Tri Bỉ

Chương 37



Lộ Già không phải không có suy đoán hàm nghĩa của nụ hôn này, thế nhưng cậu sợ bản thân tưởng bở, theo bản năng kiếm một cái cớ để lấp liếm, nói xong lại lén lút quan sát Mục Ôn Nhiên.

Mục Ôn Nhiên đang cười, khuôn mặt tươi cười thật sự ưa nhìn.

Vốn đang an tâm nay lại thấy có chút không thoả mãn, Lộ Già không hiểu được chủ ý của Mục Ôn Nhiên, mà lại chẳng thể hỏi thẳng ra được, cụp mắt xuống lộ ra dáng vẻ phiền muộn.

Mục Ôn Nhiên hay xoa đầu cậu như khi còn bé, cậu muốn ngồi gần thêm chút nữa, ngẩng đầu trông thấy ánh mắt y lại cảm thấy không cần thiết xoắn xuýt nữa.

Chỉ cần Mục Ôn Nhiên còn ở đây là được, những chuyện còn lại sẽ từ từ nghĩ rõ ràng.

Cuối tháng thực tập kết thúc, công việc của Lộ Già ổn định lại, một buổi trưa nhận được điện thoại từ Phùng Vũ Sầm.

Cậu đã lâu không liên lạc với Phùng Vũ Sầm, chỉ biết cập nhật tin trên weibo của nàng. Phùng Vũ Sầm theo học trường đại học ở một thành thị rất xa xôi, vòng vòng chuyển chuyển, cuối cùng cũng trở về nơi này.

Trong điện thoại, Phùng Vũ Sầm đại ý muốn khi nào cả ba rảnh rỗi thì hẹn gặp một bữa, nhưng đáng tiếc Bạch Dịch lại đang bận, cuối cùng chỉ có Lộ Già đến.

Hai người hẹn gặp ở một nhà hàng buffet đối diện công ty của Lộ Già, gặp mặt hàn huyên khách sáo mấy câu, ngồi mặt đối mặt một hồi, Lộ Già lên tiếng đánh vỡ lúng túng: “Đi lấy đồ ăn đi? Có chuyện gì cứ để ăn xong rồi nói tiếp.”

Phùng Vũ Sầm hiện tại dù cho có cắt tóc ngắn cũng không giống tomboy, liếc mắt một cái là nhận ra một cô nàng dương quang tươi sáng. Nàng cắn pizza, nói: “Cậu như vậy làm tớ cảm giác như vẫn còn đang học cấp ba ấy.”

Lộ Già nhấp một ngụm nước trái cây, hỏi lại: “Có ý gì?”

“Cậu ấy.” Phùng Vũ Sầm chỉ chỉ Lộ Già, ở trong không khí vẽ một vòng tròn, “Nhìn mặt non quá, tớ cứ như chị gái cậu ấy.”

Lộ Già: “Cậu thật sự lớn hơn tớ mấy tháng mà.”

Phùng Vũ Sầm: “… Cậu biết mình nói chuyện kiểu ấy rất có lực sát thương không?”

Lộ Già vô tội chớp mắt, hoàn toàn là dáng vẻ vô hại.

Hai người gặp nhau tính ra nói cũng chẳng được mấy câu, hỏi một chút tình hình hiện tại thế nào, còn lại chỉ là tám chuyện linh tinh.

Chuyện hồi cấp ba thì khá lâu rồi, nhìn thấy Lộ Già chớp mắt, Phùng Vũ Sầm cảm tưởng như tối hôm qua nàng vừa mới lên lớp tự học buổi tối, nghe bàn trên nói chuyện hot.

Nàng từng yêu thích chàng trai này, bởi vì nụ cười của cậu cùng ánh sáng bất diệt quanh thân, hiện tại nhìn lại, cảm giác rung động vẫn có nhưng sẽ không dấy lên hi vọng xa vời. Lộ Già là người thiếu niên xinh đẹp nhất nàng gặp được thủa học sinh, có thể gặp được cậu đã là một sự may mắn rồi.

“Cậu với Mục Ôn Nhiên còn liên lạc gì không?” Phùng Vũ Sầm không tự chủ hạ thấp giọng, lúc đầu biết Mục Ôn Nhiên xuất ngoại, nàng liền băn khoăn Lộ Già làm sao bây giờ.

“Có, anh ấy về rồi.” Lộ Già thành thật trả lời, “Nhưng mà mấy ngày nay không gặp, anh ấy bận quá…”

Phùng Vũ Sầm chợt cảm thấy đáng tiếc, cụ thể đáng tiếc điều gì, nàng cần phải suy nghĩ kĩ một chút, có lẽ là bởi vì quan hệ của hai người họ quá tốt chăng. Hồi còn đi học nàng thậm chí còn hiểu lầm hai người đang hẹn hò… Bất kể là loại tình cảm nào, vốn đang thắm thiết gắn bó đột nhiên bị mạnh mẽ chia cắt nhất định rất khó vượt qua.

