Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 69: Kẻ điên



Trước mắt hắn hiện ra cỗ thi hài của cả năm người. Lạc Hà, Khắc Nhĩ, Đoan Chính, Uyển Trúc... Và cả hắn.

Ôn Ngọc đổ vỡ, không tin vào mắt mình. Hắn gào khóc đến khản cổ họng, cũng chẳng ai để ý đến hắn.

...

《Ngươi chịu khổ đủ rồi.》

Ôn Ngọc khẽ nhếch khóe môi, giọng điệu có đôi chút cợt nhả: "Ta chịu khổ đủ rồi thì kiếp này lão nên cho ta một cuộc sống tốt đẹp hơn mới phải."

《Ha ha, ngươi đúng là biết nhân cơ hội. Ta nói ngươi... Khi ngươi quay lại thế giới đó, nếu vị Tiên đế họ Uyển kia còn muốn gặp lại ngươi, còn muốn cùng ngươi trải qua kiếp này, y chắc chắn sẽ không cùng ngươi ngủ mãi một giấc ngàn thu. Thay vào đó, y sẽ đợi ngươi tìm đến.》

"Vậy..."

《Nếu y không còn muốn nhớ lại ngươi nữa. Chỉ muốn cùng ngươi kết thúc chuỗi duyên phận ngang trái, y sẽ cùng thân xác ngươi đồng quy vu tận. Nếu muốn gặp, phải chờ tới kiếp sau.》

《Mà đã qua kiếp sau, thật không chắc y còn muốn nhìn thấy ngươi nữa hay không...》

"Vậy có nghĩa là, tỉ lệ ta gặp lại được người thân của ta... chỉ còn một nửa?"

《Hm, không đến một phần ba. Nếu ngươi muốn, có thể tự mình đến kiểm chứng.》

...

Ôn Ngọc run rẩy, không dám tin. Không tin một ngày nọ, họ sẽ tuyệt tình với hắn như vậy.

Hắn đứng ở cầu Nại Hà, lưu luyến không nỡ rời đi. Đến khi hắn quyết định quay đầu lại, người hắn yêu lại ngoảnh mặt làm ngơ, nhất quyết cầm lên chén canh Mạnh Bà cay đắng.

Không... có lẽ là chỉ mình hắn cay đắng.

Ôn Ngọc khóc đến bỏ quên thời gian, đến khi hắn ngừng khóc thì vạn vật cũng đã dần ngập tràn trong ánh nắng ban mai.

Hắn ngơ ngẩn, ngồi nhìn cỗ quan tài băng kia thật lâu. Bẵng đến lúc bụng hắn đột nhiên kêu lên vì đói, Ôn Ngọc mới vô thức đặt tay lên bụng, miệng lầm bầm: "Ài, đói quá... Ta phải đi kiếm đồ ăn mới được..."

Ôn Ngọc đứng dậy, phủi phủi hai ống quần, trông hắn hiện tại chẳng khác nào một tên ăn mày khốn khổ. Hắn lảo đảo tiến ra bên ngoài sơn động, khi đi đôi lúc còn lưu luyến ngó vào trong một lần.

Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ta đi tìm tức phụ... Lão già đó quả nhiên lừa ta, lão đúng là kẻ lừa đảo! Ta phải đi tìm tức phụ, ta phải đi tìm những ca nhi xinh đẹp..."

"Ơ..." Ôn Ngọc ngẩn người đứng khựng lại: "Chẳng có ai trên thế gian này đẹp hơn bọn y cả..."

Hắn lại tiếp tục bước đi, miệng cứ mãi luyên thuyên: "Phải đi tìm tức phụ... phải tìm bọn y... ha ha, rồi ta sẽ rước người ta thương về nhà, cho y cuộc sống tươi đẹp..."

"Ha ha, tương lai tươi sáng của ta..."

Hắn đi mãi, không rõ ràng là muốn đi đâu. Ôn Ngọc đi hết ngày này qua ngày khác vô định tạt đại qua một nơi, hắn tiến vào thành... Trên bảng treo trước cổng thành đề ba chữ: 《Y Vân Quốc.》

Lính canh đạp vào bụng hắn, miệng lớn tiếng quát: "Tên điên này! Ngươi từ đâu đến?"

Ôn Ngọc thẫn thờ ngước nhìn người vừa đạp mình, trong lòng sinh uất ức. Lúc trước, bất kỳ ai dám khi dễ hắn, Tam hoàng nhất định không bỏ qua! Mặc dù là hắn sai hay người khác sai, Tam hoàng cũng chưa bao giờ trách hắn...

Lạc Hà sẽ đòi lại công đạo cho hắn, kể cả khi hắn mất trí nhớ vô tình với y.

Ôn Ngọc tức giận mắng: "Ta là ai các ngươi nhìn không kỹ? Ha ha, ta là Tam Vân Hoàng hậu! Ta là Tam Vân Hoàng hậu! Là người đứng trên các ngươi đó!"

