Trêu Đùa Khốn Thú

Chương 58: Hành Cuốn lăn xuống xe cho chị



Phong Tả Tả rất muốn ăn bánh ngọt Dụ Viên làm, mọi người thân nhau như vậy, nàng còn trợ giúp một phen, dù sao cũng coi như ngồi ghế Vip của Đường Tâm Duyệt và Dụ Viên đúng không?

Bật kiểu thức người trong cuộc, nàng không biết xấu hổ theo sát Đường Tâm Duyệt muốn xin đồ ngọt của Dụ Viên.

Đường Tâm Duyệt chuyển đạt với Dụ Viên, Dụ Viên hất đầu đi, bĩu môi vẻ mặt bất mãn: "Gần đây em bận, không có thời gian làm!"

"Em bận làm gì?" Đường Tâm Duyệt hỏi.

"Bận..." Dụ Viên xoa xoa tay đáp, "Bận dạy học a! Cô Lạc lớp ba xin nghỉ rồi, em phải dạy thay cho cô ấy!"

Đường Tâm Duyệt liền vô cùng bình tĩnh hồi phục Phong Tả Tả: Gần đây tiểu trù nương bận rộn, không rảnh làm đồ ngọt.

Phong Tả Tả không tin, quấn quýt lấy Đường Tâm Duyệt muốn nàng đi xin giùm: "Chị nói chị muốn ăn, xem cô ấy làm không?"

Đường Tâm Duyệt nhún vai đi hỏi Dụ Viên: "Gần đây tôi muốn ăn bánh ngọt trà xanh nhân đậu xanh em làm."

"Ya!" Dụ Viên liền nhảy lên, "Được a được a! Em lập tức làm cho Đường tiểu thư, chừng nào chị tới lấy vậy?"

"Không phải gần đây em bận sao?"

"Chỉ cần Đường tiểu thư muốn ăn, chuyện gì cũng không quan trọng nữa!" Dụ Viên vui vẻ trả lời.

Đường Tâm Duyệt liền đi vênh váo với Phong Tả Tả: "Tiểu trù nương làm cho tôi."

"Má!" Phong Tả Tả nắm tay, phẫn nộ, "Lại một tên trọng sắc khinh bạn!"

Đường Tâm Duyệt nhướng mày: "Cô mà bạn bè gì?"

"Tốt xấu gì cũng là nữ thần trước đây của cô ấy."

"Cô cũng biết nói là trước đây?" Trong miệng Đường Tâm Duyệt đã quen thói mang theo kim châm, "Xưa đâu bằng nay a!"

Phong Tả Tả hừ lạnh một câu: "Keo kiệt! Không làm thì không làm, tôi đi nói với anh chị!"

Nếu như Đường Tâm Thừa tới xin đồ ngọt của Dụ Viên với Đường Tâm Duyệt thì thật sự nàng cũng không biết từ chối thế nào, dù sao anh trai cũng là một người trên chiến tuyến.

Về nguyên nhân tiểu trù nương không muốn làm đồ ngọt cho Phong Tả Tả, lại làm cho Đường Tâm Duyệt càng thêm hài lòng và kiên định, tiểu trù nương đáng được bảo vệ kỹ càng.

Dụ Viên thật sự làm một hộp bánh trà xanh nhân đậu xanh cho Đường Tâm Duyệt, Đường Tâm Duyệt còn không biết xấu hổ lấy ra ăn lúc hẹn Phong Tả Tả ra uống trà. . truyện xuyên nhanh

Lúc ăn, Phong Tả Tả chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn hộp bánh, chậm rãi tiến đến gần: "Này, cho xin một miếng đi!"

"Tôi ghét bỏ nước bọt của cô." Đường Tâm Duyệt vẻ mặt khinh bỉ đáp lời.

Phong Tả Tả bĩu môi, lùi trở về, một tay gác đầu một tay bấm điện thoại.

