Uyên từ trong tay áo biến ra hàng loạt kim châm, mặt không thay đổi: "Tiên đế thật biết cách làm khó người khác."

Uyển Trúc cười nhạt: "Hắn là người của ta, ngươi muốn bắt hắn phải xem lại sức mình một chút."

...

Ôn Ngọc ở một gian phòng khác hoàn toàn biến thành một đứa trẻ lớn xác.

"Bà bà, bà bà đút cho ta nha!" Ôn Ngọc hí ha hí hửng chạy tới dụi dụi vào tay An Yên, đưa cho bà lão một đĩa nho tươi mát, ánh mắt bà cụ vô cùng trìu mến vỗ về hắn lại vô tình ngước mắt, tay tức thì run rẩy.

Ba nam nhân kia ngoại trừ Lạc Hà đằng đằng sát khí, tối sầm mặt mũi tia ánh mắt giết người hướng bà nhìn chăm chăm.

"Hạ nhi, ngươi đừng nên như thế. Lớn rồi, phải tự ăn chứ?"

Ôn Ngọc bĩu môi, thất vọng: "Hôm trước bà còn đút ta..."

An Yên hiện giờ chỉ muốn câm nín, vội vã đem nho từ trong tay hắn thực hiện nghĩa vụ của mình.

Khổ thân bà già này quá...

Ôn Ngọc vui vẻ bỗng nhiên đứng dậy, tự tay lấy một trái nho đẹp nhất, ngon nhất, tươi nhất tiến lại gần bọn người Lạc Hà.

Khắc Nhĩ và Đoan Chính vẫn đang ngạc nhiên khó hiểu nhìn hắn, lại thấy hắn ngồi xổm xuống trước mặt Lạc Hà đắc ý nói: "Đây là quả nho ngon nhất, tươi nhất ta chọn, cho ngươi!" Hắn dúi vào tay y cười xòa, không nói gì nữa nhanh chóng đứng dậy bỏ đi.

Lạc Hà cũng kinh ngạc không kém, cầm nho trong tay, lòng tràn ngập sự ngọt ngào khó nói.

"Hắn mất trí nhớ, nhưng vẫn không bao giờ hết quan tâm đến nhị ca!" Khắc Nhĩ cà lơ phất phơ vu vơ than một tiếng: "Thật ghen tị mà."

Lạc Hà mỉm cười, thỏa mãn.

Ôn Ngọc để ý đến y là do lúc nãy sau khi bình tĩnh lại, hắn bỗng nhiên thấy y thật là đẹp. Vẻ đẹp thoát tục đạt đến cảnh giới cao thật cao, đến mức khiến hắn trầm mê không lối thoát.

Y còn đòi lại bà cho hắn, càng khiến hắn thêm phần thiện cảm.

Trong lúc vui vẻ ngồi thưởng thức điểm tâm chiều, hắn đột nhiên nhìn thấy được một mớ hỗn loạn bên ngoài.

Uyển, cái người họ Uyển đã bắt hắn và bà... Ôn Ngọc ngây người, y bị thương?

Thân ảnh của người nọ lảo đảo, Ôn Ngọc thoáng cũng thấy cả người đã đả thương y. Là hai nam nhân cao lớn khác.

Một đấu hai, y tưởng y là thánh nhân chắc? Ôn Ngọc khinh bỉ trong lòng, nhưng mắt thì vẫn không rời được ra khỏi động tác của Uyển Trúc. Chỉ canh cánh lo sợ hai thanh kiếm sắc nhọn kia sẽ chạm đến da thịt y.

Ôn Ngọc tức giận, tên kia mặc dù đã cư xử thô lỗ với hắn và bà hắn, nhưng mà...

Không hiểu sao tâm trạng lại xấu đến như thế.

Nhịn không được, Ôn Ngọc lập tức một cước phi ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của cả hai bên.

"Ngươi..." Uyển Trúc kinh hách, lý trí báo động lên mức khẩn cấp.

Tam đế cũng giật mình, muốn kéo cũng không kịp. Không ai nghĩ đến hắn lại xông ra cả.

"Ôn công tử, ngươi đây rồi." Lâm Uyên nhếch môi cười khẩy.

"Đây đây cái đầu ngươi! Người của ta ngươi cũng dám động?"

"Ngọc..." Đến Uyển Trúc cũng phải bất ngờ: "Ngươi nói..."

"Ngươi ngươi cái gì? Không phải từ đầu chí cuối ngươi cứ luôn miệng bảo ta là người của ngươi sao? Vậy thì ngươi cũng phải là người của ta chứ?" Liếc nhìn một bên cánh tay đã rướm máu, Ôn Ngọc nhíu mày: "Vậy mà dám đả thương người của lão tử!"

"Vậy thì sao? Ngươi định làm gì ta?" Lâm Uyên vẫn giữ nguyên nụ cười, không quan tâm lắm hỏi.

Ôn Ngọc trừng mắt, không nói lời nào nhảy một phát đu lên người Lâm Uyên. Người hắn như có keo dính, bám bám cắn cắn.

Cẩm Minh hết hồn, định đến giúp chủ tử thì bị bọn người Túc Viên bao vây.

"Ngươi! Ngươi làm cái gì vậy hả? Mau đi xuống!" Lâm Uyên giật nảy, Ôn Ngọc như bị động kinh, hết cắn rồi sờ những nơi mẫn cảm của y.

Khắc Nhĩ mặt tức thì tối lại, biểu hiện rằng tâm trạng bản thân đang rất rối loạn.

Đoan Chính và Uyển Trúc nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không biết phải nói gì cho phải.

Sau một trận hồ nháo, Tam đế ở lại Lưu Vân cung. Yến Hòa cung cũng quyết định ở lại đây.

Ôn Ngọc không biết vì sao bản thân lại biết y thuật, chính mình còn tự tay băng lại vết thương cho Uyển Trúc?

Uyển Trúc tâm tình phấn khởi, mặc dù hôm nay hết người này đến người kia quậy phá, nhưng cái màn cuối cùng lại khiến y cảm thấy ấm áp.

Ôn Ngọc hừ hừ hai ba tiếng, mắng: "Cái đồ kiêu ngạo!"

"Hửm?" Uyển Trúc dùng hai ngón tay nâng cằm hắn lên: "Ai kiêu ngạo hả?"

Ôn Ngọc không quan tâm, chuyên chú làm xong việc của mình.

"Nói xem?"

"Tại sao lại nói tức phụ của mình kiêu ngạo?" Uyển Trúc không buông tha.

Bên ngoài gió thổi mưa rơi, vừa khi Ôn Ngọc bước một chân rời phòng Uyển Trúc đã thấy một bóng dáng ai đó thấp thoáng trong màn mưa. Người kia lặng lẽ, quay lưng lại với hắn.