Trì Âm

Chương 2: "Chúc mừng"



Khúc nhạc đệm nhỏ xảy ra bất ngờ khiến những người có mặt đều sửng sốt, bao gồm cả người đàn ông say khướt trước mặt họ.

Anh ta quay đầu nhìn lên tầng hai, sững sờ trong giây lát. Nhân lúc anh ta đang lơ là, nhóm bảo vệ đã tập hợp sẵn nhanh chóng chớp thời cơ lao tới giật chai rượu, đè anh ta xuống đất.

Người đàn ông lúc này mới kịp phản ứng lại, vùng vẫy la hét, khung cảnh trở nên hỗn loạn. Nhóm Hồ Lập chen qua đám đông đi tới, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"

Bản edit thuộc về Amor Fati, vui lòng không copy

Tiểu Thịnh vẫn còn đang sợ hãi, nghẹn ngào: "Em xin lỗi......Em cũng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra."

Các đồng nghiệp tiến tới an ủi, chỉ có Trì Hiểu Oánh vẻ mặt phức tạp, do dự nói: "Lần này hai người không may mắn lắm đâu, tôi vừa mới nghe người xung quanh bàn tán gia đình gã đó có quyền thế rất lớn, bình thường ở chỗ này kiêu ngạo đã quen, ít ai dám gây sự với anh ta."

"Nhà nào thế?"

Bản edit thuộc về Amor Fati, vui lòng không copy

"Họ Từ, đã bao giờ nghe nói đến Dược phẩm Từ chưa? Đó là con trai út nhà họ. Nghe đồn trước kia anh ta có xung đột với ai đó, đánh gãy tay đối phương. Về sau ỷ nhà có tiền nên cuối cùng dùng tiền để giải quyết, hoàn toàn không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào."

Tiểu Thịnh sợ tới mức mặt trắng bệch.

Hồ Lập vội vàng ngắt lời: "Được rồi được rồi, đừng có nói chuyện mơ hồ như vậy, bây giờ là xã hội pháp trị, có việc gì thì tìm chú công an, cô đừng dọa Tiểu Thịnh."

Trì Hiểu Oánh sốt ruột: "Tôi chỉ đang lo lắng cho họ thôi. Biết vậy tôi đã không đưa mọi người đến đây."

Xung quanh ồn ào hỗn loạn, Thẩm Từ Âm chẳng nghe lọt được bao nhiêu, trong lòng vẫn có một linh cảm mơ hồ, cô lại ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai lần nữa.

Người đàn ông giải vây cho họ vẫn đứng đó, nhìn trò hề này từ trên cao, ánh mắt hai người chạm thoáng qua.

Không khí u ám, ngột ngạt, những ánh đèn đan xen như đèn pha của tàu ngầm, từng chùm một lướt qua bóng dáng cao ráo của anh. Khuôn mặt đẹp trai lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn, là khuôn mặt cô đã từng quá quen thuộc.

Quả nhiên là anh. Bản edit thuộc về Amor Fati, vui lòng không copy

Thực ra Thẩm Từ Âm đã nghĩ đến chuyện có thể sẽ gặp lại Ngôn Chiêu khi quay lại Ninh Xuyên, nhưng cô không ngờ nó lại xảy đến bất ngờ thế này.

Qua chín năm, khuôn mặt được trời đất ưu ái đó vẫn không có gì thay đổi nhiều, chỉ là mất đi vài phần khí chất bồng bột của tuổi trẻ, thay vào đó là sự chín chắn, sắc sảo của người đàn ông trưởng thành.

Lười biếng, mỉm cười, động tình...... Cô từng nhìn thấy rất nhiều cảm xúc sinh động, thân mật trong đôi mắt đen sâu thẳm đó. Còn giờ đây anh chỉ đứng đó, vẻ mặt vô cảm, thản nhiên nhìn xuống như thể thờ ơ với mọi thứ trước mắt.

Tầng trên và tầng dưới, khoảng cách rất xa, hai người im lặng nhìn nhau như cách cả thiên sơn vạn thủy.

Thẩm Từ Âm nhanh chóng tỉnh táo trở lại, thu ánh mắt trước, đi theo mọi người về phía hàng ghế dài.

Tiểu Thịnh nhìn lên tầng hai, bên lan can đã không còn một bóng người, cô ấy không nhịn được hỏi: "Chị Âm Âm......Chị biết người ở trên tầng hai hồi nãy không?"