Phong Tả Tả: Tôi muốn nghỉ chơi với Mặt trời lặn, chỉ một cái bánh ngọt cũng quan trọng hơn tôi!

—— Tả Tả vậy mà lại bị Mặt trời lặn ghét bỏ?

—— Bạn gay tốt xưa kia vì một cái bánh ngọt mà tàn nhẫn chia tay?

—— Chẳng lẽ là bánh ngọt tiểu trù nương làm cho Mặt trời lặn?

—— Đừng sợ! Chúng em yêu chị! Nói đi, chị muốn ăn bao nhiêu, chúng em gửi cho!

...

Dụ Viên thì đang nâng đầu vui vẻ ngâm nga một khúc ca, ngồi trên ghế đung đưa hai chân ngắn, thật tốt, Đường tiểu thư không có đem bánh ngọt của mình làm cho người khác ăn.

"Cô Dụ, làm gì mà vui vẻ vậy?"

Dụ Viên nhoẻn môi cười đến lộ cả hàm răng: "Tôi đến trường dạy học, thấy tụi nhỏ đáng yêu nên vui vẻ đó!"

Giáo viên khác đều cảm thấy, Dụ Viên đặc biệt có tính trẻ con.

Đường Tâm Duyệt uống trà với Phong Tả Tả xong vẫn phải quay về Đường thị, mới vừa về, trợ lý đã báo cáo nói là chủ tịch bảo cho gọi nàng.

Gọi chủ tịch, còn ai khác ngoài cha nàng? Đường Tâm Duyệt buông túi xách, đi thẳng đến văn phòng của Đường Thiên Lộc.

Kỳ thực Đường Thiên Lộc rất ít khi ở đây, mấy hôm trước còn ở nước ngoài, hiện tại mới về.

"Tới đây, vừa nãy đi đâu?" Đường Thiên Lộc ngồi dựa vào ghế da hai tay giao nhau nhìn Đường Tâm Duyệt, thư ký rót hai tách trà đem đến liền lui ra.

"Uống trà với bạn." Đường Tâm Duyệt thờ ơ đáp.

"Có chuyện này cần bàn giao, con đi làm đi." Đường Thiên Lộc lấy ra một xấp giấy dày đặt lên bàn, "Thứ tư tuần sau gặp đối tác, con sắp xếp đi."

"Sao không cho bộ phận thích hợp đi làm?"

Đường Thiên Lộc sâu xa nhìn nàng một cái: "Sớm muộn gì con cũng phải tiếp nhận."

Hiện tại Đường Tâm Duyệt không chút hứng thú với chuyện cổ phần Đường thị, đừng xem đột nhiên Đường Thiên Lộc nói ra một câu đứng đắn như thế, không chừng mấy ngày nữa sẽ lại chạy đến nói mấy câu đại loại như "Trừ phi con kết hôn với con trai tập đoàn xx", dù sao cạnh tranh thị trường cũng khốc liệt, muốn giữ vững địa vị của Đường thị ở trong ngành, không có hy sinh là không thể nào.

Đường Tâm Duyệt suy nghĩ một chút: "Con đi sắp xếp, lần sau ba tìm anh con đi." Nói xong liền đi.

Mí mắt của Đường Thiên Lộc cứ giật giật, trên mặt Đường Tâm Duyệt viết rõ mấy chữ "Con không hề hứng thú với cổ phần công ty".

Đột nhiên cảm thấy, con gái của mình, từ sau khi bỏ nhà đi, không chỉ cách sống thay đổi, mà thay đổi cả tâm tính và mục tiêu cuộc đời.

Đường Tâm Duyệt xuống lầu trở về văn phòng, bắt đầu lên mạng tìm giá phòng của thành phố duyên hải xx, nàng thật sự không muốn ở lại nữa.

Suy nghĩ một chút, dứt khoát tiện tay vẽ ẩu vài trang điều mạng, sau đó đăng lên weibo.

Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Phiên ngoại của tiểu trù nương. [ hình ảnh ]

Tiểu trù nương của nàng vẫn rất được hoan nghênh, chỉ chốc lát sau đã hấp dẫn không ít người.

Nội dung của phiên ngoại là, tiểu thư rời khỏi gia đình giàu có, mang tiểu trù nương đến một thành phố ven biển mua nhà, tiểu trù nương mở một cửa hàng đồ ngọt ở đó, sống một cuộc sống bình thường.

Dụ Viên nhìn thấy, đó là cuộc sống nàng muốn.

Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Mong chờ một cuộc sống như vậy, hy vọng kiếp này có thể đợi được. // Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Phiên ngoại của tiểu trù nương. [ hình ảnh ]

Khóe miệng Đường Tâm Duyệt nhoẻn lên một nụ cười, dường như mọi thứ đều được thấu hiểu.

Cho nên hiện tại nàng phải vẽ thật tốt, rồi tích lũy chút tiền.

Mà Dụ Viên a, đang do dự chuyện từ chức. Luyến tiếc các tiểu bằng hữu đáng yêu, nhưng càng luyến tiếc người bạn gái Đường tiểu thư hơn.

Nàng muốn dạy hết chương trình của học kỳ này, sau đó mới từ chức.

Mà trong mấy tháng đó, không biết Đường tiểu thư có đủ thời gian hay không.

Tan tầm về nhà rồi, Dụ Viên ghé vào ban công nhà mình nhìn bầu trời, nhớ tới quá khứ, đó là một buổi chiều cuối thu, đã quên mất đó là ngày hoàng đạo cát nhật hay là vạn sự không nên, dù sao thì hôm đó nàng nhặt được Hành Cuốn.

Nhắc tới, nàng đã lâu không có dắt hành Cuốn đi dạo a!

Dụ Viên đổi giày thể thao, ra cửa, lái xe.

Không có Hành Cuốn không biết đi đâu tản bộ, nàng mở chỉ dẫn, lại thần không biết quỷ không hay mà để định vị dẫn tới khu biệt thự Đường Tâm Duyệt sống. Phục hồi tinh thần cả con người đều hoảng sợ, sau đó tự an ủi, không phải là đi dạo sao!

Phải biết Dụ Viên là một kẻ mù đường cấp độ thần thánh, ngay cả xe đậu ở đâu cũng có thể tìm không ra!

Cũng may dưới sự chỉ dẫn của định vị, dù chạy sai đường mấy lần, nhưng cũng có thể coi như an toàn đến gần nhà Đường Tâm Duyệt, bảo vệ của khu biệt thự đặc biệt nghiêm ngặt, xe cộ từ bên ngoài tới là không thể vào.

Dụ Viên không định đi vào, lái xe chạy một vòng dọc theo rào chắn, y như một tên trộm.

Người tới lui không nhiều lắm, bên trái khu biệt thự là bờ sông, bờ sông có rất nhiều chó, dường như có thể một lần nhìn ra toàn bộ giống chó khác nhau. Những con thú cưng này đều do nghiệp chủ nuôi, không biết có bao nhiêu người muốn đến đây trộm chó, dù sao giá trị của những con chó này đều cao hơn con người.

Dụ Viên tìm Hành Cuốn trong đàn chó, dù Hành Cuốn là một con Nhị Cáp, nhưng hẳn là đứa thông minh nhất trong đám Nhị Cáp, kẻ phản bội của Nhị Cáp.

Từ rất xa, nàng nhìn thấy một phụ nữ trung niên dắt một con Husky có vẻ là Hành Cuốn, đó là bảo mẫu nhà Đường Tâm Duyệt.

Dường như Hành Cuốn ngửi thấy mùi của thức ăn chó đặc biệt điều chế, đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó sủa về phía Dụ Viên đang đứng rình, tiếng sủa đó kinh thiên động địa, dẫn tới các con chó khác ở bờ sông đều nhìn về phía này, sợ tới Dụ Viên chạy vội lên xe.

