Trêu Đùa Khốn Thú

Chương 18: Nuôi lớn một vị đại thần



Buổi trưa Đường Tâm Duyệt ăn cơm xong còn ăn đồ ngọt, Dụ Viên hoài nghi nhìn nàng một cái, dù Dụ Viên có đơn thuần nhiều hơn nữa cũng cảm thấy Đường Tâm Duyệt dắt Hành Cuốn qua gõ cửa không phải vì đói bụng.

Nhưng mà có liên quan gì đâu? Dụ Viên vẫn vui vẻ như trước, mặc kệ là thế nào, Đường Tâm Duyệt đã bắt đầu bày tỏ thiện ý và tin tưởng nàng rồi!

Nàng không đòi Đường Tâm Duyệt trả truyện tranh về, kích động chạy đi nấu ăn.

Dụ Viên quay người lại, Đường Tâm Duyệt đang vò lông Hành Cuốn, nàng thật sự đang vui, nhưng không muốn biểu đạt ra ngoài, chỉ có thể phát tiết lên người Hành Cuốn.

Hành Cuốn tưởng Đường Tâm Duyệt đang chơi với mình, lật người để lộ bụng cho Đường Tâm Duyệt sờ, cứ tiếp tục vò lông lưng nữa nó sẽ bị trọc lông.

Dụ Viên ở trong bếp nấu cơm, Đường Tâm Duyệt ở phòng khách chơi với chó.

Trước đây ở nhà áo tới giơ tay cơm đến há mồm Đường Tâm Duyệt chưa từng chờ đợi được ăn cơm như vậy, đến nay mới hiểu, đầu bếp chuyên nghiệp ở nhà tay nghề còn không tốt bằng tiểu trù nương Dụ Viên.

Đường Tâm Duyệt lấy điện thoại ra lướt nhìn weibo, bởi vì được Phong Tả Tả đề cử, dưới weibo Đường Tâm Duyệt có không ít bình luận.

Nàng xem đến chuyển phát và bình luận của Dụ Viên.

Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Rất thích rất thích, Tả Tả đề cử có chất lượng, thành fan của Mặt trời lặn rồi, chờ mong tiểu trù nương! Tôi đoán tác giả nhất định là một cô gái mềm mại đáng yêu! // Phong Tả Tả: Đi ngang không nên bỏ qua, tiểu trù nương bắt đầu rồi, dựa theo phán đoán của tôi, mọi người tuyệt đối không đoán được nội dung! // Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: [ hình ảnh ]

Thấy chữ mềm mại đáng yêu, Đường Tâm Duyệt xấu hổ thật lâu. Nếu như Dụ Viên biết cô gái mềm mại đáng yêu nàng nói là Đường Tâm Duyệt, có thể nào muốn mổ bụng tự sát hay không?

Dù Phong Tả Tả là một cô gái hoạt bát lại phóng khoáng, nhưng bởi vì fan quá đông đảo sợ là nặng bên này nhẹ bên kia cho nên rất ít hồi phục bình luận của mọi người, Dụ Viên ngày đêm mong nhớ hy vọng Phong Tả Tả có thể quen mắt mình nhưng sau đó nàng bị chìm trong biển người mênh mông, không ngờ tới hôm nay lại được Mặt trời lặn 114 độ kinh đông hồi phục!

Đường Tâm Duyệt không biết hồi phục bình luận của fan cũng là một mánh khóe a!

Dụ Viên nhà bên phảng phất cảm thấy như mình trúng được giải thưởng năm triệu đồng, vui đến nhảy nhót tại chỗ, khống chế không được nỗi vui vẻ trong lòng vọt tới cửa nhà Đường Tâm Duyệt gõ gõ: "Đường tiểu thư Đường tiểu thư, Mặt trời lặn trên weibo hồi phục tôi rồi!"

"Hồi phục cô thì cô vui vẻ như vậy?" Đường Tâm Duyệt đã giấu điện thoại của mình đi, thờ ơ hỏi.