Tay cầm túi của Thẩm Từ Âm hơi khựng lại: "Không biết."

Đã qua lâu như vậy, chuyện cũ cũng không cần phải nhắc lại nữa.

Quản lý vội vàng chạy tới xin lỗi rối rít, thống nhất phương án bồi thường với họ. Thẩm Từ Âm tìm kiếm xung quanh vẫn không thấy điện thoại đâu, chợt nhớ ra hồi nãy bị người đàn ông kia giật mất.

Cô đi vòng lại, khu vực xảy ra chuyện vừa rồi đã được dọn dẹp sạch sẽ. Một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt đứng đó, vẻ mặt khó chịu mắng mỏ nhiên viên bảo vệ:

"Mấy người làm việc kiểu đó thì sau này ai dám đến quán bar của chúng ta nữa?"

Nhóm bảo vệ cúi đầu im lặng, Thẩm Từ Âm bước tới, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."

Người đàn ông quay đầu lại.

"Điện thoại của tôi vừa bị người kia giật mất, có thể là bị rơi ở đâu đó, xin hỏi các các anh có thấy không?"

Lộ Kính Tuyên nhìn người trước mặt, vừa nãy anh ấy đứng cạnh Ngôn Chiêu quan sát toàn bộ quá trình, cô gái này thực sự rất bình tĩnh, khiến anh vô cùng ấn tượng.

Anh ấy phất tay giản tán bảo vệ, quay sang gọi nhân viên phục vụ: "Cô gái này bị rơi điện thoại, lúc dọn dẹp có ai nhặt được không?"

Phục vụ trả lời: "Dạ có, anh chờ một lát."

Cậu ta chạy đi lấy, chỉ còn lại hai người họ đứng đó. Ánh mắt Lộ Kính Tuyên rơi trên váy cô, chất vải mềm mại bị rượu thấm ướt một mảng lớn, khô lại kết lại thành màu tối không đều, trông cực kỳ gai mắt. Anh ấy chỉ chỉ vào váy cô: "Có cần giúp đỡ không?"

Thẩm Từ Âm cúi đầu nhìn thoáng qua: "Không cần."

"Được rồi."

Người phục vụ đưa điện thoại cho cô, Thẩm Từ Âm nói cảm ơn rồi rời đi.

Lộ Kính Tuyên đứng yên tại chỗ nghe điện thoại, sau đó đi đến một góc ở tầng một.

Tên say rượu gây chuyện nằm liệt trên mặt đất như bùn nhão, đầu óc lơ mơ. Anh ấy đến gần, ghét bỏ dùng mũi chân khẩy khẩy gã: "Đúng là gây phiền phức cho ông đây."

Làm chủ quán bar thật chẳng dễ dàng gì, không những phải lo chuyện làm ăn mà còn phải cho nhà họ Từ thể diện.

"Gọi điện cho nhà họ Từ chưa?"

"Gọi rồi thưa sếp, họ sẽ đến đây sớm thôi."

"Ừ." Anh ấy rút một điếu thuốc ra, châm lửa, thoáng thấy Ngôn Chiêu đang đi tới, bèn hỏi: "Đi giờ luôn à?"

"Ừ." Ngôn Chiêu tiến về phía trước mấy bước, cảm giác được dưới chân có vật gì đó, anh quay đầu, cố ý hỏi: "Có phải tôi dẫm phải cái gì không?"

Gã đàn ông rên rỉ đau đớn: "Con mẹ mày Ngôn Chiêu....."

Ngôn Chiêu lại nhấc chân lên, giẫm chính xác xuống cổ tay anh ta, mũi chân di mạnh. Người đàn ông lập tức tru lên như heo cắt tiết, thấy vậy Lộ Kính Tuyên hết hồn, vội vàng kéo anh ra: "Được rồi được rồi, xảy ra chuyện thật thì khó mà giải thích với nhà họ Từ, dù sao cũng phải cho người ta chút thể diện."

Ngôn Chiêu chậm rãi rút chân lại, một tay đút túi, tay kia cầm lấy chai rượu gần đó đổ thẳng xuống người đàn ông.

Toàn thân người đàn ông ướt đẫm rượu, bị sặc đến mức ho khan liên tục, nhếch nhác vô cùng. Ngôn Chiêu giơ cái chai rỗng lên, nhìn lướt qua rồi cười nhạt: "Dùng rượu này để tưới mày đúng là đáng tiếc."

Lúc Thẩm Từ Âm về đến nhà đã gần mười hai giờ.