Bảo vệ cũng chạy tới nhìn, đám chó đắt tiền này sủa như tận thế sắp tới, ai không biết còn tưởng điềm báo của động đất núi lửa phun a!

Dụ Viên sợ tới chạy lên xe trốn, chưa kịp mở chỉ dẫn, quẹo tùm lum chỗ, mãi đến khi không nghe tiếng chó sủa nữa... sau đó, nàng lạc đường...

Tiểu trù nương ủy khuất mếu miệng, thiếu chút nữa khóc thành tiếng, người ta muốn đến nhìn Đường tiểu thư, kết quả bị Hành Cuốn Cuốn dọa chạy, mới vừa rồi còn khen nó a!

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Đường Tâm Duyệt gọi điện đến.

Dụ Viên nhịn không được nữa, nức nở nói: "Đường tiểu thư, em lạc đường rồi!"

"Em ở đâu?"

"Nếu như em biết em đã không lạc đường!" Dụ Viên trả lời.

"Gửi định vị qua." Vẻ mặt Đường Tâm Duyệt ghét bỏ, "Ngốc gì đâu."

Dù bị mắng, thế nhưng Dụ Viên một chút cũng không giận, gãi gãi mũi gửi định vị cho Đường Tâm Duyệt.

Đường Tâm Duyệt trầm mặc ba giây: "Em đến nhà tôi?"

"Hẻ? Em đã lái lâu như vậy hẳn là đã chạy rất xa rồi chứ, sao Đường tiểu thư biết em tới a?" Trên gương mặt Dụ Viên viết to bốn chữ không thể tin được.

"Đây là cổng sau tiểu khu." Đường Tâm Duyệt bày tỏ chứng mù đường của Dụ Viên đã không còn thuốc nào cứu được.

Lái lâu như vậy vẫn không lái ra khỏi khu biệt thự, Dụ Viên bắt đầu sâu sắc hoài nghi có phải mình là một đứa thiểu năng hay không.

Chỉ chốc lát sau Đường Tâm Duyệt đã dắt Hành Cuốn ra. Đã rất lâu Hành Cuốn không nhìn thấy Dụ Viên, vừa gặp mặt cả người chó liền nhào tới, ngửi ngửi người nàng, muốn ngửi ra thức ăn chó.

Đường Tâm Duyệt mạnh kéo Hành Cuốn về sau, thầm chửi: Chị còn chưa ngửi em ngửi cái gì mà ngửi?

Nét mặt còn có vẻ ghét bỏ: "Không về được nhà?"

Dụ Viên cố gắng mở to đôi mắt nhỏ sau cặp kính, vô cùng đáng thương gật gật đầu.

Đường Tâm Duyệt bỏ Dụ Viên lên phó lái, bĩu môi giẫm lên chân ga chiếc mini: "Sao em chạy ra được đây?"

"Mở chỉ đường a! Em lái hai tiếng đồng hồ đó!"

Đường Tâm Duyệt há há miệng, lộ trình một tiếng biến thành hai tiếng, bốn chân của Hành Cuốn cũng có thể chạy tới!

"Em dựa vào cái gì chịu đựng được đến giờ? Niềm tin à?" Đường Tâm Duyệt nhìn đường đi, nắm tay lái, mặt không biểu tình hỏi.

Vẻ mặt Dụ Viên liền biến thành trạng thái si mê: "Là niềm tin muốn dắt Hành Cuốn đi dạo a!"

Đột nhiên Đường Tâm Duyệt dừng xe: "Hành Cuốn, lăn xuống xe, tự mình chạy về nhà đi!"

===

Hành Cuốn cứ như là nam phụ trong truyện bách hợp, lại hoặc là nữ chính truyện Quỳnh Dao.