"Đương nhiên rồi!" Dụ Viên nắm hai tay đặt trước cổ xoay a xoay, "Dù bây giờ Mặt trời lặn vẫn chưa là đại thần, thế nhưng với trình độ của cô ấy nhất định có thể trở thành đại thần! Tôi muốn chơi một trò chơi, gọi là nuôi lớn đại thần!"

Đường Tâm Duyệt chợt sợ run cả người, một giáo viên tiểu học, khẩu xuất cuồng ngôn nói muốn nuôi nàng lớn...

Được rồi được rồi, Dụ Viên vui vẻ là tốt rồi, Đường Tâm Duyệt cho mình một lý do rộng lượng, ai bảo Dụ Viên sẽ nấu đồ ăn thật ngon cho nàng a? Ai bảo Dụ Viên sẽ cho nàng mượn truyện tranh a?

Mắt thấy Dụ Viên kích động đến run rẩy cầm điện thoại hồi phục Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: gào gào gào, được hồi phục rồi, vui quá! Thích tiểu trù nương của đại đại, đại đại cố gắng lên!

Mà đại đại trong miệng nàng đang vẻ mặt hờ hững nhìn nàng...

Dụ Viên cầm điện thoại cầu khẩn trước mặt Đường Tâm Duyệt: "Hy vọng Mặt trời lặn đại đại sẽ hồi phục tôi!"

"Ờ..." Đường Tâm Duyệt lạnh lùng đáp, "Cô nấu cơm tốt cô ấy sẽ hồi phục cho cô."

Dụ Viên cầm lấy điện thoại nhún nhảy trở về bếp của mình.

Lúc này Đường Tâm Duyệt mới mở weibo của mình lên hồi phục Dụ Viên: Tôi ghi nhớ cô rồi.

Cách bức tường dày cộm nàng có thể nghe được tiếng hoan hô từ trong bếp của Dụ Viên truyền ra, có lẽ đây là chuyện thường ngày của một cô gái mê muội 2D. Ban đầu nàng còn tự hỏi làm sao mới có thể khiến Dụ Viên thần tượng mình như thần tượng Phong Tả Tả, bây giờ mới phát hiện là mình nghĩ nhiều, Dụ Viên là một người chỉ cần cho một chút ánh mặt trời thì liền xán lạn, cảm thấy cả thế giới đều yêu mình.

Đường Tâm Duyệt sờ sờ Hành Cuốn, hỏi: "Hành Cuốn, em cảm thấy trước đây hay là hiện tại sống thoải mái hơn?"

Hành Cuốn "à hú" kêu: Chị ngốc hả? Mặc dù bỏ nhà đi nhưng chị có anh trai a, không phải vẫn còn là chủ nhân muốn hậu thuẫn có hậu thuẫn muốn tiền có tiền đó sao? Có biết bao nhiêu người khác trở thành kẻ vô gia cư a!

Hành Cuốn cảm thấy nhân loại có khả năng đều là ngu ngốc, ngày nào cũng nói tộc Nhị Cáp là ngu, nếu Hành Cuốn nó mà ngu, thiên lý khó dung a!

Từ ánh mắt khinh thường của Hành Cuốn, Đường Tâm Duyệt nhìn thấy được sự châm chọc, nàng cầm chút thức ăn chó dụ dỗ nó: "Thật ra như vậy cũng rất tốt có phải không?"

Phải phải phải, dù sao cũng có tiểu tỷ tỷ nhà bên cạnh nấu đồ ăn ngon cho nó a, ở đâu mà không phải ăn ăn uống uống dạo dạo chơi chơi?

Ngày nào tâm trạng của Dụ Viên cũng ấm áp như cảnh xuân tháng 3, Đường Tâm Duyệt không ngờ, một người đam mê 2D như nàng mà cũng có thể mang đến nhiều vui vẻ như vậy cho mình.