Cô mò mẫm tìm công tắc đèn trên tường phòng khách, ấn xuống, đèn trần chiếu sáng cả căn phòng. Cô đang định cúi xuống thay giày thì ánh sáng trước mắt chợt lập lòe hai lần.

Cô dừng lại, ngước lên nhìn, đèn vẫn sáng ngon lành, như thể bóng tối vừa rồi chỉ là ảo giác.

Cơ thể mệt mỏi khiến cô chẳng còn sức để quan tâm. Cô cởi chiếc váy bẩn ra ném vào giỏ, vội vàng đi tắm, sấy khô tóc rồi nằm xuống giường.

Xung quanh yên tĩnh, căn phòng chìm trong bóng tối. Cô nhắm mắt lại, những chuyện xảy ra hôm nay lần lượt lướt qua đầu, cuối cùng chỉ còn lại cái nhìn trong vài giây ngắn ngủi dưới ánh sáng mờ ảo.

Cô không khỏi nhớ tới lần cuối cùng gặp Ngôn Chiêu là vào ngày cô thi đại học, khi đó hai người đã chia tay được gần ba tháng. Vì cuộc chia tay diễn ra khá khó chịu, cả hai rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh. Cô bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp, Ngôn Chiêu cũng hiếm khi tới trường, số lần gặp mặt đã ít nay lại càng ít. Bản edit thuộc về Amor Fati, vui lòng không copy

Kết thúc môn thi cuối cùng, cô cùng đám đông bước ra khỏi phòng thi, cảm giác như vừa gỡ được một tảng đá nặng nề trong lòng.

Trên đầu trời nắng như đổ lửa, bên tai tiếng ve kêu không ngớt, xung quanh lơ lửng những làn sóng nhiệt khiến hơi thở trở nên ẩm dính.

Thẩm Giang đang đợi ở cổng, thấy vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh như thường, không giống như những học sinh khác vui buồn gì đều hiện rõ trên nét mặt, ông còn tưởng cô làm bài không tốt, mày nhíu lại, nhưng cũng không trách móc, chỉ nói: "Dù sao thì cũng thi xong rồi, không nhất thiết phải là trường ở Bắc......"

Thẩm Từ Âm không đáp lời, im lặng đi theo ông ra xe.

Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng ồn ào của một nhóm nữ sinh, cô quay đầu nhìn lại, ở phía bên kia con đường hẹp, một bóng dáng quen thuộc đang đứng đó.

Vì vóc dáng cao lớn nên Ngôn Chiêu cực kỳ nổi bật trong đám đông. Anh mặc một chiếc áo thun đen, tư thế thả lỏng dựa nửa người vào chiếc xe. Một tay cầm điện thoại áp vào tai, thỉnh thoảng lơ đãng trả lời một hai câu.

Tóc anh được cắt ngắn hơn một chút, làm nổi bật những ưu điểm trên khuôn mặt. Đứng giữa đám đông đi tới đi lui, anh đẹp trai đến mức vô thực.

Hình như anh đã nhìn thấy cô từ lâu, ánh mắt dõi theo cô suốt chặng đường, chỉ chờ đợi khoảnh khắc cô cũng nhìn sang.

Bên kia đường, Thẩm Giang vẫn còn đang lải nhải bên tai cô. Ngôn Chiêu không nhúc nhích, chỉ quan sát vẻ mặt của cô. Đột nhiên anh mỉm cười, cúp điện thoại, sau đó nói từng chữ không thành tiếng.

Anh nói thật chậm và rõ ràng, đủ để cô có thể hiểu anh đang nói gì từ khẩu hình miệng.

Anh nói: "Chúc mừng." Bản edit thuộc về Amor Fati, vui lòng không copy

Thẩm Giang cho rằng cô làm bài không tốt, nhưng chỉ có Ngôn Chiêu biết, nếu cô không làm bài được, vẻ mặt sẽ không bình tĩnh như vậy, ngược lại đó là dấu hiệu cho thấy cô rất tự tin.

Anh là người chúc mừng cô đầu tiên, chúc mừng cô đã đạt được mong muốn, nhiều năm nỗ lực cuối cùng cũng được đền đáp.

Sau đó, Thẩm Từ Âm trở thành thủ khoa thành phố Ninh Xuyên của kì thi đại học năm đó, mà một tháng sau, Ngôn Chiêu bay tới Boston, Mỹ.

Câu nói "Chúc mừng" kia trở thành cuộc đối thoại cuối cùng giữa hai người.