Thế nhưng hiện thực là như vậy đấy, chúng ta không thể luôn luôn bên nhau như thời còn ngồi ghế nhà trường, không thể nào thoát ra khỏi guồng quay bận rộn, đợi đến khi thảnh thơi rồi, quay đầu mới nhận ra bên cạnh đã chẳng còn ai, người đi rồi, giữ lại chỉ là dư thừa.

Lộ Già thấy Phùng Vũ Sầm đắm chìm trong thế giới của nàng, không nhịn được gõ bàn, “Cậu lần này về sẽ không đi nữa?”

Phùng Vũ Sầm hoàn hồ gật đầu: “Ừ, tớ sẽ ở lại đây.”

Lộ Già cắn pizza, ừ một tiếng.

Phùng Vũ Sầm khẽ cười: “Sao cậu vẫn vô tư như trước thế?”

“Tớ nào có?” Lộ Già xua tay, “Rất thông minh thì có.”

“Vậy cậu đoán xem, sao tớ lại trở về?” Phùng Vũ Sầm nói.

Lộ Già lặng yên nhìn Phùng Vũ Sầm, ánh mắt kia sáng ngời, như ẩn chứa một tầng hào quang, cậu cắn một miếng bánh ngọt, miệng chóp chép không ngừng, mà lời nói ra lại khiến trái tim Phùng Vũ Sầm run rẩy.

Cậu nói: “Bởi vì nơi đây có gia đình.”

Phùng Vũ Sầm đột nhiên muốn khóc.

Lúc nhỏ luôn ảo tưởng thế giới bên ngoài tốt đẹp ra sao, cả đời chỉ có một lần cơ hội, nàng dĩ nhiên muốn đi thăm thú khắp nơi. Cho nên nàng chọn rời xa gia đình, rời xa quê hương thân quen, bước vào một vùng trời mới, làm quen những người bạn mới, thăm thú những sự vật chưa từng xem, thế nhưng trong đêm tối tĩnh mịch, xung quanh cười nói vui vẻ, nàng sẽ nhớ tới gia đình.

Phòng trọ cách trạm xe lửa rất gần, mỗi lần đi tới trường đều phải đi qua đây.

Có lúc qua ô cửa sổ nàng nhìn thấy những người đi đưa tiễn, nhìn bọn họ vẫy tay tạm biệt, nhìn một hồi nước mắt trực muốn tràn ra.

Nàng không hối hận lựa chọn của bản thân, mấy năm nay nàng thu hoạch khá nhiều, nhưng mỗi khi xách hành lý xuống xe, đặt trên trên mảnh đất này, nàng vẫn có khát khao ở lại.

Như Lộ Già vừa nói, bởi vì nhà nàng ở đây.

Phùng Vũ Sầm một tay chống trán một tay xua xua: “Cậu vẫn nhất châm kiến huyết như thế.”

Lộ Già: “Cảm ơn đã khen…?”

“Tớ không có khen cậu.” Phùng Vũ Sầm lườm cậu một cái, không hiểu nổi tại sao nhìn Lộ Già ngốc nghếch như này mà lại có thể nhìn thấu đến vậy.

Lộ Già nhoẻn miệng cười tươi, tiếp tục ăn.

Điện thoại đặt trên bàn, rung một cái rồi đèn sáng lên, tiếng chuông còn chưa kịp vang Phùng Vũ Sầm đã bĩu môi hờn dỗi: “Điện thoại kìa, ai vậy? Mục Ôn Nhiên…” Khoé miệng giật giật, nàng hỏi, “Không phải cậu nói hai người không liên lạc à?”

“Cậu biết cái gì gọi là mấy ngày nay không?” Lộ Già cũng ngạc nhiên lắm, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh xong trạng thái, vờ vịt khụ khụ hai tiếng mới nhận điện thoại, Phùng Vũ Sầm không còn từ gì để nói.

Trong điện thoại Mục Ôn Nhiên hỏi Lộ Già đã ăn chưa, Lộ Già tay cầm nửa miếng pizza, miệng lại nghiêm túc nói “Còn chưa.”

Phùng Vũ Sầm: “….”

Lộ Già giơ ngón trỏ đặt lên môi, Phùng Vũ Sầm đáp lại bằng một ngón cái.

Cuộc gọi chấm dứt, Phùng Vũ Sầm mới hỏi: “Lát nữa hai người định đi ăn à?”

Lộ Già: “Hình như vậy.”

“Cậu còn ăn được nữa sao?”

Để tiếp thêm tự tin cho bản thân, Lộ Già không ngừng gật đầu: “Còn có thể ăn được chắc là còn có thể ăn được.”

Phùng Vũ Sầm dò hỏi: “Vì sao cậu không nói thật với y rằng cậu ăn rồi?”

Lộ Già im lặng một hồi, đặt miếng pizza ngăy ngắn lên đĩa, ngẩng đầu nhìn Phùng Vũ Sầm.