Lúc ăn cơm Dụ Viên còn đang vênh váo trước mặt Đường Tâm Duyệt: "Mặt trời lặn nói cô ấy ghi nhớ tôi đó nha!"

"Ghi nhớ cô có lợi ích gì?" Đường Tâm Duyệt lạnh lùng nói, "Có thể cho cô ăn hay cho cô tiền?"

"Có thể cho tôi món ăn tinh thần nha!" Dụ Viên kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó nghĩ đến, đối với bất cứ sự vật gì Đường Tâm Duyệt đều phản ứng lạnh nhạt, "Nếu như chị có yêu thích thứ gì đó chị sẽ biết nó có bao nhiêu vui vẻ!"

"Mặt trời lặn so với Phong Tả Tả thì?" Đột nhiên Đường Tâm Duyệt hỏi.

Dụ Viên không chút nghĩ ngợi: "Tả Tả là nữ thần rất nhiều năm của tôi a! Đương nhiên là Tả Tả rồi, nhưng Mặt trời lặn cũng không tệ, nếu như tác phẩm của cô ấy có thể vượt qua Tả Tả, sẽ trở thành nữ thần của tôi!"

Đường Tâm Duyệt nghĩ, mình kém Phong Tả Tả rất xa, nhất là ở trình độ và kinh nghiệm.

...

Đường Tâm Thừa làm việc vô cùng nhanh nhẹn, Đường Tâm Duyệt vừa nói muốn hắn mua đồ ăn vặt, ngày hôm sau Đường Tâm Thừa liền đưa tới cho nàng, nói là đúng lúc cấp dưới vừa xuống máy bay, cho nên tiện đường mang đến.

Đầy cả một thùng lớn, Đường Tâm Duyệt đặc biệt chọn giờ Dụ Viên đi mua đồ ăn để cho Đường Tâm Thừa đưa tới.

Dọc đường đi Đường Tâm Thừa cũng lén lén lút lút, vì gặp em gái, khiến cho Đường đại thiếu gia như một kẻ trộm.

Nhưng mà Đường đại thiếu gia răm rắp nghe lời em gái mình ai nấy đều biết, tình cảm anh em tốt vô cùng, đây có lẽ là một trong những thông tin tích cực số lượng không nhiều lắm về Đường Tâm Duyệt.

"Phòng em nhỏ như vậy, đồ ăn vặt để đâu?" Đường Tâm Thừa tự mình khiêng lên lầu cho nàng.

"Dưới bàn." Đường Tâm Duyệt chỉ huy anh trai dọn dẹp đồ, "Đặt bên trong, đừng để bị phát hiện."

"Tâm Duyệt à... anh cũng không có bạc đãi em, có chút đồ ăn như vậy, từ khi nào em lại sợ người ta tới giành với mình?" Đường Tâm Thừa thật sự sợ ngây người, "Hơn nữa, ở đây làm gì có ai giành với em?"

Đường Tâm Duyệt ngẩng đầu suy nghĩ một chút, chăm chú trả lời: "Có a, cô Dụ Viên nhà bên cạnh, cô ấy có thể ăn, người ta qua đây một hai lần, người ta ăn sạch thì làm sao bây giờ?"

Đường Tâm Thừa ngớ người nuốt câu "Ăn sạch thì mua nữa" xuống dưới bụng, nghẹn ra một câu khác: "Tâm Duyệt, hiện tại em... biết sinh sống rồi."

Những món này vốn là Dụ Viên muốn ăn, bản thân Đường Tâm Duyệt không quá thích đồ ăn vặt.

Chờ Đường Tâm Thừa đi rồi, Đường Tâm Duyệt lấy một hộp Sinh Xảo ra, đặt ở trên bàn, nàng biết một lát Dụ Viên trở về chắc chắn sẽ đến nhà nàng, xem chồng truyện tranh có ổn không.

