Tri Bỉ

Chương 3



Mục Ôn Nhiên mở tivi, Lộ Già lễ phép dâng lên điều khiển, Mục Ôn Nhiên tất nhiên không lấy, thế là cậu liền vui vẻ xem.

Mục Ôn Nhiên cho rằng cậu sẽ ngồi im xem hoạt hình, ai dè vừa xem vừa nói không ngừng.

Lộ Già lải nhải lảm nhảm nửa ngày, Mục Ôn Nhiên cũng không thèm để ý tới cậu. Người ta nói ba tuổi là một khoảng cách lớn, thế nhưng trong trường hợp này giống như cách biệt thế hệ mất rồi, hơn nữa Mục Ôn Nhiên hồi mười một tuổi lại chẳng có hứng thú xem hoạt hình, thậm chí y còn rất ít xem tivi nữa.

Lộ Già không còn khóc nữa, dựa vào tiếng ồn ào từ tivi truyền ra luyên thuyên thêm mấy câu, nhưng đáng tiếc thu hoạch chẳng là bao, Mục Ôn Nhiên vẫn không thèm phản ứng cậu.

Đợi đến khi Mục Hiển đi ra, thấy Lộ Già ngủ trên ghế sa lon, Mục Ôn Nhiên bấm mute, lẳng lặng ngồi ở bên.

Mục Chương Thành thấy trong nhà tự dưng chồi ra một đứa bé, liền nhìn em trai.

Mục Hiển cười híp mắt: “Em mang tới. Kì nghỉ mà Ôn Nhiên chẳng chịu ra ngoài, quá buồn bực, nên muốn thằng bé tiếp xúc bạn bè nhiều một chút.”

Mục Chương Thành cau mày không đồng ý: “Chú cũng biết tính nó, chẳng may khiến cậu nhóc kia bị thương thì sao?”

“Làm sao sẽ, như này không phải là rất tốt à.”

“Chuyện năm đó….”

“Aish.” Mục Hiển ngắt lời, “Đã bao lâu rồi, nhắc lại làm gì, mà Ôn Nhiên cũng xin lỗi rồi.”

“Chuyện đó chỉ cần xin lỗi là xong sao?!”

Mục Hiển biết có nói nữa Mục Thành Chương cũng không nghe lọt, liền không nói tiếp.

Ông xuống lầu lay lay Lộ Già, gọi cậu dậy, lát đưa cậu về.

Lộ Già tỉnh dậy cổ ươn ướt, cậu sờ sờ cổ sờ sờ miệng, may không chảy nước miếng.

Mục Ôn Nhiên vẫn ngồi chỗ đó, Lộ Già cảm thấy cái mông y chẳng động một tí nào. Xem xem thời gian, mình ngủ tầm nửa tiếng, Mục Ôn Nhiên cũng ngồi như vậy suốt nửa tiếng ư?

Cậu đứng dậy chỉnh trang lại mình, đánh bạo túm lấy tay áo Mục Ôn Nhiên, lay lay.

Mục Ôn Nhiên nhìn cậu, Lộ Già nói: “Ca ca, em phải về nhà, lần sau lại tới tìm anh chơi nhé.”

“Lần sau?” Sắc mặt Mục Ôn Nhiên trước sau không chút biến hoá, khoé miệng giật giật, “Không có lần sau.”

Lộ Già vốn tưởng Mục Ôn Nhiên không trả lời mình, nghe thấy y nói tâm trạng nhảy nhót, cậu mới không thèm quan tâm lời từ chối của y đâu: “Sao lại không có lần sau chứ? Vậy nếu như lần sau em tới, anh có thể chớ im im không nó lời nào như này không?”

Mục Ôn Nhiên nhìn cậu, mãi tới tận khi Mục Hiển gọi Lộ Già, y mới nói: “Cậu phải đi kìa.”

Lộ Già mặc áo đội mũ xong, đi được hai bước lại quay lại nhìn y, vẫy vẫy tay: “Ca ca, lần sau gặp.”

Mục Ôn Nhiên vẫn cứ không trả lời cậu.

Mục Hiển lái xe, Lộ Già ngồi trên ghế phó lái.

