Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 106: Phiên Ngoại 6: Góc Nhìn Của Triệu Tinh



Những chuyến du lịch chung không lên kế hoạch trước không phải lúc nào cũng mang đến những bất ngờ ngọt ngào và hạnh phúc.

Triệu Tinh trước đó đã vờ như trúng 'Mỹ nhân kế' của đối tác. Hiện tại lại là thời điểm quan trọng, muốn trở mặt cũng không phải lựa chọn tối ưu.

Nhưng để xử trí 'mỹ nhân' này, Triệu Tinh thật ra cũng có không thiếu gì cách. Ví dụ như là đưa cậu ta đến một khách sạn khác, hoặc thuê hẳn một phòng khác, hoặc đơn giản là tìm cớ để từ chối những hành động thân mật.

Ấy vậy mà Triệu Tinh lại như bị ma làm mà chọn tìm cách đuổi Thôi Minh Lãng đi, sau đó lại chọn đè người ta xuống chiếc giường mà hắn và Thôi Minh Lãng đã ngủ đêm trước. Lúc xé rách quần áo của người bên dưới, ngoài sự bất an mơ hồ và bực bội khó tả, trong lòng Triệu Tinh lại trỗi dậy một loại khoái lạc méo mó —— Hắn biết khoái cảm này là đến từ việc hắn 'trả thù' Thôi Minh Lãng.

Thôi Minh Lãng có thể yêu những kẻ không phải Triệu Tinh.

Triệu Tinh cũng có thể giở trò với bất cứ kẻ nào, ở bất cứ đâu hắn muốn.

Khoái cảm vặn vẹo này vọt tới đỉnh điểm khi Thôi Minh Lãng bắt quả tang hắn. Triệu Tinh có thể nhìn thấy sự thất vọng và đau đớn hiện lên rõ ràng trong mắt Thôi Minh Lãng, cũng từ đó mà có thể nhìn thấy được thứ tình yêu còn sót lại dành cho hắn.

Thứ tình yêu đó như tia lửa sắp tắt, như sao băng vụt qua. Tựa như chỉ một giây sau sẽ tan biến hoàn toàn.

Triệu Tinh chấp nhận lời đề nghị của Thôi Minh Lãng. Ba người vặn vẹo bên nhau trên chiếc giường ấy.

Xong việc, Triệu Tinh lại dùng tư thế bảo vệ người khác đứng trước mặt Thôi Minh Lãng. Hắn nhìn thật sâu vào sự thống khổ của Thôi Minh Lãng mà âm thầm gào thét trong lòng: "Đau à? Nhưng đau đớn mà cậu đang cảm nhận lúc này cũng chỉ bằng một phần mười những gì cậu đã mang lại cho tôi mà thôi."

"Thì gì cậu cũng chẳng sắt đá đến vậy, chẳng bất khả xâm phạm đến thế. Thì ra cậu cũng có thể vì tôi của hiện tại mà biết ghen."

"Thôi Minh Lãng, tôi có thể yêu cậu nhiều tới vậy, lại cũng vẫn không thể không hận cậu."

Triệu Tinh bị Thôi Minh Lãng đuổi ra ngoài. Đứng ngoài cửa, hắn lại nhịn không được mà cười phá lên. Tình nhân bên hắn run rẩy hỏi: "Anh cười gì vậy?"

Triệu Tinh cúi đầu, nhìn gương mặt cũng có phần nào na ná với gương mặt người hắn yêu, lại cảm thấy so thế nào đi chăng nữa thì gương mặt này cũng thua xa ái nhân của hắn.

Hắn nói: "Tự dưng muốn cười thôi."

Trả thù thành công thì phải cười chứ?

Chẳng nhẽ lại để tâm trí chi phối, khổ sở tới mức phải bật khóc sao?

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!