Sinh Xảo đặt ở vị trí bắt mắt, vừa vào là có thể nhìn thấy, trông nàng như là đang ôm cây đợi thỏ.

Như thường ngày Dụ Viên trở về, đặt đồ ăn vào bếp rồi tới đây tìm Hành Cuốn chơi, vừa vào cửa đột nhiên kêu một tiếng: "A! Sinh Xảo! Là nhãn hiểu và mùi vị tôi thích nhất!"

Đường Tâm Duyệt liếc liếc, làm bộ hờ hững: "Người ta cho."

"Tôi có thể ăn một miếng không?" Trong mắt Dụ Viên toát ra màu hồng phấn, "Tôi muốn ăn rất lâu rồi, không tìm được chỗ nhập khẩu nào đáng tin cậy hết!"

Đường Tâm Duyệt hừ mũi coi thường, nàng không cần nhập khẩu, có anh trai là được!

Nàng nhún vai: "Ờ, dù sao thứ này cũng không hợp khẩu vị tôi, cô cầm đi."

Nhất thời hai mắt Dụ Viên phát sáng: "A, vậy tôi giúp chị giải quyết cho!"

Đang nói chuyện, Đường Tâm Duyệt lấy một gói kẹo trái cây đẹp mắt từ trong ngăn kéo ra, ném một viên vào trong miệng.

Ánh mắt Dụ Viên liền tập trung lên tay Đường Tâm Duyệt... ơ kìa kẹo trái cây, mới hôm qua nàng còn nhắc tới!

Nhưng mà nàng ngại mở miệng xin kẹo, Đường Tâm Duyệt nhìn bộ dạng muốn đi nhưng không nỡ bước liền biết Dụ Viên đã thành công bị gói kẹo trên tay mình hấp dẫn.

Vì vậy làm bộ rất rộng lượng ném cả gói cho nàng, miệng lại giả bộ ghét bỏ: "Cô nên giảm béo đi!"

Dụ Viên tiếp được kẹo, gật đầu: "Ăn xong bữa tiệc này tôi sẽ giảm béo!"

Đương nhiên đây là chuyện không có khả năng rồi, trừ khi trời sập. Đường Tâm Duyệt vừa kéo một thùng lớn đồ ăn vặt, vừa oán trách: "Tặng đồ cũng tặng không có tâm, toàn thứ tôi không thích."

Lúc này Dụ Viên đã hoàn toàn cứng đơ tại chỗ, toàn bộ đều là đồ ăn vặt nàng thích!

Đường Tâm Duyệt nhìn thoáng qua nàng: "Ăn giúp tôi đi, vứt đi quá lãng phí."

"Được được được!" Dụ Viên tiến lên ôm lấy cả thùng, "Chị coi tôi là thùng rác tôi cũng rất vui! Tôi ăn tươi hết giúp chị một chút cũng không lãng phí!"

Đường Tâm Duyệt phủi phủi tay: "Chậc chậc, tuổi thơ quá túng thiếu hả? Có chút đồ ăn như vậy, coi tiền đồ của cô!"

Dụ Viên không có tiền đồ ôm đồ ăn cười ngây ngô: "Chị chờ đi, tối nay tôi cho chị đồ tốt!" Nói xong lao đi như tia chớp giấu đồ ăn vặt.

Hành Cuốn ở phía sau sủa tới tê tâm liệt phế: Trả lại đây, đều là món bảo bảo muốn ăn!

Không quá lâu, Dụ Viên đã đăng một thùng đồ ăn vặt lên weibo.

Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Các loại đồ ăn vặt hôm qua muốn ăn không ngờ hôm nay đã nhận được rồi, còn là T tiểu thư tặng, vui vẻ, so với trúng xổ số còn vui vẻ hơn! [ hình ảnh ]

Đường Tâm Duyệt hừ mũi khinh thường, nàng đâu có tặng, rõ ràng là nàng ghét bỏ nên vứt cho Dụ Viên!