Tri Hành Hòa Y

Chương 6: Nước (h)



Tri Hành hòa Y – Linh

Edit by Phan
Tiền Y rời khỏi người Triệu Tri Hành, lấy giấy ăn lau đi dịch trắng trên tay: “Cũng không tệ lắm, không uổng công em lên mạng học tập.”

Đáp lại cô, áo sơ mi của Tiền Y bị anh vén lên: “Y Y rất thích đến từ phía sau nhỉ.”

Không thể rửa bát được nữa, Triệu Tri Hành đến sau lưng Tiền Y cởi khóa ren, vuốt ve đôi núi trắng nõn: “Lần nào cũng mặc mỏng manh như vậy.”

Bởi ngực to, Tiền Y luôn chọn áo lót một lớp để nhìn qua trông ngực nhỏ nhất có thể. Nhưng trong mắt Triệu Tri Hành, nó lại mang thêm vài phần hương vị cám dỗ.

Xoa bóp đủ rồi, anh bắt đầu đùa giỡn viên đậu đỏ. Cách làm không khác lắm với Tiền Y lúc nãy, chỉ trong chốc lát, hai viên mềm mại đã cứng dựng lên.

Triệu Tri Hành khảy viên nhỏ, cũng không quên chăm sóc vòng xung quanh. Tiền Y hứng lên, cảm nhận dòng nước chảy xuống không kiểm soát, không nhịn được mà khép hai chân lại.

Thấy dáng vẻ này của cô, Triệu Tri Hành ngầm hiểu cởi váy cô, ngón tay thon dài tiến đến nơi bí ẩn, mơn trớn hạt đậu đỏ nhô lên qua lớp vải.

“Quả là “Y Y” mang nước.” Triệu Tri Hành chơi chữ.

Tiền Y nâng hông lên, dán sát lại gần anh hơn chút: “Vào lúc như này… Không cần khoe khoang… Ưm… Thành tích văn học của anh…”

Mảnh vải đã ướt đẫm, cảm giác dinh dính khiến Tiền Y giơ tay kéo nó xuống. Trong khoảng khắc cô hành động, Triệu Tri Hành phối hợp xâm nhập ngón tay vào trong quần lót, không bị vải vóc ngăn cách, mật dịch trơn trượt trực tiếp đưa ngón tay tiến vào miệng huyệt.

Ngón tay nghịch ngợm thuận thế chọc nhẹ vào miệng huyệt, chất lỏng trong suốt trượt theo ngón tay xuống lòng bàn tay Triệu Tri Hành.

“Anh nhận được ngọc lộ (giọt sương lóng lánh như ngọc) của Y Y.” Triệu Tri Hành ghé bên tai cô, mọi hơi thở ấm áp đều phả vào vành tay Tiền Y, “Thứ quý giá như vậy, phải trả cho Y Y mới đúng.”

Anh phủ toàn bộ bàn tay lên khu rừng đen, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, ngón giữa xâm nhập vào trong khe, xoa điểm sưng đỏ giả vờ khó hiểu: “Hửm? Sao càng lúc càng nhiều thêm?”

“Anh… Ưm ư… Thật đáng ghét…” Tiền Y khẽ ngâm nga theo sự chà xát, cào lòng Triệu Tri Hành đến ngứa ngáy.

Đầu ngón tay bắt đầu hơi thâm nhập, xoay quanh vách tường bên trong, Triệu Tri Hành có chút không thở nổi: “Y Y kêu nữa đi, anh muốn nghe…”

“Ư… Ưm…” Tiền Y làm sao chịu được kích thích như vậy, miệng liền yêu kiều rên rỉ thành tiếng, “Anh cứ như vậy… Ưm làm… Làm sao em… Nói được ư ưm…”

“Ngoan lắm… Thưởng cho em.” Tay Triệu Tri Hành đẩy nhanh động tác, trong lúc ra vào huyệt động còn không quên chăm sóc viên nhỏ phía trước.

Tiền Y chỉ cảm thấy đầu óc trỗng rỗng, đến lúc định thần lại, không tránh khỏi có cảm giác xấu hổ: Cô vừa mới tè lên tay Triệu Tri Hành. 

“A a a sao em có thể tè ra quần vậy, xin lỗi rất xin lỗi, nhưng mà em thật sự không nhịn được…” Tiền Y cuống quít rút tờ giấy ăn, lau tay Triệu Tri Hành.

Nhưng Triệu Tri Hành lại không phối hợp, anh cầm tờ giấy ăn trong suốt trên tay Tiền Y giơ đến trước mặt cô: “Y Y, đây không phải nước tiểu.” Thấy cô không tin, Triệu Tri Hành chỉ vũng nước dưới đất, “Em nhìn đi, trong suốt mà cũng không có mùi nước tiểu.”

Chất lỏng trên gạch trắng đúng là không có màu, Tiền Y dùng giấy ăn lau sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi, như lời Triệu Tri Hành nói, không có mùi nước tiểu.

Nhìn bộ dáng bối rối ngây thơ của cô rất đáng yêu, anh liền không nhịn được mà trêu cô: “Đây là minh chứng Y Y thích anh, cho nên lần sau không cần cảm thấy ngượng ngùng mà cố gắng chịu đựng, nhìn thấy nó làm anh rất vui vẻ.”

Giọng điệu nghiêm túc của Triệu Tri Hành không giống đang nói dối, Tiền Y liền yên tâm gật đầu.