Mục Hiển hỏi: “Con cảm thấy Ôn Nhiên ca ca thế nào?”

Lộ Già vốn định nói mình với y không có đề tài chung, nhưng nhớ tới khuôn mặt đẹp đẽ của Mục Ôn Nhiên, đổi thành khen: “Tốt lắm ạ, mỗi tội bầu không khí có chút lúng túng thôi.”

Mục Hiển cười ha ha: “Con biết cái gì là lúng túng không?”

“Không nói gì chính là lúng túng đó.” Lộ Già ra vẻ như người lớn, thở dài thườn thượt, “Ca ca hình như không thích con ý.”

Mục Hiển: “Vậy con thích thằng bé không?”

“Thích ạ. Anh ấy đẹp như thế, lúc cười chắc chắn sẽ càng dễ nhìn hơn.” Lộ Già nói, hai ngón tay chọt chọt hai núm đồng tiền, kéo kéo lên.

Mục Hiển nghe vậy sững sờ, quay đầu lại thấy Lộ Già đang giả bộ ngáo ộp, cười.

“Vậy con vẫn muốn tìm anh ấy chơi hả?”

Lộ Già nói: “Con cùng anh ấy hẹn rồi, tuy rằng anh ấy không đáp lời, nhưng coi như anh ấy đồng ý đi.”

Mục Hiển cười: “Còn có thể như vậy nữa?”

Lộ Già nhìn ra ngoài cửa xe: “Con xem tivi rồi ngủ mất, ca ca vẫn ngồi ở đó.”

Hai bên đường cây cối trơ trụi, nhưng Lộ Già vẫn chăm chú nhìn, trường học gần nhà, cậu ít khi được đi xa đến thế này.

“Ca ca chỉ là không thích nói chuyện thôi.” Lộ Già nói, “Con phải dùng nhiệt tình của con cảm hoá.”

Mục Hiển thấy cậu bé này rất thú vị, gật đầu: “Vậy được, hai ngày nữa con lại đến chứ?”

“Mấy ngày nữa là đến tết rồi a chú.”

“Thế con muốn tới lúc nào?”

Lộ Già suy nghĩ một chút: “Ca ca có vẻ không tin tưởng con sẽ tới nữa.”

Mục Hiển: “Con vừa nói muốn đi, giờ lại nghĩ không đi nữa?”

“Không phải thế đâu.” Lộ Già vỗ tay một cái, “Mai chú có rảnh không, ca ca có ở nhà không, mai con tới được không?”

Cậu hỏi liền mấy vấn đề liền, Mục Hiển đều mỉm cười trả lời từng vấn đề một.

Sáng hôm sau, Bạch Dịch nghe nói Lộ Già lại muốn tới nhà họ Mục, từ trên ghế salon nhảy xuống: “Lộ Già, bài tập nghỉ đông đã làm xong hết chưa, lại ngày nào cũng đi ra ngoài chơi?”

Mợ ‘xì’ một tiếng: “Con ở nhà cả ngày mà mẹ có thấy con làm bài tập đâu, lại quay ra quản anh con. Bài tập con làm chưa?”

Bạch Dịch im.

Trước khi đi Lộ Già vẫy tay với Bạch Dịch: “Em ở nhà nhớ làm bài tập đấy.”

Bạch Dịch quay đầu không thèm phản ứng cậu.

Lần thứ hai đến Mục gia, Lộ Già không còn câu nệ như trước, hôm nay Mục Chương Thành không ở nhà, là bảo mẫu ra mở cửa cho Mục Hiển với Lộ Già.

Bảo mẫu nói Mục Ôn Nhiên đang ngồi trong phòng học bài, Mục Hiển bảo Lộ Già lên lầu tìm Mục Ôn Nhiên.

Lộ Già đi được một nửa quay đầu lại nhìn Mục Ôn Nhiên, “Ca ca đang học, nếu không con ở dưới này chờ?”

Mục Hiển biết cậu đang mất bình tĩnh, phất tay: “Đi đi, chú ngồi đây chờ, nhớ gõ cửa.”