Phùng Vũ Sầm: “Không cần nói, tớ hiểu rồi.”

Bị Lộ Già nhìn chăm chú như vậy, tâm không sắt đá nổi.

Đại khái sợ Mục Ôn Nhiên nói thôi bỏ đi, nên cậu luôn thuận theo, giống như trước đây, nhất là vẫn luôn thích y. Còn cái sự thích này đến tột cùng có ý nghĩa gì, nàng vẫn chưa làm rõ được.

Mặc dù nàng và Lộ Già đã lâu không gặp, nhưng Lộ Già vẫn có thể khiến cho bầu không khí ấp áp như vậy, khiến bữa cơm này không hề lúng túng, Phùng Vũ Sầm thật sự cực kì bội phục Lộ Già, trong lòng nàng đột nhiên tò mò không biết đứng trước mặt Mục Ôn Nhiên, Lộ Già bày ra dáng vẻ gì.

Điều thiếu mắc này không láu sau liền có đáp án. Năm giờ đúng, hai người ăn tương đối lửng dạ, tính tiền đi ra ngoài, Mục Ôn Nhiên đứng ở bên kia đường nhìn sang. Phùng Vũ Sầm nhìn thấy y trước, không chắc chắn lắm, liền hỏi Lộ Già: “Người đứng bên kia là Mục Ôn Nhiên đúng không?”

Lộ Già quay đầu liếc một cái rồi gật đầu đầu, Phùng Vũ Sầm không ngờ cậu lại bình tĩnh đến vậy, khá là kinh ngạc.

Đèn xanh sáng lên, Mục Ôn Nhiên đi tới mở miệng liền hỏi Lộ Già: “Không ăn sao?”

Lộ Già đặt biệt kiên cường đáp: “Ăn chưa no.”

Mục Ôn Nhiên: “Ồ phải vậy không.”

Lộ Già: “Anh tan làm rồi à? Sao lại ở đây?”

Mục Ôn Nhiên nhìn Phùng Vũ Sầm đứng phía sau Lộ Già, nói “Tới tìm em.”

“Vậy anh tìm chỗ nào ăn đi nhé? Em lập tức tới ngay.” Lộ Già nghĩ mình nên tiễn Phùng Vũ Sầm về.

Mục Ôn Nhiên: “Anh với em cùng đi.”

Lộ Già: “Anh không đói sao?”

“Tạm ổn.”

“Thật?”

Mục Ôn Nhiên đặt tay lên vai Lộ Già, đẩy cậu xoay qua hướng khác: “Không phải muốn tiễn bạn sao, đừng nhắc nữa.” Nói xong liền gật đầu với Phùng Vũ Sầm, “Đi thôi?”

Phùng Vũ Sầm ngạc nhiên cực kì, nếu là trước kia Mục Ôn Nhiên sẽ không bắt chuyện với người không quen đâu.

Trong lúc đứng đợi taxi, Lộ Già ngập ngừng hỏi nhỏ: “Lát nữa ăn gì đây?”

Mục Ôn Nhiên: “Em còn ăn được nữa?”

“Ăn được, còn anh có phải chưa ăn cơm không?” Lộ Già nói, vài giây sau hỏi tiếp, “Dạo này anh có ăn cơm đúng bữa không đấy?”

“Có.”

“Thật?”

Phùng Vũ Sầm đứng nghe thôi cũng sắp bị Lộ Già lải nhải phiền muốn chết, thế mà Mục Ôn Nhiên vẫn còn kiên trì trả lời: “Ừ.”

Lộ Già ừ một tiếng rồi lại hỏi tiếp, “Tự dưng anh gọi điện rủ em đi ăn, có phải là hết tiền ăn rồi không?”

Phùng Vũ Sầm: “…” Hoá ra nãy không dám nói không ăn không phải vì sợ Mục Ôn Nhiên dỗi, mà vì sợ Mục Ôn Nhiên không có tiền ăn cơm? Nàng nghiêng đầu liếc Mục Ôn Nhiên, nhìn mãi cũng không cảm thấy y sẽ nghèo đến mức không có tiền ăn cơm được.

Cố tình Lộ Già cứ thích nghĩ ca nhà cậu thảm nhất thế giới.

Xe taxi đến, Lộ Già như khúc gỗ đứng đờ ra, may mà Mục Ôn Nhiên ra mở cửa xe tiện thể thanh toán luôn. Phùng Vũ Sầm ngồi lên xe, trong thoáng chốc cửa xe đóng lại nàng nhìn thấy Lộ Già đứng sau nắm lấy tay Mục Ôn Nhiên, ngẩng đầu cùng y trò chuyện.

Cảnh tượng này đã từng xuất hiện, khi đó cũng là người này đứng bên Lộ Già.

Bọn họ không bị thời gian chia cách, vòng vòng chuyển chuyển vẫn ở bên cạnh nhau.