Những tên lính nhướn mày nhìn nhau, trong lòng thật xác định tên này quả nhiên là bị điên rồi. Không nói đến Tam Vân Hoàng hậu Thiên Vân Quốc đã băng hà hơn hai mươi lăm năm trước, cơ mà đây là lãnh thổ Y Vân, căn bản có là Tam Vân Hoàng hậu thì cũng phải có giấy báo vào thành.

Chưa nói đến mạo danh Hoàng hậu nước láng giềng, tội cũng đủ nặng để chém đầu rồi đi?

Môt tên lính khác không còn kiên nhẫn, dùng thương mà đánh đuổi hắn. Nhưng Ôn Ngọc không hiểu vì sao cứ nhất định muốn phải vào được thành. Hắn la thất thanh: "Bớ người ta, ở đây có cậy quyền hiếp yếu!"

Người vào thành bị tiếng la hét của hắn làm cho chú ý. Những tên lính thấy vậy thì muốn điên đầu, quyết định bỏ mặc hắn, chỉ cần không để hắn vào thành là được.

Chẳng biết Ôn Ngọc tìm kẽ hở nơi nào, nhân lúc người không chú ý...

Ta chạy!

Những tên lính bất ngờ hô cao giọng: "Bắt hắn lại! Bắt tên ngoại nhân đó lại!"

Sức chạy của Ôn Ngọc phải nói là so với sóc còn nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã cắt đuôi được bọn chúng.

Hắn cười ha hả: "Hê, các người mà cũng muốn chạy đua với ông đây?"

"Đúng là không biết điều."

Vừa quay đầu, Ôn Ngọc định nghênh ngang bỏ đi, đột nhiên hắn gặp được ba tên nam nhân nọ đang chặn đường hắn phía trước.

Nhìn kĩ thì là phục y của ám vệ Y Vân. Chẳng biết vì cái gì họ lại xuất hiện ở đây. Nhưng đối với Ôn Ngọc thì... hắn còn chẳng nhớ ám vệ là cái quái gì nữa là.

Ôn Ngọc cà lơ phất phơ thản nhiên nhấc chân tiến lại. Đôi con ngươi hắn mờ nhạt chẳng còn sức sống, hắn cười lớn: "Ủa, chuyện gì đây? Mấy người làm sao lại kéo nhau đến đông vui như thế hả?"

Nam nhân đứng ở giữa hai người còn lại, mang theo đôi mắt sắc bén và kiên nghị. Y tiến tới, giọng nói trầm khàn vang lên: "Tên ngoại nhân này dám tự tiện đột nhập lãnh thổ Y Vân Quốc?"

Ôn Ngọc giễu cợt: "Ngoại nhân đã là gì? Gia đây từng là Tam Vân..."

Lời chưa dứt, nam nhân ở giữa đã một cước phi đến. Đoạn dùng đao thủ sẵn, chém xuống lên ngực Ôn Ngọc.

Hắn đau điếng nhíu mày, trên môi không mất đi nụ cười quỷ dị, đột nhiên la lên: "Giết đi! Giết đi! Giết ta đi! Ngươi giết chết ta đi!"

"Ta cũng không thiết sống nữa, có giỏi thì giết chết ta đi!" Hắn điên dại ghì chặt đao của nam nhân, đến mức hai tay rỉ máu: "Sao? Sao không chém nữa? Ta là ngoại nhân! Là ngoại nhân! Các ngươi đang thương hại ta?... Ha ha, không cần." Hắn nhổ nước bọt: "Cái thứ như ta nên chết quách đi cho rồi!"

Ba nam nhân kia đột nhiên khựng lại. Nam nhân đang kề dao lên cổ hắn cũng dùng lực ít hơn, không rõ vì sao nhưng trong đầu y cứ nổi lên những câu nói không rõ. Nguyên văn câu nói là thế này...

《Ngươi không được giết hắn.》

Tại sao lại không được giết hắn?

《Không được giết hắn.》

《Hắn đến để tìm ngươi.》

Nam nhân nọ rốt cục cũng buông đao xuống trước sự kinh ngạc của hai ám vệ còn lại. Nam nhân đó tên là Vân Lạc, y chưa bao giờ mềm lòng trước bất kỳ kẻ nào, ngay cả những tên quan lớn triều đình cũng bị y trị tội không nương tay. Cớ sao một kẻ điên như hắn có thể thoát chết?

Ôn Ngọc nhìn y, vẻ mặt hiện lên sự khinh bỉ: "Không giết ta? Thì cũng đừng ngáng đường ta!"

Hắn vừa hiên ngang sải bước vượt qua Vân Lạc đã bị y một lần túm về.

"Ta thả ngươi đi, ngươi lại làm loạn Y Vân thì phải tính thế nào?"

Một trong hai nam nhân còn lại tiến gần, y tên là Thuần Nhã, với gương mặt khó hiểu khẽ hỏi: "Nhị ca muốn tha chết cho hắn?"

Một nam nhân khác tên là Giai Thụy cũng nhíu mày đồng tình với Thuần Nhã. Giai Thụy rất không vui nói: "Đây là cách làm việc thông thường của đệ à? Ta lần đầu biết đấy."

Vân Lạc không đáp, chỉ chăm chú cùng tên điên kia đấu nhãn hồi lâu.