Lộ Già vui vẻ lên lầu gõ cửa hai cái, thầm nghĩ lát Mục Ôn Nhiên mở cửa, mình nên nói gì.

Kết quả cửa có mở, nhưng mở hé, Mục Ôn Nhiên đứng sau cửa, không rõ biểu tình.

Lộ Già vừa thấy cửa mở đã vội nói: “Ca ca, em tới tìm anh chơi nữa nè.”

Mục Ôn Nhiên quả thật giật mình, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, đi ra đóng cửa lại.

Lộ Già đột nhiên khẩn trương, tay bắt sau mông, ngẩng đầu nhìn Mục Ôn Nhiên.

Mục Ôn Nhiên: “Tới lấy khăn quàng cổ?”

Lộ Già theo bản năng đưa tay sờ cổ, không có gì, hôm qua để quên ở Mục gia, thế mà cậu lại chẳng nhớ.

Lộ Gia rất thích chiếc khăn đó, nhưng hôm nay cậu không tới vì khăn quàng.

Cậu nói: “Em tới tìm anh chơi.”

Mục Ôn Nhiên thấy Mục Hiển ngồi dưới lầu, hiểu ra: “Muốn xem tivi sao?”

“Hả?” Lộ Già chớp chớp mắt, “Có thể ạ?”

“Có thể.” Mục Ôn Nhiên xuống lầu, Lộ Già đi theo sau.

Mục Hiển thấy hai người xuống, liền nói: “Vậy con trông em nhé, cùng em chơi, chiều chú tới đón.”

Mục Ôn Nhiên nhìn Mục Hiển một cái sâu xa, gật đầu.

Mục Hiển đi, bảo mẫu đi nhà bếp làm cơm, trong phòng khách chỉ còn Mục Ôn Nhiên cùng Lộ Già.

Hai người ngồi trên salon xem phim hoạt hình, Lộ Già vừa xem phim vừa lén lút nhìn Mục Ôn Nhiên, tâm tư không đặt lên tivi.

Cuối cùng Mục Ôn Nhiên mở miệng: “Cậu có lời gì muốn nói với tôi?”

Lộ Già: “Hình như anh không thích xem.”

Biểu hiện rõ ràng như thế, Mục Ôn Nhiên không muốn trả lời.

“Nhưng anh vẫn cùng em ngồi xem.” Lộ Già nắm nắm quần, “Hôm qua cũng vậy.”

Mục Ôn Nhiên chờ cậu nói tiếp.

“A, chính là….” Lộ Già nói tiếp, “Em cảm động lắm.”

Mục Ôn Nhiên: “…..”

Lộ Già có chút ngượng ngùng, nỗ lực lảng sang chuyện khác: “À ca ca, anh có thấy Hoa Luân rất đẹp trai không.”

“Không.”

“Vậy anh thấy ai đẹp trai?”

Mục Ôn Nhiên không trả lời, mà lại hỏi: “Cậu tên gì?”

“A?” Lộ Già đờ ra một chốc, “Lộ Già, khối ba trường tiểu học Thành Tây.”

“Tôi chỉ hỏi cậu tên gì.”

“Là Lộ Già ạ.”

“Mục Ôn Nhiên.”

Lộ Già gật đầu: “Em biết, chú anh đã nói rồi.”

Mục Ôn Nhiên: “Chú ấy nói là việc chú ấy, tôi nói là việc của tôi.”

“Uhm.” Lộ Già gật đầu liền ngẩng lên, nhìn Mục Ôn Nhiên, “Khác nhau ở chỗ nào sao?”

Mục Ôn Nhiên dựa vào ghế salon: “Xem tivi tiếp đi.”

Lộ Già gật đầu, một lát sau cậu lại nói: “Ca ca anh thấy chán thì về phòng đi, em ngồi xem một mình cũng được.”

Mục Ôn Nhiên bỗng mỉm cười, khoé môi khẽ nhếch, cứ việc trong mắt không mang bao nhiêu ý cười, nhưng lại cực kì dễ nhìn.

Y nói: “Không sao.”

Không sao, Lộ Già.

Bởi vì y đột nhiên có hứng thú với cậu.